Vốn dĩ tính tình của Lục Tinh Trầm đã nóng nảy, ở trước mặt Khương Tự mới có thể bớt đi một chút.
Bị huấn luyện viên kích một câu như vậy, Lục Tinh Trầm cảm thấy, cậu chắc chắn phải cho tên này biết mặt.
Đã sờ mó người ta còn định lừa dối cho qua chuyện.
Khách du lịch khác ai mà nhịn được?
Nhìn dáng vẻ này của Lục Tinh Trầm và huấn luyện viên, Lục Tư Việt biết, có khi bọn họ nói đến tận tối mịt cũng không thể trao đổi thành công được.
Anh nhìn quanh bốn phía, lập tức nhắm ngay một người nhìn có vẻ giống người quản lý.
Lục Tư Việt để lại Lục Tinh Trầm còn đang cố gắng cãi cọ, đi về phía người kia.
So với Lục Tinh Trầm thì tiếng Anh của Lục Tư Việt càng trôi chảy và tiêu chuẩn hơn.
Người quản lý này nói tiếng Anh cũng không dính khẩu âm.
Hai người trao đổi cực kỳ thuận lợi.
Lục Tư Việt mở ảnh trong điện thoại ra, yêu cầu kiểm tra hệ thống giám sát.
Quản lý lập tức đồng ý, sẽ xử lý việc này.
Khi huấn luyện viên bị quản lý lôi đi, Lục Tinh Trầm còn chưa kịp phản ứng.
“Tình huống gì thế?”
Lục Tinh Trầm vẫn còn định bước lên, Lục Tư Việt kéo cậu lại: “Chuyện đã giải quyết rồi, chúng ta mau đi thôi.”
“Đợi lát nữa anh cả chị dâu tới, nhìn thấy chúng ta thì sao?”
Lục Tinh Trầm ngẫm nghĩ mấy giây: “Thế anh tìm huấn luyện viên khác giúp em.”
“Không cần huấn luyện viên, anh dạy cho mày là được.”
Vì tìm linh cảm cho ca khúc mới mà Lục Tư Việt từng cố ý đi học lướt sóng.
Nếu như nói Lục Tinh Trầm là con gà cùi bắp thì anh chính là tuyển thủ cao cấp.
Lục Tư Việt đang tiến hành công cuộc dạy học một cách thuận lời, Lục Tinh Trầm bất ngờ hạ giọng nói chuyện.
“Tới rồi, tới rồi.”
Sau khi liếc mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người Khương Tự, Lục Tinh Trầm không cách nào tập trung tinh thần nữa.
“Em…”
Đậu!
Cơ thể Lục Tinh Trầm đứng chênh vênh trên ván buồm.
“Bùm” một tiếng, cậu rơi từ trên ván xuống biển, cả người đập xuống mặt nước.
Một câu “đậu” cuối cùng chìm trong nước.
Lục Tinh Trầm sặc một ngụm nước to.
Nói ra thì, dây thần kinh vận động của Lục Tinh Trầm không kém, thậm chí có thể nói là rất mạnh. Vốn dĩ cậu đã kéo lấy dây buồm, vững vàng đứng dậy…
Nhưng Khương Tự vừa đến thì cậu lập tức trở nên không bình thường.
Dựa theo lời dạy lúc nãy của Lục Tư Việt, Lục Tinh Trầm ngã xuống ở hướng ngược gió, thuận thế chìm xuống nước.
Phản ứng theo bản năng giúp cậu tránh bị thương.
Chờ Lục Tinh Trầm vừa ló đầu lên, Lục Tư Việt lập tức túm tay cậu kéo lên: “Mày làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu như bị phát hiện thì tính là lỗi của ai?”
Lục Tinh Trầm nhìn Lục Tư Việt, anh đứng ở chỗ nước biển sâu đến ngang eo, lại còn đeo kính râm.
Cậu lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Rốt cuộc thì là ai trông nổi bật hơn hả? Đợi lát nữa sóng ập đến làm rơi mất kính râm, anh bị fan hâm mộ phát hiện…”
“Khi đó, chắc chắn em sẽ vứt bỏ anh.”
Không nghĩ tới, lời nói của Lục Tinh Trầm nhanh chóng trở thành sự thật.
Vì đề phòng bị phát hiện mà Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt kéo ván buồm ra hơi xa.
Lúc này, Lục Lẫm và Khương Tự vừa lúc đến địa điểm huấn luyện trên bãi biển.
“Có phải là đổi huấn luyện viên rồi không?”
Trí nhớ của Lục Lẫm rất tốt, anh chỉ tuỳ ý nhìn lướt qua tài liệu do quản gia Trịnh gửi tới đã nhớ kỹ mặt người trên ảnh.
Đối với những chuyện có liên quan tới Khương Tự, anh luôn luôn bận tâm hơn so với chuyện của mình.
Quản lý lau mồ hôi, nhớ tới lời cảnh cáo của thiếu niên vừa rồi, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Huấn luyện viên lúc trước xảy ra vài chuyện có liên quan tới đạo đức.”
“Có hai người tốt bụng nói cho tôi chuyện này, hiện tại người đó đã chịu trừng phạt.”
Lục Lẫm khẽ nhướng mày: “Người tốt bụng?”
Anh nhếch môi đầy ẩn ý, giống như hiểu ra gì đó.
Thái độ của huấn luyện viên mới tới vô cùng thận thiện, anh ta biết, huấn luyện viên trước bị xử phạt do hành vi quấy rối. Vậy nên lúc dạy học anh ta cách Khương Tự rất xa.
Không có bất kỳ tiếp xúc tứ chi nào.
Khương Tự nhanh chóng quen thuộc.
Lúc buổi học ngắn kết thúc, Lục Lẫm bỗng lên tiếng: “Kế tiếp, tôi muốn ở riêng với vợ của mình.”
Huấn luyện viên vừa đi, Khương Tự quay sang hỏi Lục Lẫm: “Anh biết à?”
Lục Lẫm gật đầu: “Cũng tạm.”
Khương Tự hiểu rõ Lục Lẫm, cũng tạm trong miệng anh chính là thông thạo.
Khương Tự híp mắt, trong đầu nảy ra một ý, cô cố ý bóp họng, nũng nịu nói: “Ồ, hình như em ngửi thấy mùi dấm.”
“Lục thiếu soái, người ta cách em xa thế mà anh vẫn ghen được à?”
Lục Lẫm mặt không đổi sắc tiếp nhận lời trêu chọc của Khương Tự, đi trước cầm ván buồm hơi nặng lên: “Còn không đi? Đợi lát nữa trời sẽ càng nắng.”
Đối với Khương Tự mà nói thì bảo vệ làn da là quan trọng nhất.
Nếu càng kéo dài thời gian thì lại phải bôi thêm một lớp kem chống nắng nữa.
Khương Tự khẽ hừ một tiếng, hai tay trống trơn đi bên cạnh Lục Lẫm.
“Được thôi, quay về nói với anh tiếp.”
Làn nước trong xanh, trong không khí là vị mặn của nước biển.
Ánh nắng ấm áp, khiến nước biển cũng trở nên nóng hổi.
Khương Tự vào nước, da thịt trắng như tuyết phát sáng dưới ánh mặt trời.
“Lục Lẫm, nếu em rơi xuống nước, anh nhất định phải đỡ được em đấy, không thể khiến em bị trôi lớp trang điểm được.”
“Lục Lẫm, lúc nào hướng gió thích hợp thì anh nhớ nhắc em đấy.”
“Lục Lẫm, sao mãi không có gió thế?”
Khương Tự không ngừng líu lo, giống như hơi sợ.
Lục Lẫm vô cùng có kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô.
Mặc dù Khương Tự có hơi sợ thật, nhưng dựa theo tính tình của cô thì từ trước đến nay cô đều sẽ đối mặt với thứ mình sợ hãi.
Cảm nhận được nỗi sợ của Khương Tự, Lục Lẫm khẽ cất chất giọng trầm thấp, cho người ta cảm giác yên tâm.
“Cảm nhận hướng gió, tốt nhất là gió thổi nghiêng từ sau lưng tới, khá dễ cân bằng cơ thể, kéo dây buồm, vào lúc gió mạnh phải kéo căng lực…”
Nghe một lúc, nỗi lòng Khương Tự dần dần bình tĩnh lại.
Cô dựa theo lời Lục Lẫm nói, thuận lợi tìm đúng hướng gió, kéo dây buồm, ván buồm vững vàng trượt về phía trước.
Là người mới học, vậy mà lần đầu tiên Khương Tự lướt sóng đã thành công.
Cô đứng trên ván buồm, vội vàng khoe khoang với Lục Lẫm.
“Thấy không? Em thành công rồi!”
Lúc này, nơi xa truyền đến một giọng nói rất giống Lục Tư Việt.
“Lục Tinh Trầm, mày là đồ ngốc à?”
Ngay sau đó, tiếng rơi xuống nước truyền tới.
Vừa nghe thấy giọng nói này, Khương Tự lập tức mất tập trung.
Đứng trên ván buồm, vốn dĩ cũng không dễ ổn định trọng tâm cơ thể.
Khương Tự ngã từ trên ván buồm xuống, Lục Lẫm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nâng Khương Tự vừa rơi xuống nước lên.
Chỉ có trên người cô là bị dính nước.
Nước không sâu, Khương Tự nửa dựa vào người Lục Lẫm.
Lục Lẫm sợ cô không vững, anh luôn chú ý tình huống của cô.
Khương Tự tò mò nhìn bốn phía: “Đúng rồi, vừa rồi anh có nghe thấy tiếng của Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt không?”
Cô lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là em nghe nhầm?”
Lục Lẫm nhìn về một hướng nào đó, ánh mắt ngưng lại, anh bình tĩnh nhìn thoáng qua.
Một giây sau, hai bóng người trên mặt biển bất ngờ biến mất khỏi mặt nước, bọn họ không hẹn mà cùng chìm vào trong biển.
Khi Khương Tự nhìn sang thì nơi đó đã sớm không có ai.
Lục Lẫm xử lý xong hai cái bóng đèn kia: “Bọn họ không có ở đây.”
Khương Tự liếc anh một cái đầy quái lạ.
Chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra.
Lúc cô lặn xuống nước ngắm cá, đột nhiên có một người mặc đồ lặn bơi đến chỗ cách cô không xa.
Thậm chí còn bắn tim với cô ở trong nước.
Nhìn động tác của người này, Khương Tự lập tức nổi giận.
Cô thầm nghĩ, dưới đáy nước, thế mà còn có thể đụng phải tên cuồng quấy rối?
Kỹ năng bơi lội của Khương Tự rất tốt, bơi qua bằng tốc độ nhanh nhất.
Không biết là do người kia quá căng thẳng hay chột dạ, tên đó giật mình ở nguyên tại chỗ không né tránh, khiến Khương Tự thuận lợi duỗi chân ra.
Khương Tự đá một phát lên đùi người đó.
Người đó đeo kính lặn, che mất hơn nửa khuôn mặt, không biết sao mà Khương Tự lại có thể nhìn ra biểu cảm tủi thân trên mặt người đó.
Một giây sau, người đó lập tức bơi đi.
Khương Tự nháy mắt mất đi hứng thú ngắm cá.
Vừa ngoi lên mặt nước, cô lập tức phàn nàn với Lục Lẫm: “Dưới nước có tên cuồng quấy rối.”
“Chẳng qua tên đó bị em đạp một phát rất mạnh.”
Lục Lẫm xoa cổ Khương Tự, dịu dàng nói: “Ừm, đạp hay lắm, lần sau nhớ đạp mạnh hơn vào.”
Vài giây đồng hồ ngắn ngủi, Lục Lẫm đã sắp xếp rõ ràng đường lui cho hai cái bóng đèn này.
Lục Tinh Trầm bị thương cả về mặt thể xác lẫn tinh thần quay về phòng, vừa lúc gặp phải Khương Vân Hạo và Lục Phù Sênh.
Phòng của bọn họ ở ngay bên cạnh.
Nhìn chằm chằm dáng vẻ khập khiễng của Lục Tinh Trầm, Khương Vân Hạo xì một tiếng, bật cười.
Lục Phù Sênh hiểu rõ trong lòng: “Chắc là bị chị dâu đá.”
Ngay sau đó, Lục Tư Việt khó chịu đi qua: “Ai bảo nó chạy tới xum xoe, suýt chút nữa thì làm lộ cả em.”
Lúc chuyện xảy ra Lục Tư Việt cũng ở hiện trường, anh ở sau lưng Lục Tinh Trầm. Trông thấy Lục Tinh Trầm tìm đường chết, anh lập tức bơi về hướng ngược lại chạy trốn.
Đừng nói nữa đừng nói nữa.
Tâm hồn của cậu út nhà họ Lục đã bị tổn thương.
Cậu không nghĩ tới, không lấy lòng được mà còn bị coi thành kẻ cuồng quấy rối.
Lục Tinh Trầm trừng mắt lườm bọn họ một cái, sau đó tức giận quay người về phòng.
Không có hai tên bám đuôi, cả một buổi chiều, cuối cùng Khương Tự và Lục Lẫm cũng có thể ở riêng với nhau.
Khương Tự tắm xong, thảnh thơi bấm mở điện thoại, sau đó bất ngờ mở to hai mắt.
Top 1 hot search là chủ đề có liên quan tới Lục Tư Việt.
[Hành trình lướt sóng trên đảo Bali của Lục Tư Việt.]
Ảnh chụp vừa đúng lúc Lục Tư Việt ngoi lên khỏi mặt nước, kính râm trên mặt anh bị rơi mất, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng kia.
Tay anh chống lên ván buồm, tuỳ ý hất tóc ra sau đầu.
Đuôi lông mày dính nước, mặt mày thâm thúy sắc bén trở nên dịu dàng hơn không ít.
Bên cạnh còn có một người, cậu không phải nhân vật công chúng nên đã được làm mờ.
Khương Tự vừa nhìn là đã nhận ra cái đống mosaic kia chính là Lục Tinh Trầm.
Theo lý thuyết thì một bức ảnh mỹ nhân ngoi lên mặt nước như này có thể khiến đám fan hâm mộ điên cuồng thét chói tai.
Nhưng Khương Tự không phải là fan của Lục Tư Việt, hiện tại cô chỉ muốn tìm người tính sổ mà thôi.
Khương Tự nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
“Hoá ra em không nghe nhầm, Lục Tư Việt và Lục Tinh Trầm với đảo Bali thật, cho nên, người bắn tim với em ở dưới nước, chính là Lục Tinh Trầm!”
Khương Tự nhìn sang Lục Lẫm: “Có phải anh đã phát hiện từ sớm rồi không? Chẳng trách vừa nhìn thấy anh là bọn họ lập tức ngoan ngoãn chìm xuống nước.”
Lục Lẫm gật đầu.
“Muốn đi bắt người không?”
Khương Tự muốn tóm đám thiếu niên không nghe lời kia, chỉ là cô chợt nghĩ lại.
“Nhưng mà chúng ta không có thẻ phòng.”
“Ai bảo không có?”
Lục Lẫm gọi điện thoại cho quản gia Trịnh, biết nhóm Lục Tinh Trầm đặt khách sạn ở đâu.
Đó là một khách sạn ở dưới chân núi trung tâm.
Vì không bị Khương Tự phát hiện, Lục Tinh Trầm cố ý chọn nơi cách xa bọn họ.
Khương Tự không hiểu ra sao, đi theo Lục Lẫm vào khách sạn kia.
Kế hoạch du lịch của Lục Tinh Trầm cũng là một mình quản gia Trịnh sắp xếp từ đầu tới cuối.
Bọn họ dễ dàng tìm được phòng của cậu.
Cửa phòng đóng chặt, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Khương Tự nhìn hành lang một vòng, không có bóng dáng của bọn họ. Cô tò mò hỏi: “Thẻ phòng đâu?”
Chỉ thấy Lục Lẫm lấy điện thoại ra, mở Wechat, lại ấn vào khung chat với Lục Tinh Trầm.
Cách một bức tường, Lục Tinh Trầm nhận được tin nhắn do anh cả của cậu gửi.
[Lục Lẫm]: Anh và chị dâu cậu ở ngoài cửa phòng cậu.
Vốn là Lục Tinh Trầm đang chơi game, đang tiến đến giai đoạn gay cấn thì tin nhắn Wechat nhảy ra.
Cậu chớp chớp mắt, vội vàng mở lên xem một cái.
Phòng gì cơ? Đảo Bali?
Không phải là họ tới khách sạn cậu đang ở chứ?
Lục Tinh Trầm không chơi game nữa, thanh máu của Khương Vân Hạo nháy mắt biến mất hơn nửa: “Cậu sao thế?”
“Tôi có việc, cậu chơi tiếp đi.” Cậu không nói cho Khương Vân Hạo mà đi ra ngoài một mình.
Lục Tinh Trầm lặng lẽ gọi điện thoại cho Lục Lẫm: “Alo, anh cả.”
Nghe vậy, Lục Lẫm đưa di động cho Khương Tự.
Anh nói đầy ẩn ý.
“Cô chủ Lục, thẻ phòng của chúng ta tới rồi.”
Hiện tại, Khương Tự mới hiểu ra.
Lục Tinh Trầm là gì? Thẻ phòng tự động hoàn toàn.
Hiện đại cỡ nào, khoa học kỹ thuật cao cỡ nào.
Nhà thông minh của nhà khác còn phải hô một tiếng “Thiên Miêu tinh linh.”
Nhưng người nhà họ Lục chúng tôi không cần.
Làm người phụ nữ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, Khương Tự chỉ cần nói một câu: “Lục Tinh Trầm, mở cửa cho chị.”
Một giây sau, cậu có thể lập tức mở rộng cửa cho cô.
Hôm nay, cuối cùng Lục Tinh Trầm đã nghiệm chứng một điều.
Trong một số trường hợp đặc biệt, cậu còn lợi hại hơn cả trí tuệ nhân tạo.
Trí tuệ nhân tạo – thật – Lục Tinh Trầm.