Nếu ý thức chủ quan của bọn họ có thể quyết định thật giả, vậy thì việc thoát khỏi ngôi sao sẽ trở nên đơn giản hơn.
Bọn họ có thể chẳng cần làm gì hết, bởi vì bọn họ không thể phân chia ký ức thật giả đã dung hợp với nhau. Nếu muốn an toàn một chút, bọn họ chỉ cần cho quái vật ảo tưởng biến thành “thật”, như vậy bọn họ sẽ không bị quái vật xé nát.
Nhưng kỳ thực ý thức chủ quan mà con người đã hình thành thì rất khó có thể thay đổi. Tần Châu không thể thuyết phục bản thân, những con quái vật không còn hình dáng con người đó là tồn tại chân thật, cũng may bên cạnh hắn còn có Lâm Dị.
Lâm Dị nhắm hai mắt, có lẽ là đang tẩy não chính mình.
Tần Châu nhìn về phía trước, “bà ngoại” đang đi loang quanh dần khôi phục lại hình dạng con người bình thường.
Lâm Dị đã làm được.
Lâm Dị mở mắt, nhìn thấy thành quả thì thở phào nhẹ nhõm: “Chủ tịch, thành công rồi ạ.”
Tần Châu nhẹ nhàng đáp lại, hắn còn chưa kịp mở miệng, Lâm Dị đã nói: “Còn hai tiếng nữa là có thể rời khỏi nơi này.”
Tần Châu: “Ừm.”
Còn lại hai tiếng, bọn họ không đuổi theo Giang Hữu xem cốt truyện nữa, vì thế hai giờ đồng hồ này tựa như thời gian bọn họ vụng trộm ở bên nhau, trôi qua rất nhanh.
Chẳng bao lâu, tầm mắt cả hai trắng xoá, rời khỏi ngôi sao trở về dị không gian.
Đã có người trở lại trước bọn họ, hai người bọn họ vừa chân trước trở về, ngay sau đó Trình Dương và Nhậm Lê cũng rời khỏi ngôi sao. Nhìn thấy Trình Dương và Nhậm Lê bình yên vô sự, đáy lòng Lâm Dị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trình Dương và Nhậm Lê đi về phía hai người.
Lúc này, Vương Phi Hàng cùng một vài thành viên trong đội tuần tra cũng ra khỏi ngôi sao, Lâm Dị lùi lại một chút, nhường vị trí bên cạnh Tần Châu lại cho bọn họ.
“Anh Châu.” Vương Phi Hàng vội vàng kêu lên. Tần Châu thấy anh nôn nóng, đoán được hẳn là anh cũng gặp phải tình huống ký ức thật giả dung hợp.
“Anh biết rồi.” Tần Châu nói.
Nhìn vẻ mặt của người khác, hầu hết mọi người đều gặp phải tình huống ký ức thật giả dung hợp.
“Kiểm nhân số trước.” Tần Châu nói.
Vương Phi Hàng gật đầu: “Vâng.”
Lần này kỳ thực không cần phải kiểm, số người còn lại liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được. Lần này tổng cộng có 60 người tiến vào ngôi sao, hiện tại chỉ còn lại 24 người.
Trong 24 người có 18 người là thành viên của đội tuần tra.
Tổn thất thảm khốc.
Chỉ còn lại 24 người tham gia, nhưng số lượng ngôi sao nhìn thoáng qua như một bầu trời đêm đầy sao.
Bọn họ không thể nào phân biệt được hết số lượng sao này, cho dù trong số họ không có thương vong thì số ngôi sao này không thể nào có khả năng tiến vào trong ba ngày được.
Sắc mặt của 24 người còn lại đều không được tốt lắm, chiếc đồng hồ cát giữa không trung bất tri bất giác đã trôi qua hơn nửa. Thời gian của bọn họ bị dồn nén đến cực điểm, thời gian mang lại cảm giác cấp bách khiến bọn họ không thể hô hấp một cách bình thường được nữa.
Vương Phi Hàng trầm trọng nói: “Anh Châu, thứ cần phân rõ thật giả không phải là nội dung này.”
Những người tham gia lần này gặp phải tình huống ký ức thật giả dung hợp cũng có suy đoán như vậy.
Tần Châu chỉ “ừm” một tiếng: “Nội dung thật giả không quan trọng.”
Vương Phi Hàng nghiến răng chửi rủa.
Kỳ thực ngay từ lúc bắt đầu bọn họ đã lâm vào hiểu lầm. Yêu cầu của thiếu niên thực sự rất mơ hồ, cũng không nói bọn họ rốt cuộc cần phân rõ thứ gì, cho nên bọn họ theo lẽ thường mà cho rằng yêu cầu cần phân rõ thật giả chính là những ngôi sao lơ lửng giữa không trung này.
Trong ngôi sao có hai đoạn ký ức, vừa vặn lại tương ứng với “thật giả”, khiến bọn họ theo bản năng cho rằng hai đoạn ký ức có một đoạn là giả, một đoạn là thật.
Ý thức chủ quan này chính là nguyên nhân đã làm đại đa số người tham gia tử vong.
Khi gặp phải ký ức không thể phân biệt được, ý thức chủ quan của người tham gia rất rõ ràng trong đó có một đoạn ký ức là giả, họ không thể chắc chắn bản thân sẽ may mắn đi đến ký ức chân thật, cho nên nhân vật trong ký ức biến thành quái vật tới xé nát bọn họ.
Hai người một nhóm, chỉ cần không thể phân biệt được thật giả, kể cả mỗi người đi tới một ký ức, cả hai đều sẽ chết.
Cho nên mỗi một lần phân nhóm, nhân số trực tiếp giảm mạnh một nửa.
Cũng chỉ có một người sau khi tách ra khỏi đồng đội của mình sống sót, nguyên nhân là sau khi người đó tìm được một số chi tiết có thể chắc chắn bản thân đang ở trong ký ức chân thật.
Trình Dương nghe các thành viên tinh anh còn sống sót của đội tuần tra trao đổi, bỗng nhiên nghĩ lại mà sợ hãi.
Cậu ta nhìn Nhậm Lê, chính mình và Nhậm Lê cũng gặp phải tình huống không phân biệt được thật giả, là ngôi sao mà Tống Tinh sinh non, chính Trình Dương ngẫu nhiên tìm được lý do thuyết phục bản thân, khiến bản thân nhận định đó là ký ức chân thật, lúc đó đã ngăn cản Nhậm Lê lại.
Cũng may Nhậm Lê tin tưởng cậu ta.
Không nhịn được, Trình Dương chen mồm: “Nếu không phải phân biệt thật giả trong ngôi sao, vậy phải phân biệt cái gì?”
Mọi người đều trầm mặc.
Chính bản thân quái vật 0-1 còn không phân biệt được ký ức, người tham gia phân rõ kiểu gì được? Trong lòng quái vật 0-1 không có đáp án chính xác, chờ sau khi đồng hồ cát chảy hết, nó không có bất kì căn cứ nào để phán đoán người tham gia đã hoàn thành được yêu cầu của nó hay chưa.
Cho nên rất rõ ràng, thứ mà quái vật 0-1 yêu cầu bọn họ phân biệt thật giả chắc chắn không phải ký ức trong ngôi sao.
Nhậm Lê nói: “Phân biệt đáp án thật giả mà quái vật 0-1 biết.”
Cũng chỉ có như vậy, quái vật 0-1 mới có căn cứ phán xét sinh tử cho người tham gia vào ba ngày sau.
Về điểm này, những người khác cũng nhất trí với suy nghĩ của Nhậm Lê.
Nhưng chính xác thì rất khó đoán.
Lúc này Trình Dương lại nói: “Chẳng lẽ là phân biệt thật giả về quái vật 0-1 à?”
Nhậm Lê: “Trình Dương!”
Ý bảo Trình Dương đừng quấy rầy mạch suy nghĩ của người khác.
Trình Dương vội vàng nói: “Tôi tùy tiện nói thôi mà.”
Nói xong lập tức im mồm.
Những lời này của Trình Dương khiến vẻ mặt của Tần Châu và Lâm Dị trở nên nghiêm túc không ít. Ở đoạn ký ức của ngôi sao trước đó, bọn họ thấy Giang Hữu tìm thấy《 Tân thanh niên 》ở trên kệ sách, rồi ở trong《 Tân thanh niên 》đọc được câu chuyện《 Cô bé bán diêm 》
Đây là khởi đầu của Giang Hữu khi tiếp xúc với truyện cổ Andersen, hơn nữa Giang Hữu còn bắt chước《 Cô bé bán diêm 》đốt một que diêm.
Điều này vốn dĩ cũng không sao cả, nhưng quái vật 0-1 từng giới thiệu với Tần Châu hồi ở thế giới Quy Tắc 1-3, vào lúc nó tạo ra quái vật 1-3, trong tay nó là cuốn truyện cổ Andersen.
Tần Châu nặng nề nói: “Nơi này có liên quan đến ý thức chủ quan, không có manh mối rõ ràng thì đừng suy nghĩ lung tung.”
Mọi người đồng ý, Lâm Dị cũng đáp ứng.
Có người hỏi: “Anh Châu, hiện tại chúng ta có tiến vào ngôi sao nữa không?”
Nếu ký ức thật giả trong ngôi sao không quan trọng, vậy thì việc bọn họ tiến vào ngôi sao nghe có vẻ vô nghĩa.
Tần Châu nói: “Tiến.”
Vương Phi Hàng giải thích với người lộ ra vẻ không hiểu: “Những ngôi sao này không phải là không có ý nghĩa, đây là tuyến chính của thế giới Quy Tắc 0-1.”
Mọi người sửng sốt. Bọn họ đắm chìm trong nhiệm vụ tìm kiếm thật giả, suýt chút nữa thì quên mất tìm được tuyến chính là cách trực tiếp nhất để rời khỏi thế giới Quy Tắc.
Tuyến chính của thế giới Quy Tắc 0-1 thực ra đã trở nên rõ ràng không ít, bọn họ đã biết Giang Hữu là nguyên thân của quái vật 0-1, cũng biết Giang Hữu bị đối xử bất công, tính đến trước mắt, chỉ còn nguyên nhân tử vong của Giang Hữu vẫn chưa rõ ràng.
Nếu tìm được nguyên nhân tử vong của Giang Hữu thông qua ngôi sao, vậy thì cũng có thể tìm thấy bản phác thảo về tuyến chính của thế giới Quy Tắc 0-1.
Nghe thì có vẻ đơn giản, mọi người quan sát những ngôi sao lơ lửng trong không trung.
Ngôi sao vẫn còn quá nhiều, bọn họ chỉ còn lại 24 người, liệu có thể tìm được nguyên nhân cái chết của Giang Hữu hay không cũng đã là một nan đề.
Có người hỏi: “Anh Châu, lần này tách ra tiến vào ngôi sao à?”
Không cần Tần Châu trả lời, Vương Phi Hàng nói: “Hai người tiến vào.”
Người này không hỏi thêm nữa, phần lớn những người còn sống sót đều là người có kinh nghiệm trong thế giới Quy Tắc, không cần Vương Phi Hàng giải thích quá rõ ràng, bọn họ đều đã biết nguyên nhân.
Vẫn nên là hai người tiến vào một ngôi sao, để ý tới đồng đội.
Bởi vì quái vật 0-1 ở bên trong bọn họ.