Thời gian phảng phất trở nên yên tĩnh.
Lâm Dị phản ứng lại: “Cái đó, chủ tịch, em…”
Tần Châu quay mặt đi: “Đi thôi, Trương Duy.”
Lâm Dị: “…”
Một lúc sau, Lâm Dị: “Dạ.”
Tần Châu xoay người sang chỗ khác, môi hơi nhếch lên. Vấn đề nan giải cùng với việc vô tình vạch trần áo choàng của quái vật hoà tan với nhau.
Hai người bọn họ một lần nữa xuyên qua gợn sóng, quay lại bên này.
Trong khoảng thời gian chậm trễ này, Giang Hữu đã không còn làm bài tập nữa, cũng không có ở trong phòng.
Giang Hữu là nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 0-1, không cần phải nói cũng biết là phải đi tìm Giang Hữu.
Tần Châu liếc nhìn Lâm Dị, Lâm Dị đang đi theo hắn.
Bọn họ vẫn chưa tính là hoàn toàn thực thể hóa, vẫn có thể đi xuyên qua tường. Cuối cùng, bọn họ tìm thấy Giang Hữu ở thư phòng, trong thư phòng không có ai khác, chỉ có một mình Giang Hữu. Lâm Dị ở bên ngoài đi loanh quanh một vòng, trở về nói với Tần Châu: “Đàn anh, Tống Tinh, Giang Viễn Tân và Giang Du đã ngủ.”
Tần Châu “ừm” một tiếng, hỏi: “Không giả vờ nữa?”
Lâm Dị lộ ra vẻ mặt cam chịu: “Có phải đàn anh đã sớm phát hiện rồi không?”
Tần Châu không lên tiếng.
Lâm Dị ngẩng đầu nhìn Tần Châu.
Tần Châu đưa tay xoa đầu cậu, xoa rối mái tóc của Lâm Dị.
Hắn chăm chú nhìn Lâm Dị.
Tuy Lâm Dị vẫn là diện mạo của Trương Duy, nhưng dường như hắn lại thấy được gương mặt của Lâm Dị, và rồi, gương mặt mà hắn đang chăm chú nhìn xuất hiện biến đổi, cuối cùng biến thành một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đó là gương mặt chân thật thuộc về quái vật 1-3 —— diện mạo của “Nhân Ngư tiểu thư”.
Nhịn không được.
Tần Châu đưa tay xuống, ôm lấy một bên sườn mặt của Lâm Dị, ngón tay cái xoa quanh vành tai cậu.
Nhiều điều muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, tất cả lời nói chen lấn xô đẩy nhau khiến hắn nhất thời không biết phải nói gì, chỉ biến thành bảy từ dịu dàng.
“Nhóc thiên tài.”
“Tôi rất nhớ em.”
Xưng hô quen thuộc khiến ngón tay Lâm Dị run lên, cậu giơ tay muốn chạm vào chủ nhân hơi ấm trên má mình. Đang lúc sắp lại gần, chợt dừng lại.
Tần Châu nhận ra Lâm Dị do dự, hắn cũng không để ý.
Có lẽ Lâm Dị có lý do gì đó khó nói, cho nên dù người rõ ràng đang ở đây, nhưng lại không nói cậu ở đây rồi.
Tủ sách vang lên tiếng động, cắt đứt tầm mắt nhìn chăm chú không chớp của Tần Châu, gương mặt xinh đẹp không biết dùng từ khen ngợi nào để diễn đạt trọn vẹn khôi phục thành bộ dáng của Trương Duy.
Tần Châu thu tay lại, rời mắt, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Trước mặt, Giang Hữu khoảng năm sáu tuổi đang kê chân tự mình lấy sách trên kệ, trong ngực đã ôm vài cuốn, nhưng nó vẫn tiếp tục lấy. Như là bị lời nói “Bát điểu tiên phi” của Tống Tinh kích thích, cho nên nó muốn làm gì đó có ích.
Giang Hữu lấy rất nhiều sách, bởi vì trọng lượng của sách mà cánh tay nhẹ nhàng run lên.
Lúc lấy xong sách chuẩn bị rời đi, đột nhiên kệ sách “bịch” một tiếng.
Giang Hữu nhanh chóng quay lại.
Không phải kệ sách bị đổ, mà là do Giang Hữu lấy quá nhiều sách, khiến cho sách trên kệ mất trật tự sắp xếp, vì thế có một cuốn bị rơi xuống dưới.
Giang Hữu đặt chồng sách trong lòng lên mặt đất, sau đó đi nhặt cuốn sách bị rơi xuống kia.
Nó dùng tay chạm vào cuốn sách, ánh mắt cũng dừng lại ở trang đang mở. Dường như là bị nội dung của cuốn sách hấp dẫn, Giang Hữu nhặt cuốn sách này lên, tiếp tục đứng coi nội dung của cuốn sách.
Một lúc sau, Giang Hữu đặt lại cuốn sách lên trên bàn, mở cửa chạy ra ngoài.
Tần Châu và Lâm Dị lập tức đuổi theo Giang Hữu, nhìn Giang Hữu chạy ra ngoài phòng khách, cẩn thận tìm kiếm gì đó.
Giang Hữu tìm được một hộp diêm trong ngăn kéo, bỏ hộp diêm vào trong túi, nhanh chóng chạy về thư phòng.
Hai người lại đi theo Giang Hữu về thư phòng, chỉ thấy Giang Hữu đóng cửa lại, móc hộp diêm ra.
Nó đẩy hộp diêm, lấy một que diêm ra rồi quẹt vào hộp.
Giang Hữu nhắm mắt lại, ánh lửa bập bùng trong thư phòng, trên mặt nó cũng phản chiếu màu sắc của ngọn lửa.
“Trương Duy.” Tần Châu nhìn một hồi, hỏi: “Thấy thế nào?”
Lâm Dị hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng, Tần Châu phủ lại áo choàng cho cậu. Quả thực cậu cần phải che áo choàng, không chỉ bởi vì cậu không quen dùng thân phận quái vật 1-3 đối diện với Tần Châu, mà một phần nguyên nhân còn bởi vì quái vật 0-1.
Quái vật 0-1 không cho phép cậu tiến vào thế giới Quy Tắc 0-1, nhưng cậu bắt buộc phải đến, đã thế cậu còn giằng co với quái vật 0-1 ở hồ nhân tạo của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên.
Sau khi tiến vào thế giới Quy Tắc 0-1, cậu lập tức giấu đi hiện diện của mình, tuỳ ý bám vào một người nào đó, bởi vì quái vật 0-1 đang tìm cậu.
Cậu rất hiểu quái vật 0-1, bệnh đa nghi của quái vật 0-1 rất nặng, cho nên cậu trực tiếp xuất hiện trước mặt Tần Châu, quái vật 0-1 sẽ không thể nào hoài nghi Trương Duy nhanh như thế được.
Tần Châu nói vậy, cũng khiến vấn đề Lâm Dị vừa hỏi Tần Châu có đáp án.
Tần Châu đã sớm phát hiện ra Lâm Dị, quái vật bám vào người tham gia sẽ đọc trộm ký ức và bắt chước hành vi của người đó. Thế nhưng, Lâm Dị đã làm một con người quá lâu, trong khoảng thời gian cậu làm “Lâm Dị” đã dưỡng thành một ít thói quen của con người, không phải một chốc là có thể thay đổi được.
Nhưng Tần Châu không vạch trần, có lẽ là hắn biết cậu có đắn đo.
Trong lòng Lâm Dị tràn ngập cảm xúc, Tần Châu vẫn là Tần Châu mà cậu biết, luôn đáng tin cậy, đem lại cho cậu cảm giác an toàn.
Nhưng thân phận của cậu khiến Lâm Dị sinh ra cảm giác mơ hồ về việc thời thế đã thay đổi.
Kìm nén những cảm xúc này, Lâm Dị tiếp tục đóng vai Trương Duy, đáp: “Chủ tịch, em cảm thấy hình như cậu nhóc đang thực hiện điều ước.”
Hành vi của Giang Hữu quả thực giống như đang thực hiện điều ước, Tần Châu thấy nó đặt cuốn sách sang một bên.
Tựa đề cuốn sách là 《 Tân thanh niên 》
Tập 6 kỳ 1.
Tần Châu nói: “Trương Duy.”
Lâm Dị nhanh chóng lại gần vào quan sát.
《 Tân thanh niên 》tập 6 kỳ 1 trang thứ nhất là câu chuyện cổ tích, dùng tiếng Hoa dịch thẳng là《 Cô bé bán diêm 》.
Có lẽ thứ hấp dẫn Giang Hữu chính là câu chuyện cổ tích này.
《 Cô bé bán diêm 》là truyện cổ tích Andersen, mà quái vật 0-1 cũng dựa vào truyện cổ tích mà tạo ra quái vật 1-3.
Điều này khiến hô hấp của Tần Châu và Lâm Dị ngưng trọng trong chốc lát.
Hai người lại nhìn Giang Hữu, Giang Hữu nhắm hai mắt, bọn họ không biết Giang Hữu nhìn thấy hay mơ mộng thấy điều gì dưới ánh lửa, chỉ có thể thấy ngọn lửa bùng cháy rất nhanh, sau đó làm bỏng tay Giang Hữu.
Cơ thể phản ứng, Giang Hữu hơi hé mắt ra, que diêm trong tay rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, trên mặt đất là chồng sách “bát điểu tiên phi” nó vừa lựa chọn để bổ sung kiến thức.
Ngọn lửa lập tức bùng lên.
Giang Hữu có chút bối rối. Mặc dù suy giảm nhận thức nên không phải năm sáu tuổi, nhưng dù thế thì nó cũng chỉ mới mười hai tuổi, không có khả năng xử lý khủng hoảng.
Nó ngơ ngác nhìn chồng sách đang bốc cháy. Đang lúc ngọn lửa sắp nuốt chửng hết chồng sách ấy thì cửa thư phòng bị đá tung ra. Giang Viễn Tân nhìn Giang Hữu, không nói gì, cởi áo khoác vỗ nhẹ vào ngọn lửa dưới chân Giang Hữu.
Tống Tinh đi theo Giang Viễn Tân ngẩn người, nhìn Giang Hữu, chất vấn: “Giang Hữu, con đang làm gì vậy!”
Giang Viễn Tân nói: “Mang nước tới trước!”
Tống Tinh vội vàng đi lấy nước, cô mang một xô nước tới, Giang Viễn Tân cầm lấy đổ vào ngọn lửa.
Cũng may bọn họ nhanh chóng phát hiện và dập tắt đám cháy chứ không để lửa lớn thêm thiêu cháy toàn bộ.
Giang Viễn Tân mở cửa sổ, Tống Tinh kiểm tra những cuốn sách bị đốt cháy trên mặt đất, cô ngẩng đầu nhìn Giang Hữu. Giang Hữu bị ánh mắt của cô doạ sợ, không khỏi lùi lại vài bước, nhưng nó lùi lại cũng không nhiều, cánh tay nó bị Tống Tinh nắm lấy.
Chát–
Một tiếng tát lớn vang vọng khắp căn phòng.
Giang Viễn Tân cùng với Giang Du đang ở ngoài cửa nhìn lén đều sửng sốt.
Giang Hữu bị đánh cũng ngây ngẩn cả người.
Lâm Dị một câu “thôi xong”, Tần Châu cau mày.
Đánh giá từ những cuốn sách vẫn chưa bị đốt cháy hoàn toàn, phần lớn đều là sách Giang Du từng đọc qua, trên trang sách còn có ghi chú mà Giang Du để lại.
Ngón tay Tống Tinh run rẩy chỉ vào Giang Hữu: “Giang Hữu! Ai dạy con! Ai dạy con báo thù người khác!”
Quả nhiên Tống Tinh hiểu lầm Giang Hữu đang trả thù Giang Du nên đốt sách của Giang Du.
Giang Viễn Tân thở dài, nhắm mắt làm ngơ mà xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Du chưa từng nhìn thấy Tống Tinh tức giận như vậy bao giờ, vì thế không dám ở lại đây nữa, quay người chạy về phòng.
Giang Hữu chạm vào gương mặt đang tê dại vì đau đớn, những lời chỉ trích tức giận của Tống Tinh cứ vậy mà ập xuống.
Nói rằng nó không được dạy dỗ, nói rằng nó đáng sợ, nói rằng bọn họ vứt bỏ nó là đúng.
Giang Hữu không nói gì, im lặng lắng nghe.
Lâm Dị không biết Giang Hữu nghe được mấy lời này kiểu gì, dù sao cậu cũng không nghe nổi nữa, cậu nói với Tần Châu: “Chủ tịch, em ra ngoài xem thử.”
Bên ngoài phòng khách truyền đến một thanh âm kỳ quái, Tần Châu nói: “Ừm, cẩn thận một chút.”
Thời gian bọn họ tiến vào ngôi sao đã trôi qua khá lâu, chỉ một lát nữa bọn họ sẽ có được thực thể.
Lâm Dị rời khỏi thư phòng, chẳng mấy chốc đã quay lại.
Tần Châu hỏi: “Sao rồi?”
Sắc mặt Lâm Dị khó coi, nói: “Tất cả bên ngoài đều là tưởng tượng của Giang Hữu.”
Tần Châu ra ngoài quan sát, Tống Tinh và Giang Viễn Tân ngồi ở phòng khách, bà ngoại của Giang Hữu cũng ở đó, bọn họ đang ăn tối đầy vui vẻ hoà thuận.
“Tống Tinh” này hỏi: “Hữu Nhi đâu rồi?”
“Giang Viễn Tân” nói: “Vẫn đang học.”
Bà ngoại nói: “Gọi nó ăn cơm đi.”
“Tống Tinh” và “Giang Viễn Tân” đồng thời nói: “Đi cùng nhau nhé.”
Tình cảnh này không hẳn là tưởng tượng của Giang Hữu, đúng hơn là cảnh tượng Giang Hữu “thấy” khi nó đốt một que diêm.
Sau đó bọn họ đồng thời đứng lên, đi đến thư phòng.
Khoảng cách càng ngày càng gần thư phòng, cơ thể bọn họ không duy trì được nữa, dần dần biến thành quái vật.
“Hữu nhi——”
“Hữu nhi——”
“Hữu Nhi, con đâu rồi?”
Bọn họ đã nhìn thấy Giang Hữu nhưng vẫn không ngừng tiếp tục tìm kiếm Giang Hữu, hơn nữa, cơ thể bọn họ cũng xuyên qua cơ thể thực sự của Tống Tinh và Giang Viễn Tân, như thể cùng một chiều nhưng lại không cùng một không gian. Có vẻ như mục đích thực sự của bọn họ không phải tìm kiếm Giang Hữu, mà là tìm kiếm người tham gia đã xâm nhập vào nơi này.
Tần Châu và Lâm Dị nhìn nhau, không nói gì, ăn ý chạy về phía phòng Giang Hữu.
Phân biệt thật giả không khó. Một số chi tiết có thể giúp ích cho bọn họ, chẳng hạn như bà ngoại đã chết sống lại. Đây là một cách quá rõ ràng để nói cho bọn họ, bà ngoại chính là nhân vật ảo tưởng, khi màn đêm buông xuống sẽ xé nát người tham gia. Nhưng ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng dung hợp với nhau, phân biệt thật giả không khó, cái khó chính là bọn họ phải đợi đến khi thoát khỏi ký ức kiểu gì.
Tới phòng của Giang Hữu, hai người ngẩn đầu nhìn lên một vị trí nào đó trên không trung.
Không ngoài ý muốn, gợn sóng quả nhiên đã biến mất.