Tần Châu nhìn chằm chằm Giang Hữu, nhăn mày. Trương Duy bên cạnh thấy trực giác không tốt, bèn hỏi: “Chủ tịch, sao vậy?”
Tần Châu nâng cằm, chỉ vào Giang Hữu: “Tuổi.”
Trương Duy ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “A phải nhỉ, Giang Hữu 12 tuổi mới đi tìm cha mẹ.”
Nhưng hiện tại rõ ràng Giang Hữu vẫn đang là năm sáu tuổi.
Trương Duy nói: “Chủ tịch, đây… là ký ức hoang tưởng ạ?”
Tuổi của Giang Hữu rõ ràng là một bug, người tham gia tường thuật không thể nào cố tình lẫn lộn thật giả, Giang Hữu 12 tuổi đi tìm cha mẹ. Cũng không phải chỉ có một người tham gia chứng kiến, rất nhiều người tham gia có thể chứng minh điểm này.
Nhưng nếu là bug thì càng có vẻ kỳ lạ. Quái vật 0-1 sẽ đơn giản dâng đáp án tới cho bọn họ như vậy ư?
Tần Châu không có một chút hảo cảm nào với quái vật 0-1, hắn không nghĩ vậy.
Hắn liếc nhìn Trương Duy, cau mày sâu thêm chút nữa.
Trương Duy trở nên lo lắng, hẳn là đoán được mình đã nói sai gì đó, cả người lập tức cứng đờ.
Rời mắt, Tần Châu nói: “Quan sát tiếp.”
Trương Duy “ừm” một tiếng.
Hai người tiếp tục chờ đợi cốt truyện trong đoạn ký ức này phát triển, đợi hồi lâu, Giang Hữu ngồi ở bàn làm bài tập, thời gian trôi qua, thân ảnh của bọn họ dần dần thực thể hóa.
Hai đoạn ký ức phát triển đồng bộ, bọn họ ở bên trong một ký ức chờ đợi càng lâu, bỏ lỡ cốt truyện của ký ức bên kia càng nhiều. Khi đó, việc đánh giá thật giả sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Tần Châu đang định mở miệng xuyên qua gợn sóng, cửa phòng Giang Hữu chợt có tiếng gõ.
“Hữu Nhi.” Tống Tinh ở ngoài cửa gọi một tiếng, sau đó mở cửa.
Giang Hữu không quay đầu, vẫn tiếp tục làm bài tập của mình.
Tống Tinh đi vào, đứng ở phía sau Giang Hữu, nhẹ giọng nói: “Mẹ nghĩ cần phải giải thích với con.”
Tuy Giang Hữu không nói gì nhưng Tống Tinh vẫn mở miệng: “Lúc mẹ mang thai con, trường đại học vừa thông qua đề án thành lập “lớp nâng cao”. Mẹ và cha con đều muốn trở thành giáo viên của “lớp nâng cao” ấy, như vậy tương lai sinh con ra, cha mẹ mới có thể cho con điều kiện sống tốt, cho nên cha mẹ không yên tâm chờ tới lúc sinh con được. Lúc mẹ mang thai con được bảy tháng, bởi thời tiết ở đây quá nóng, mẹ vì con mà suy xét, không thể không quay lại đại viện. Sau đó mẹ sinh non, bác sĩ nói vì sinh non cho nên con sẽ xuất hiện một số bệnh tật, nếu mẹ không quay về làm việc, phí trị liệu cho con phải làm sao đây?”
“Cậu mợ cả đời đều ở đại viện, chưa bao giờ nhìn ra thế giới bên ngoài. Tầm nhìn bọn họ hạn hẹp, cách nhìn nhận vấn đề rất ích kỷ. Có phải bọn họ nói với con, mẹ với cha con không cần con không? Hữu Nhi, đúng là cha mẹ đã bỏ lỡ quá trình con trưởng thành, nhưng cha mẹ là vì suy nghĩ cho con. Cha mẹ tàn nhẫn không gặp con, chỉ khi không gặp con, cha mẹ mới có thể nhịn được mà không đón con trở về, như vậy cha mẹ mới có thể làm việc không biết ngày đêm.”
Tống Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Hữu: “Tiền sinh hoạt gửi cho con mỗi tháng, đều là tổng chi phí của một gia đình trong một tháng. Không có đứa trẻ nào giống như con hết, để mợ đối xử tốt với con, mỗi lần mợ yêu cầu gì, cha mẹ đều cố gắng hoàn thành.”
“Mẹ cũng biết con không thích Giang Du. Có phải con cho rằng Giang Du đã cướp đi tất cả của con không? Hữu Nhi, không phải vậy đâu.” Tống Tinh lắc đầu nói: “Mẹ ruột của Du Du sau khi sinh Du Du đã qua đời, sau đó cha Du Du cũng vì sinh bệnh mà mất. Thằng bé được ông chăm sóc, ông thằng bé là thầy của mẹ với cha con, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, mẹ và cha con có nghĩa vụ nhận nuôi Du Du.”
Tống Tinh nói xong, Giang Hữu vẫn trầm mặc. Hai mẹ con cứ yên lặng nhìn nhau trong phòng như vậy mà không nói một lời. Thật lâu sau, Giang Hữu mới “ừm” một tiếng.
Một tiếng chứa đựng cảm xúc nhàn nhạt, không biết Giang Hữu dùng để biểu đạt nó đã nghe được lời của Tống Tinh, hay là để bày tỏ rằng mình đã hiểu những lời này.
Tống Tinh lại nhìn Giang Hữu, xoay người rời đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Giang Hữu tiếp tục làm bài tập.
Tầm mắt Tần Châu vẫn luôn nhìn về Tống Tinh, mãi cho đến khi Tống Tinh rời khỏi phòng, hắn mới rời mắt.
Xét thấy bản thân vừa nói sai gì đó, Trương Duy thăm dò hỏi: “Chủ tịch, có vấn đề gì sao?”
Tần Châu lời ít ý nhiều: “Có.”
Trương Duy hoảng sợ: “Là gì ạ?”
Bọn họ đã sớm phát hiện ra gợn sóng, là ở trong phòng của Giang Hữu.
Tần Châu nhìn lướt qua gợn sóng, sau đó ánh mắt rơi vào Giang Hữu nói: “Ký ức hỗn loạn.”
Trương Duy sửng sốt: “Ý… ý anh là gì?!”
Tần Châu không giải thích cụ thể mà chỉ bình tĩnh nhìn Trương Duy. Trương Duy hiểu ánh mắt Tần Châu, ý hắn là bản thân cậu hãy tự lĩnh ngộ. Cậu hơi cúi đầu, suy nghĩ nghiêm túc.
Lúc Trương Duy đang suy nghĩ, Tần Châu lại mở miệng: “Tống Tinh không giống vừa mới khóc xong.”
Khi một người khóc, kết mạc sung huyết, dẫn đến hai mắt ửng đỏ.
Tần Châu và Trương Duy đều nghe thấy, sau khi Tống Tinh trở lại thư phòng đã không nhịn được mà bật khóc. Nhưng vừa rồi cô vào phòng nói chuyện với Giang Hữu, ánh mắt vẫn bình thường.
Hơn nữa tuổi tác của Giang Hữu sai lệch, không thể nào lại là đang dâng đáp án cho bọn họ, cho nên chỉ có một khả năng, đó là ký ức của Giang Hữu xảy ra hỗn loạn.
Một người dựa vào ký ức hoang tưởng để an ủi mình lâu ngày sẽ tự nhiên không thể phân biệt được đâu là chân thật, đâu là hư ảo, hơn nữa quái vật 0-1 cũng thông báo với bọn họ như vậy ngay từ đầu.
Thế giới Quy Tắc 0-1 được chia thành ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng, có lẽ ngay từ ban đầu, bản thân Giang Hữu vẫn có thể phân biệt được rõ đâu là hiện thực đâu là hư ảo, nên người tham gia có thể dễ dàng phân biệt được hai ký ức của Giang Hữu. Nhưng theo Giang Hữu trưởng thành, bản thân nó cũng không thể phân biệt được nữa. Tựa như chứng hoang tưởng của bệnh nhân ngày càng trở nên nghiêm trọng, từ ảo giác đến ảo giác, người bình thường xuất hiện trong thế giới của người bệnh sẽ không thể nghe thấy hay nhìn thấy sự vật nào, nhưng đối với người bệnh, đây lại là tồn tại chân thật, chẳng qua người bình thường không thấy mà thôi.
Trương Duy đáp: “Ý của chủ tịch là Tống Tinh vừa vào là giả, là tưởng tượng ra từ ký ức hỗn loạn của Giang Hữu? Mà sở dĩ Giang Hữu mới 5 tuổi, là bởi vì nhận thức của nó cũng bị sai lầm?”
Cậu cố gắng hiểu ý của Tần Châu: “Nói cách khác, ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng dung hợp với nhau?”
Trương Duy bỗng nhiên lo lắng: “Vậy làm sao phân biệt được thật giả.”
“Vẫn chưa chắc chắn là như thế.” Tần Châu nói: “Cũng có khả năng, ký ức chân thật sẽ xuất hiện tồn tại ảo giác, ảo tưởng. Mà trong ký ức hoang tưởng cũng sẽ xuất hiện tồn tại chân thật.”
Những lời này của hắn thực sự không thuận miệng, nhưng dù có là tình huống gì, có một điều rõ ràng – độ khó của việc phân biệt thật giả đã tăng cao.
Trương Duy nghiêm túc suy nghĩ những lời này của Tần Châu, Tần Châu nói: “Có phải như tôi nói hay không, chỉ có cách qua bên kia nghiệm chứng.”
Trương Duy gật đầu.
Việc tuổi tác của Giang Hữu bị sai lệch rốt cuộc là như thế nào? Chỉ có quan sát hết hai bên ký ức mới biết được cụ thể.
Việc này không thể chần chừ thêm, cả hai lao nhanh qua gợn sóng mà không chút do dự. Cơ thể hai người theo gợn sóng lay động mà xuất hiện biến đổi, nhanh chóng di chuyển từ bên này sang bên kia.
Tới ký ức bên này, Tần Châu nhìn về phía trước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Trương Duy thì có vẻ mặt kinh ngạc, ngón tay hơi cong lại, giữa mày lộ ra vẻ suy tư.
Tầm nhìn của hai người họ là một mảnh trắng xoá, ngoài khoảng trắng tựa như vô tận này, không còn gì khác nữa.
Vừa rồi bọn họ có hai suy đoán. Một là ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng dung hợp với nhau, hai là ký ức chân thật tồn tại ảo tưởng, và ký ức hoang tưởng tồn tại chân thật.
Hiện tại xem ra, ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng đã dung hợp với nhau.
So sánh hai khả năng, khả năng thứ hai có vẻ tốt hơn một chút, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt, bọn họ đang phải đối mặt với tình huống khó giải quyết nhất. Mảnh trắng xóa trước mặt là do những thứ trong tưởng tượng đã chạy vào hợp nhất với ký ức chân thật.
Nỗi lo lắng của Trương Duy cũng là nỗi lo lắng của Tần Châu.
Ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng đã dung hợp với nhau, làm cách nào để phân biệt chứ? Khi thời gian tới, bọn họ sẽ thực thể hoá, điều này có khả năng bọn họ sẽ làm thay đổi cốt truyện, mà nhân vật ảo tưởng cũng sẽ biến thành quái vật, xé nát bọn họ.
Sắc mặt Tần Châu không được tốt lắm: “Quay về trước.”
Ký ức bên này không có gì hết, chỉ có thể quay lại ký ức có nội dung, nhưng nửa người hắn đã xuyên qua gợn sóng mà Trương Duy vẫn chưa đuổi theo.
Trong tầm nhìn, Trương Duy nhìn chằm chằm vào khoảng trắng bao la, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tần Châu mở miệng: “Trương Duy.”
“Trương Duy.”
Một mảnh trắng xoá này đã ảnh hưởng rất lớn đến Trương Duy. Trương Duy hiển nhiên là đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cũng không nghe thấy Tần Châu gọi mình liên tục.
Hoặc là nói, cậu không có mẫn cảm với hai từ “Trương Duy”.
Tần Châu nhìn chằm chằm Trương Duy một hồi, đột nhiên tăng âm lượng: “Lâm Dị!”
Trương Duy cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Tần Châu: “Đàn anh?”