Thực ra Khương Tiêu đã nghĩ đến chuyện này từ trước, nhưng vì bận rộn công việc nên nhất thời anh chưa thể lo đến.
Năm nay còn không làm nữa thì sẽ muộn mất.
Tính thử, mua đất xong còn phải xây, xây xong phải trang hoàng, lắp đặt trang thiết bị phòng cháy các loại, tận 7-8 khâu thủ tục.
Lên kế hoạch từ bây giờ, thực hiện trong khoảng một năm rưỡi.
Vậy là sang năm 2014 công ty có thể chuyển vào, không tệ.
Khương Tiêu nghĩ cho tương lai.
Văn phòng thuê tạm của cao ốc vẫn đủ sức chứa.
Đến năm 2014, 4G bắt đầu phổ biến, thời đại các ứng dụng lên ngôi.
Đây lại là một giai đoạn phát triển tầm cỡ khác cho ngành thương mại điện tử.
Khi ấy, số lượng nhân viên của Vô Hạn sẽ không chỉ dừng ở chút ít thế này, phải xây dựng một tòa nhà cao tầng mới đủ chỗ cho các nhân viên làm việc.
Vả lại hiện nay cũng có cơ hội cho anh.
Anh tìm kiếm địa điểm đúng lúc Liễu Giang thành lập một khu công nghệ cao chiếm diện tích bạt ngàn ở gần Lệ Thị, đang thu hút vốn đầu tư.
Giá đất tại Lệ Thị cao quá, Liễu Giang lại nhiều khu công nghiệp, thành ra giá đất vẫn chưa tăng.
Khu vực đó gần Lệ Thị và nút mạng cao tốc, lái xe trên đường cao tốc chỉ tốn mười phút là đến Lệ Thị.
Quãng đường đến Thâm Thành thì tốn chừng bốn mươi phút đi xe, đường xá khá đẹp.
Khương Tiêu nhớ rằng về sau chính quyền địa phương đã phát triển nơi đây thành tuyến đường trọng điểm.
Hiện giờ, do vị trí xa xôi, chính phủ lại chủ yếu muốn các doanh nghiệp trong ngành sản xuất mua đất để kéo theo sự phát triển của khu vực xung quanh, vì vậy họ đã đưa ra một mức giá đả động lòng người.
Nếu di dời tới đây, lợi thế vị trí gần cũng không mất đi.
Tất nhiên, chính phủ thành phố Liễu Giang khá là hoan nghênh.
Khi Khương Tiêu đến đàm phán, bên B còn chủ động giới thiệu hàng loạt chính sách ưu đãi của địa phương họ.
Tiềm năng phát triển của Liễu Giang khá cao.
Di dời bây giờ cũng vào đúng giai đoạn thành phố đang chuyển đổi hình thái.
Cả chính sách giá đất và các điều kiện hỗ trợ đều rất hấp dẫn.
So ra, nơi này quả là phù hợp nhất.
Thành phố Liễu Giang cũng phù hợp.
Khương Tiêu đã nằm lòng lịch trình phát triển sau này của nó.
Đây chính là thế mạnh rất lớn.
Chính Khương Tiêu còn không ngờ được rằng vòng qua vòng lại, cuối cùng anh lại quay về Liễu Giang.
Tuy nhiên lần này, thân phận đã thay đổi chóng mặt, chắc cũng được coi là một kiểu “áo gấm về làng” nhỉ?
Phó Nhược Ngôn không bày tỏ ý kiến gì.
Khương Tiêu muốn chuyển thì cứ chuyển thôi.
Dù sao nơi đâu hắn cũng có nhà, thay đổi chỗ ở chỉ là chuyện nhỏ với hắn.
Hơn nữa, bọn họ không chuyển đi xa quá, vẫn trong phạm vi khu vực này.
Sau quá trình cân nhắc kỹ lưỡng, Khương Tiêu quyết định chọn khu vực đó.
Anh không ngờ mình lại gặp Lận Thành Duật tại đây.
Lâu lắm rồi Khương Tiêu mới gặp y, chắc khoảng một năm.
Thấy y, anh rất đỗi ngạc nhiên.
Giờ đây nhớ lại, những chuyện cũ năm xưa cùng Lận Thành Duật tựa hồ đã cực kỳ xa xăm.
Anh nhanh chóng biết lý do Lận Thành Duật ở đây.
Không tình cờ mấy.
Vịnh Giang là công ty bất động sản tại Liễu Giang, mấy năm gần đây, công ty phát triển cực tốt, hiện đang là công ty bất động sản có quy mô cơ cấu lớn nhất trên toàn thành phố.
Bọn họ sở hữu rất nhiều công nghệ độc quyền, thi công công trình cũng chuyên nghiệp.
Phần lớn các công trình thuộc khu công nghệ cao lần này đều do công ty họ nhận làm chủ thầu.
Tòa nhà văn phòng mới của Vịnh Giang tọa lạc ngay cạnh khu công nghiệp, cũng đang chuẩn bị được xây dựng.
Tới Liễu Giang thì đúng là không tránh khỏi Lận Thành Duật.
Vịnh Giang đang dần phát triển thành quái vật khổng lồ tại đây, lộ trình khác xa đời trước.
Nhưng thế thì đã sao?
Nếu cân nhắc các mức lợi ích của công ty xong còn phải tránh đi vì Lận Thành Duật thì có vẻ cố tình quá.
Huống hồ, công ty của hai bên cách nhau một khoảng chứ không kề sát.
Dẫu sau này có chuyển đến, khả năng đụng mặt nhau cũng khá nhỏ nhoi.
Hai người gặp ở một bữa tiệc rượu.
Lận Thành Duật chủ động đi tới bắt chuyện với Khương Tiêu.
“Nghe nói Vô Hạn dự định chuyển tới đây.” Y nhìn Khương Tiêu: “Chúc mừng anh, vị trí anh chọn không tệ.”
Tổng thể khu công viên được quy hoạch rất đẹp, nhìn như công viên.
Khương Tiêu xem qua bản thiết kế, chủ động chọn một nơi.
Chờ đến khi tòa nhà cao tầng được xây xong, đứng bên cửa sổ, anh có thể thấy một biển hoa ngọc lan trắng* bên dưới.
Ở Liễu Giang, người ta thường trồng loại hoa này, Khương Tiêu cũng thường xuyên nhìn thấy, dù chúng chỉ là hoa ven đường nhưng anh vẫn rất thích.
“Cảm ơn cậu.” Khương Tiêu gật đầu với y: “Cũng chúc mừng cậu lấy được dự án lớn.”
Anh và Lận Thành Duật không dựa nhau quá sát, luôn giữ một khoảng cách phù hợp.
Trong buổi tiệc, người qua kẻ lại đông đúc, bọn họ cũng chỉ trò chuyện được vài ba câu.
Tuy vậy nhưng chỉ cần được gặp anh là Lận Thành Duật đã hơi mãn nguyện rồi.
Hôm nay dường như tâm trạng Khương Tiêu khá tốt, bằng không nào sẽ nói chuyện với mình.
Anh ấy đã không gặp mình khoảng một năm rồi.
Lận Thành Duật thì đâu chịu nổi, y đã lén tới nhìn anh không biết bao nhiêu lần.
Trên thực tế, mỗi năm Khương Tiêu lại có một sự thay đổi.
Sự nghiệp thành công khiến gương mặt anh như bừng sáng, cộng thêm khí chất thong dong điềm tĩnh của bản thân làm cho anh trở nên càng ngày càng thu hút ánh nhìn, đứng trong đám đông tạo cảm giác hạc giữa bầy gà.
Chuyện lần này không phải sự sắp xếp của Lận Thành Duật thật.
Y đâu toàn năng đến thế.
Dĩ nhiên, một phần thông tin đưa Khương Tiêu là do y chuẩn bị.
Khương Tiêu so sánh chọn lựa ra sao lại càng không phải việc y có quyền quyết định.
Mặc dù một thời gian nữa, Vô Hạn mới chuyển tới đây, nhưng chỉ cần được gần nhau thôi thì đó đã là chuyện tốt rồi.
Ít ra cũng tiện cho y lén tới ngắm Khương Tiêu hơn hẳn.
“Nếu muốn tự xây văn phòng thì em đề cử cho anh mấy công ty nhé?” Lận Thành Duật tiến lên trước một bước, nói tiếp: “Bọn họ đều có tay nghề không tệ, em…”
Vô Hạn không có đội công trình, mua mảnh đất kia xong dĩ nhiên phải tìm nơi thầu xây dựng, và không bao giờ có chuyện anh chọn Vịnh Giang.
“Không cần đâu.” Khương Tiêu từ chối y: “Tôi tìm được rồi.”
Anh đã nhận về bản thiết kế.
Khương Tiêu không thích lộng lẫy xa hoa, tìm một đối tác vững kinh nghiệm là được rồi, tiến độ nhanh nhanh chút.
Để Lận Thành Duật hỗ trợ, đừng nói Khương Tiêu thấy thế nào, Phó Nhược Ngôn hay tin cũng không chịu nổi.
Đừng gây ra phiền phức ấy vẫn hơn.
Khương Tiêu nói xong thì đúng lúc có người tới tìm anh, bèn nhân cơ hội rời đi.
Sự tiếp xúc với Lận Thành Duật tựa chuồn chuồn lướt nước, gợn sóng tan đi thì chẳng còn lại dấu vết gì nữa.
Khương Tiêu cũng không nán lại buổi tiệc này quá lâu.
Một lát sau, Lận Thành Duật nghe thấy anh nói với những người khác: “Ngại quá, có người tới đón tôi rồi.
Hôm nay gia đình có việc nên không thể ở lại lâu.
Mọi người cứ vui vẻ đi nhé.”
Công ty của anh thành công phát đạt nên trong bữa tiệc, có khá nhiều người cố ý tới bắt chuyện với anh, thậm chí họ còn đề xuất cơ hội hợp tác.
Việc anh rời khỏi khiến rất nhiều người tiếc nuối, lên tiếng giữ anh lại.
Lận Thành Duật xem đồng hồ, chưa đến 9 giờ tối.
Trong kinh doanh, giờ này vẫn còn khá sớm.
Thế nhưng Khương Tiêu thực sự không định ở lại.
Thái độ anh rất hòa nhã, để lại thông tin liên hệ cho những người vừa trò chuyện vui vẻ với mình, nói rằng sau này sẽ bàn tiếp, còn nhiều cơ hội.
Sau đó, anh nhanh chóng rời đi.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn, các xe đều đỗ tại bãi đỗ xe lớn trước khách sạn.
Lận Thành Duật tìm một chỗ ban công, có thể thấy rõ cảnh tượng ở bãi đỗ xe.
Có người tới đón anh.
Khỏi phải nghĩ nhiều, chắc chắn là Phó Nhược Ngôn.
Lận Thành Duật trông thấy Phó Nhược Ngôn thật.
Khương Tiêu vừa đi ra, người kia đã vội vàng tiến đến, cười nắm lấy tay anh.
Y không nghe thấy hai người nói gì với nhau.
Tuy nhiên, khi Phó Nhược Ngôn nhìn thoáng qua bên đây, hắn đã thấy Lận Thành Duật đang đứng ở ban công.
Hai người nhìn chằm chằm đối phương từ khoảng cách xa.
Chỉ một thoáng thôi mà mùi thuốc súng đã tỏa ra nồng nặc.
Phó Nhược Ngôn nhanh chóng dời ánh nhìn, sau đó kéo Khương Tiêu đi, không muốn nán lại nơi đây thêm một phút nào nữa.
Bước chân hắn nhanh hơn lúc đến rất nhiều, vẻ mặt cũng chẳng mấy đẹp đẽ.
Lòng chiếm hữu của Phó Nhược Ngôn này đã mạnh đến mức nhất định.
Lận Thành Duật luôn chú ý đến Khương Tiêu, biết chút chuyện xảy ra giữa anh và Phó Nhược Ngôn.
Chính y cũng cảm nhận được sự thay đổi của hắn.
Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt trôi qua.
Trong thời gian Khương Tiêu đi công tác, đã xuất hiện ít nhiều tác động.
Huống hồ, năm nay công ty Khương Tiêu tiến hành một đợt điều chỉnh lớn về cơ cấu và chức trách của nhân sự.
Đây không phải điều gì bí mật, toàn bộ công ty đều được trải nghiệm, hiển nhiên Lận Thành Duật cũng biết.
Sau một loạt liên hệ, nghĩ đến tính cách của Khương Tiêu và chuyện xảy ra hôm nay —— Chưa đến 9 giờ, Phó Nhược Ngôn đã tới dẫn anh đi rồi.
Mặc dù là bạn trai của Khương Tiêu nhưng chuyện Phó Nhược Ngôn quản lý càng ngày càng nhiều cũng là sự thật.
Có lẽ Khương Tiêu đã nhường nhịn đôi chút, sự nhường nhịn này thể hiện ở mọi phương diện.
Lận Thành Duật quá hiểu anh.
Với người thân thiết, tính tình anh mềm mỏng cực độ.
Bất kể đối phương có ra sao, anh cũng thuyết phục được bản thân tiếp tục bao dung.
Năm xưa, Khương Tiêu đã đối xử với y như vậy, thậm chí còn với mức độ nghiêm trọng hơn.
Sau khi sống lại, anh vẫn vậy, chẳng qua chỉ đổi sang đối tượng khác mà thôi.
Anh ấy như thế thực sự rất tốt.
Người được Khương Tiêu thích sẽ sống rất hạnh phúc.
Một người luôn được người yêu thỏa mãn sẽ chỉ càng lún sâu thêm.
Ai lại chịu rời khỏi thiên đường ấy chứ?
Lận Thành Duật đời trước ngu ở chỗ y hoàn toàn không nhận ra bản thân mình cũng rất yêu anh.
Song, dẫu nhận ra hay không, y vẫn yên tâm thoải mái nhận lấy hết thảy, càng ngày càng quá đáng, tạo thành sai lầm, rồi một ngày nào đó phải trả lại hết cho anh.
Tuy vậy, xét từ góc độ khác, sự bao dung không giới hạn, hay nói là “sự bao che” ấy của Khương Tiêu chưa chắc đã là chuyện tốt.
Khương Tiêu không sai.
Anh khiến đối phương chìm đắm, không nhận ra sai lầm của mình.
Nếu khó kiểm soát được bản thân, làm ra những chuyện ngày càng quá đáng hơn thì một khi chạm vào giới hạn của Khương Tiêu, anh ấy sẽ trở nên khác hẳn với quá khứ.
Xưa nay Khương Tiêu luôn là người quyết đoán.
Một khi hết kiên trì nổi, cảm thấy bị xúc phạm, anh sẽ lựa chọn rời đi, rất khó quay đầu lại lần nữa.
Sự kiên nhẫn và lòng bao dung của bất cứ ai cũng có điểm cuối.
Khương Tiêu không khác gì.
Khi hai người ở bên nhau, quá trình tiếp xúc là quá trình đôi bên đều cần nỗ lực và trả giá.
Yêu là chẳng nề chi, yêu là chẳng sợ gì.
Song, vào thời khắc quyết định, ở tình yêu lại cần có sự kiềm chế, kiềm chế mặt tối và những thói hư tật xấu của mình, dẫu cho người ta sẵn lòng bao dung tất cả những thứ ấy.
Lận Thành Duật phạm sai lầm lớn xong mới chiêm nghiệm được điều này.
Quá trình chiêm nghiệm đó phải nói là vô cùng thảm thiết.
Vậy mà hôm nay thấy Phó Nhược Ngôn, y lại cứ cảm giác hắn cũng đang dần theo xu hướng ấy.
Dĩ nhiên, cách thể hiện của hắn khác với y.
Ít nhất Phó Nhược Ngôn không ngu như y hồi trước.
Hắn biết rõ mình rất yêu Khương Tiêu, chẳng qua…!điều đó bị rõ ràng quá.
Phó Nhược Ngôn của hiện tại dường như đã không còn phù hợp với Khương Tiêu nữa rồi.
Lận Thành Duật cũng chỉ ngẫm lại mà thôi.
Lòng riêng của y rộng hơn biển trời.
Dõi theo bóng xe Khương Tiêu rời khỏi khách sạn và biến mất nơi cuối con đường, y mới thôi không nhìn nữa.
Trên xe, vẻ mặt Phó Nhược Ngôn hơi khó coi.
Hắn canh cánh về Lận Thành Duật đã đến độ phát ghét, dù là vì Khương Tiêu từng được đối phương cứu giúp vào năm ngoái hay vì lòng chiếm hữu ngày càng mạnh hơn của Phó Nhược Ngôn bây giờ đang điên cuồng bài trừ.
Hắn hận không thể khiến người này biến mất khỏi thế giới ngay lập tức.
“Sao cậu ta lại ở đây?”
“Anh nói ai vậy?” Khương Tiêu nhất thời chưa định hình kịp.
Anh gặp vô số người trong bữa tiệc mà.
Nhìn vẻ mặt của Phó Nhược Ngôn, anh mới ngộ ra gì đó: “Lận Thành Duật ấy ạ?”
“Cậu ta cũng có một mảnh đất ở bên khu công nghiệp nên mới tới đây thôi.” Khương Tiêu giải thích.
Anh thấy Phó Nhược Ngôn đang ghen, lại hơi dở khóc dở cười: “Bọn em còn chưa nói được mấy câu mà.”.