Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 678



Chương 678: Anh cũng không tin chúng †a sẽ không đến với nhau

Hứa Trúc Linh nghe thấy anh nói như thế, trái tim cũng hơi run lên, hoài nghi mình đã nghe lầm.

Cái này… Tuyệt đối là cô đã nghe rồi bị trêu chọc đây mà.

Anh.

Em có muốn hay không?

Đại não của cô chết máy mất mấy giây, cũng phản ứng không kịp.

“Không muốn sao?” Anh hỏi Cô lúc này mới lấy lại tinh thần, trong đầu vô cùng khó chịu, giống như là con gà mổ thóc.

“Muốn muốn! Đời này đều muốn anh, lễ vật này, em sẽ ký tên đóng dấu, anh chính là của em!”

Cô tranh thủ thời gian ở trên mặt anh hôn lên mặt cô một cái, chứng minh Cố Thành Trung là sản phẩm thuộc về mình.

Ròng rã một ngày, trôi qua rất nhanh, chờ đến tối lại là thời điểm vô cùng yên tĩnh, cô lại cảm thấy thời gian dài đãng đãng.

Tiệc cưới được tổ chức ở khách sạn lớn nhất, bao trùm cả tòa cao ốc.

Lễ đường là giáo đường đầy tiếng tăm lừng lẫy.

Tất cả thiệp mời đều phát ra ngoài, ngày mai thợ trang điểm sẽ tới tạo hình, lễ phục.

cũng đã chuẩn bị xong. Cô dâu chú rể cũng vào chỗ. Nhưng cô vẫn rất lo lắng.

Đêm nay cũng không nháo chia phòng ngủ, cô ngủ không được, Cố Thành Trung cũng như thế.

Cô có chút không dám tin tưởng, mình thật muốn cùng với Cố Thành Trung kết hôn, làm sao cảm giác giống như là giống như đang năm mơ vậy?

“Cố Thành Trung, anh bóp em có được hay không, em sợ em đang nằm mơ”

“Anh bóp em đi, em mà đau thì mới là thật.

“Vậy anh sẽ bóp nhẹ”

Cô nhéo nhéo mặt Cố Thành Trung, anh cười ôm chặt cô: “Đúng là thật, ngày mai em thật sự muốn gả cho anh, vợ nhỏ bé của anh”

“Tại sao em lại cảm giác không chân thực như thế, chờ đợi đã lâu như vậy rồi, thật sự.

Muốn gả cho anh sao?”

“ừ”

Anh từ mũi phát ra âm thanh, lại êm tai đến như thế.

“Chỉ cần gả cho anh, thì sẽ an lòng..

Cô hướng vào trong ngực anh chui chui.

Kết hôn, thì tim cũng coi như được ổn định. Về sau có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, mưa gió chung thuyền.

Tham Khảo Thêm:  Chương 70

Ngày mãi…

Là hôn lễ của bọn họ. Tổ chức rất lớn, thông báo với tất cả mọi người. Toàn bộ người ở Đà Nẵng đều biết ngày mai bọn họ sẽ kết hôn. Bọn họ chờ đợi ngày này, cũng đợi đủ hai năm dài đăng đãng.

Anh chậm rãi chờ cô bé này lớn lên, bây giờ đã trổ mã vô cùng duyên dáng yêu kiều.

Anh còn có hình của cô lúc mười tám tuổi, lúc đó tiểu gia hỏa nho nhỏ, gầy không béo mấy, tựa như là giá đỗ vậy.

Gương mặt đỏ rực, mang theo chút mập mạo của đứa nhỏ.

Bây giờ vẫn như cũ khuôn mặt nhỏ lớn chừng một bàn tay, cái đầu cũng không cao lắm, nhưng mặt mũi đã hoàn toàn trổ nét, không đủ để kinh diễm hơn người, nhưng cũng mỹ lệ không gì sánh được.

Dòng máu không phải ruột thịt, làm sao có thể có gì đó không may xuất hiện?

Anh nơm nớp lo sợ, bảo vệ hai năm, chỉ sợ người khác đem cô cướp đi.

Nhưng hôm nay trước hôn lễ một ngày, Trong lòng cảm thấy bất an.

Giống như lời Kỷ Hồng Thanh đã nói, vẫn như cũ ở bên tai.

Chắc chắn bọn anh sẽ không thể nào thành hôn, khẳng định sẽ xuất hiện biến cố.

“Em vẫn là ngủ không được, làm sao bây giờ?”

“Cho em xem cái này vậy”

Cố Thành Trung bật đèn, dẫn cô đi vào thư phòng, lấy ra một bộ album ảnh.

Vậy mà tất cả đều là hình của cô, cũng không biết làm sao anh có được nhiều như vậy.

Hứa Trúc Linh nhìn thấy ảnh chụp hai năm trước, bện tóc, mặc áo thun màu trắng, quần jean, giày của đứa trẻ.

Sạch sẽ non nớt, trong mắt lóe ra vẻ nghé con mới đẻ không sợ cọp. Lúc mà mới quen Cố Thành Trung, thì mình đúng là như vậy rồi.

Lúc đó lại còn nói ra, mình chắc chẳn sẽ không sợ anh.

“Anh tìm ra ở đâu mà nhiều như vậy?”

“Anh vụng trộm, hỏi bạn cùng phòng của em, rất nhiều nơi nữa “Xâm phạm quyền cá nhân của em, không ngoan nha!”

Anh nói: “Hứa Trúc Linh, em có cảm thấy rằng, chúng ta… Không thích hợp?”

“Không thích hợp? Vì cái gì, chúng ta không phải rất hợp hay sao? Anh ba mươi tuổi, em vừa tròn hai mươi tuổi, em thanh xuân trẻ tuổi vừa vặn, anh điềm đạm vừa vặn, chẳng lẽ không đúng sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: Bắt cóc

“Đúng vậy, rõ ràng tất cả đều vừa vặn, tại sao lại không hợp chứ?”

Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, Hứa Trúc Linh không nghe rõ ràng đằng sau anh nói cái gì, chỉ cảm thấy Cố Thành Trung sau khi trở về từ Mỹ bỗng nhiên, liền có chút không đúng Thường xuyên nói với cô những thứ kỳ kỳ quái quái, ánh mắt nhìn mình cũng mang theo nồng đậm không muốn buông bỏ, tựa như là lo được lo mất.

Con đường hôn nhân này, cô sớm đã ani chuẩn bị kỹ càng không chết mà sống, sẽ không đổi ý.

Hôm sau, nhất định là một ngày náo nhiệt.

Hứa Trúc Linh sáng sớm đã bị Cố Thành Trung kéo lên, thợ trang điểm tạo hình đã sớm chờ ổn định, lôi kéo cô rồi bắt đầu trang điểm.

Cô sớm có chuẩn bị tâm lý, kết hôn một ngày này khẳng định là rất phiền phức, nhưng không nghĩ tới lại phiên toái như vậy. Cô giống như là một con rối, mặc cho bọn họ loay hoay.

Mà Cố Thành Trung cũng bị kéo vào một phòng khác, sửa soạng đơn giản, thay đổi thành âu phục màu đen tinh thần phấn chấn.

Kỷ Hồng Thanh ở chỗ này cùng với anh, chứng kiến xem cái hôn lễ này đến cùng có thể hoàn thành hay không, Trời, đến cùng là sẽ không tốt ư?

“Gà vạt của tôi bị lệch sao?”

“Ống tay áo đâu rồi”

“Hoa cái trên ngực thế nào?”

Cố Thành Trung đã ba mươi tuổi, giờ phút này lại lo lắng như cậu nhóc vừa tròn mười tám, vẫn luôn năm chặt nắm đấm, lòng bàn tay tất cả toàn là mồ hôi.

Anh nhìn vào gương, chỉ sợ mình có chút nào không thích hợp.

Khương Anh Tùng không ngừng động viên anh phải cố lên, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thành Trung thành như này, mất hết dáng vẻ thành thục trầm ổn của mọi ngày.

“Yên tâm đi, anh tuyệt đối là một chú rể anh tuấn nhất trên đời, tôi cam đoan cô dâu nhìn thấy anh thì sẽ không rời mắt nổi, không bước chân được luôn”

“Chớ có nói nhảm, cô ấy sao có thể không bước chân tới được, hôn lễ còn muốn chạy tới chạy lui đi đâu”

“Tôi… Tôi chỉ đùa một chút thôi, anh cũng đừng coi là thật mà”

Tham Khảo Thêm:  Chương 369

“Cậu chắc chăn là tôi có thể sao? Bộ trang phục này có phải là quá chặt hay không? Còn Có…”

“Đều rất tốt”

Kỷ Hồng Thanh nhịn không được nói, kỳ thật có chút bất đắc dĩ, biết rõ cuối cùng lấy giỏ trúc mà múc nước thì là công dã tràng, nhưng vẫn như cũ không hề tiếc sức lực.

Cô cũng không biết nên nói với Cố Thành Trung cái gì thì là tốt.

Anh nhìn ra cô muốn nói Khương Anh Tùng đi ra ngoài.

“Hôm nay tôi đã điều động tất cả cấp dưới, ¡ thôi, để canh giữ ở từng cái cửa ra vào, giám sát cũng trải rộng toàn bộ lễ đường của khách sạn, toàn bộ đều ở trên đường. Bất cứ hành động bất thường nào, cũng có thể biết được. Lần này, tôi sẽ không để cho bất cứ cái gì xuất hiện ngoài ý muốn”

“Người làm hại, anh có thể phòng ngừa, nhưng tai nạn bất ngờ thì sao? Anh sẽ không sợ phát sinh ngoài ý muốn?”

“Hôm nay đội xe toàn bộ đều đã được bảo vệ, lễ đường cùng khách sạn và tất cả công trình đều đã kiểm tra an toàn rồi”

“Nếu trời cản tôi, tôi cùng trời đất “Thần quỷ cản tôi, tôi sẽ đấu với thần quỷ”

“Dù ai cản đi nữa, người cản sẽ giết người.”

“Tôi cũng không tin, tôi cùng với Hứa Trúc.

Linh sẽ không đến được với nhau. Nếu quả như thật vận mệnh đều là ý trời, có Nguyệt lão, thần Cupid, sợ rằng chúng tôi cũng đã không ở cùng nhau rồi, tôi cũng đã nghĩ trăm phương ngàn kế để chúng tôi đời đời kiếp kiếp ở cùng với nhau!”

Cố Thành Trung nói ra từng chữ, âm thanh vang lên đầy nội lực, rơi xuống đất cũng phát ra âm thanh.

Anh ở đây tuyên thệ, cùng thiên địa thần quỷ hạ chiến thư.

Phật đạo phương tây huyền học… Cô đều biết đến, tin vào số mệnh từ mệnh, nhưng lúc này đây… Cô nguyện ý chúc phúc cho Cố Thành Trung.

“Cố Thành Trung, hi vọng lần này anh sẽ kết hôn thành công, cùng Hứa Trúc Linh tu thành chính quả. Từ xưa đến nay lời bà đồng đều không thể tin, bây giờ cũng không thể tin được”

“Cám ơn cô đã chúc phúc, tôi sẽ ở cùng với cô ấy”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.