Khương Tự có hơi mờ mịt, Lục Tinh Trầm không trực tiếp mở cửa cho cô. Vì rửa sạch hiềm nghi mà cậu còn nghĩ ra một cách.
Vừa nói chuyện điện thoại xong, Khương Tự liền thấy hình như dưới khe cửa có thứ gì đó.
Cô híp mắt, cẩn thận nhìn kỹ, thấy cái thẻ phòng kia bị đẩy từ trong ra ngoài qua khe cửa.
Ngay sau đó, Lục Tinh Trầm gõ lên cửa phòng hai cái, vô cùng có tiết tấu, giống như là ám chỉ cho người bên ngoài.
Khương Tự: “…”
Không phải là cậu cho rằng mình đang đóng phim chiến tranh tình báo chứ.
Đứa nhỏ này bị bệnh không nhẹ.
Sau khi đẩy thẻ phòng ra, bên trong lập tức im tiếng, không thấy Lục Tinh Trầm đâu.
Lục Lẫm cúi người nhặt cái thẻ phòng lên, quét một cái lên máy cảm ứng trên cửa.
Tích.
Cửa phòng kêu lên rồi mở ra.
Mới vừa vào cửa, Khương Tự đã nghe thấy tiếng Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh đang xỉa xói nhau.
Cặp song sinh này đang nói móc nhau rất vui vẻ, anh một câu tôi một câu, tiếng nói chuyện và tiếng của trò chơi che giấu tiếng bước chân, bọn họ không hề phát hiện nguy hiểm đang đến gần.
“Ngôi sao lớn, lần sau mày hàn kính râm lên mặt luôn đi, thì sẽ không có ai nhận ra mày nữa.”
“Lục Phù Sênh anh cũng lên báo đấy, chưa từng nghĩ xem vì sao người khác không nhận ra anh à? Bởi vì khuôn mặt của anh là mặt đại chúng(1) đấy.”
(1) Mặt đại chúng: Ý chỉ người có khuôn mặt phổ thông, không có điểm nào đặc biệt dễ gây ấn tượng cho người nhìn.
“…”
Khương Tự không nhịn được trợn trắng mắt, sao cặp anh em này đi đến đâu cũng có thể ầm ĩ lên thế.
Nhìn bọn họ, Lục Lẫm khẽ cong môi, cong ngón tay lên gõ lên tường hai cái.
Hai người ngừng tiếng, bọn họ quay đầu, ánh mắt nhìn lên người Khương Tự và Lục Lẫm.
Lúc này, sự ăn ý của cặp sinh đôi được thể hiện ra, trăm miệng một lời: “… Anh cả chị dâu?”
Vừa dứt lời, tay Khương Vân Hạo bỗng nhiên trượt một cái, nhân vật trong game của cậu nhanh chóng từ trần.
Cậu theo phản xạ có điều kiện, vứt điện thoại xuống ghế sô pha, ý đồ giả vờ ngoan ngoãn nghe lời.
Cặp sinh đôi cũng không lộn xộn, bọn họ đè cảm giác ghét bỏ dưới đáy lòng xuống, kề vai sát cánh.
Lục Tư Việt nhân cơ hội ôm lấy cổ Lục Phù Sênh: “Bọn em không có cãi nhau, ở chung rất hoà thuận.”
Lục Phù Sênh cười lạnh một tiếng, dùng củi trở huých cho Lục Tư Việt một cái thật mạnh.
“Đúng vậy, anh cả. Vừa nãy em chỉ đang dạy dỗ nó thôi.”
Lục Lẫm khẽ nhướng mày, không vạch trần bọn họ.
Khương Tự nhíu mày, không thèm để ý.
Trong lúc rối loạn, trong phòng còn có một thiếu niên rất bình tĩnh.
Lục Tinh Trầm chậm rì rì đặt bút xuống, vươn hai tay duỗi người thả lỏng.
“Học tiếng Anh tới tận bây giờ, em mệt quá à.”
Sau khi nói xong, cậu nhìn qua, ngồi ở đằng kia cười không nói gì.
Lặng lẽ khoe khoang.
Ba người khác liếc nhau, lập tức hiểu ra, chỗ chúng ta xuất hiện một tên gián điệp.
Anh cả chị dâu vào kiểu gì?
Nhìn phản ứng của Lục Tinh Trầm, bọn họ còn gì không hiểu nữa đâu.
Khá lắm, quả này kéo một phát giẫm(2) ba người, để làm nổi bật chính nó đây mà.
(2) Kéo giẫm: Chỉ hành vi nói xấu người khác để thể hiện điểm tốt của bản thân.
Lục Lẫm và Khương Tự bước tới, ngừng bước chân, đứng bên cạnh bàn của Lục Tinh Trầm.
Trên bàn đặt một quyển “Năm Ba”(3), còn là môn tiếng Anh.
(3) Năm Ba: Tên đầy đủ là “5 năm thi cử 3 năm thi thử”. Cuốn sách này chủ yếu tóm tắt nội dung đề thi, phân tích hình thức ra đề và dự đoán đề thi đại học.
Hai vợ chồng cúi đầu xuống, chỉ liếc qua một cái thì không khỏi im lặng.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng bọn họ mới lên tiếng.
Khương Tự chớp mắt: “Cậu đang học tiếng Anh thật hả?”
Lục Tinh Trầm không hiểu ra sao, còn đang nghiêm túc làm ra vẻ: “Thật mà.”
Lục Lẫm nhanh chóng cất tiếng giải đáp thắc mắc giúp cậu: “Quyển “Năm Ba” của cậu đặt ngược rồi.”
Lục Tinh Trầm: “…”
Một giây sau, trong phòng vang lên một trận cười to.
Lục Tư Việt, Lục Phù Sênh và Khương Vân Hạo lộ ra vẻ mặt “nhìn đồ đần”, đối với hành vi ngốc nghếch của Lục Tinh Trầm, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ, đáng đời.
Ai bảo mày ra vẻ, lật xe rồi chứ?
Anh cả chị dâu tới cũng không nhắc một câu, âm thầm kéo thiện cảm ở sau lưng, tên nhóc Lục Tinh Trầm này quá hư.
Lục Lẫm giương mắt lên, lạnh nhạt liếc về phía bọn họ: “Sao tự dưng lại đến đảo Bali?”
Khương Tự rất thẳng thắn nói tiếp: “Tới làm bóng đèn chứ sao.”
Mấy cái bóng đèn đứng ở đó, anh nhìn em, em nhìn anh, tạm thời không nói gì.
Ánh mắt Lục Phù Sênh loé lên: “Lục Tư Việt, sao cậu lại muốn quấy rầy anh cả chị dâu đi hưởng tuần trăng mật?”
Người đứng trên mặt đất, nồi rơi từ trên trời xuống. Lục Tư Việt thầm chửi rủa trong lòng.
Còn dám ác miệng, có tin tôi chém anh không?
Cuộc chiến mồm mép của cặp sinh đôi đang chuẩn bị mở ra, Lục Lẫm liền cắt ngang bọn họ.
“Cho các cậu một cơ hội.”
Lục Lẫm nhìn xuống đồng hồ trên tay, xác định vào thời gian này người trong nước vẫn chưa ngủ.
Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Phó Tế Thần.
–
Lúc nhận cuộc gọi của Lục Lẫm, Phó Tế Thần đang ở văn phòng, so sánh mấy bản thảo thiết kế.
Mấy bản thảo thiết kế sườn xám này khác biệt rất lớn so với trước kia, thậm chí ngay cả phía đối tác cũng phát hiện, cười nói tổng giám đốc Phó thay đổi phong cách.
Màu sắc thêm tươi sáng, phong cách cũng ấm áp tươi tắn hơn.
Nhưng vẫn độc đáo, xuất chúng.
Chỉ có Phó Tế Thần biết, tất cả những điều này đều bởi vì Lục Lẫm và Khương Tự.
Điện thoại đặt trên bàn bất ngờ vang lên.
Ánh mắt Phó Tế Thần nhìn xuống, lúc nhìn thấy cái tên trên màn hình thì ngẩn ra.
Ngày ấy, sau khi Đổng Trì Uyên sa lưới thì anh ta đã không còn liên lạc với Lục Lẫm nữa.
Nhưng câu Lục Lẫm nói vẫn luôn vang vọng trong đầu anh ta.
… “Nếu như cậu bằng lòng, cũng có thể đến nhà họ Lục.”
Nhà họ Lục là nơi mà anh ta trăn trở nhiều năm như vậy, sao anh ta có thể dám nói đi thì đi?
Lúc này, giọng nói của Lục Lẫm truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
“Chúng tôi đang ở trên đảo Bali, cậu muốn tới không?”
Phó Tế Thần lập tức siết chặt điện thoại: “Đây không phải là chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật của hai người à?”
Lục Lẫm biết, Phó Tế Thần vẫn luôn chú ý tới tin tức của nhà họ Lục: “Cậu chưa xem hot search à? Bây giờ chuyến du lịch này đã gọi là chuyến du lịch gia đình rồi.”
Đương nhiên là Phó Tế Thần có nhìn thấy.
Trên hot search Lục Tư Việt và Lục Tinh Trầm đều xuất hiện ở đảo Bali, hiển nhiên bọn họ đã hội họp với nhóm Lục Lẫm.
Lục Lẫm lại lên tiếng: “Nếu như cậu muốn tới thì tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Giọng Phó Tế Thần căng thẳng: “Được, tôi sẽ tới.”
“Còn có, cảm ơn.”
Người có thể khiến cho Phó Tế Thần nói ra hai chữ cảm ơn, Lục Lẫm là người đầu tiên.
Sau khi nói ra câu này, cả người Phó Tế Thần thả lỏng không ít, giống như cảm xúc bị đè nén nhiều năm rốt cuộc đã có nơi để anh ta phát ti3t.
Du lịch gia đình, đối với anh ta cái từ này thật sự quá xa lạ.
Cúp điện thoại, Phó Tế Thần đứng dậy, đi ra văn phòng.
Vừa mở cửa, anh ta bắt gặp trợ lý Ngô đang chuẩn bị gõ cửa, tay còn lúng túng giơ giữa không trung.
Trợ lý Ngô hậm hực rút tay lại: “Tổng giám đốc Phó, anh muốn ra ngoài à?”
Phó Tế Thần gật đầu: “Đẩy công việc mấy ngày sau lùi lại.”
Làm việc cho Phó Tế Thần nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trợ lý Ngô thấy anh ta đẩy lùi công việc vì chuyện gì đó.
Anh không kịp phản ứng, hỏi nhiều một câu: “Tổng giám đốc Phó muốn đi đâu?”
Phó Tế Thần: “Đặt một vé máy bay đi đảo Bali giúp tôi, phải là chuyến sớm nhất.”
Lúc này, trợ lý Ngô chợt hiểu rõ, bởi vì người nhà họ Lục, tổng giám đốc Phó đẩy công việc sang một bên.
Nhưng quan hệ giữa tổng giám đốc Phó và người nhà họ Lục trở nên tốt như vậy từ bao giờ?
Trợ lý Ngô không dám nói cũng không dám hỏi, nhanh chóng đặt xong vé máy bay.
–
Phó Tế Thần hạ cánh xuống sân bay đảo Bali vào lúc 10 giờ tối.
Lục Lẫm gửi tin nhắn tới, địa chỉ là một quán bar bãi biển trên đảo Bali.
Quán bar bãi biển này rất nổi tiếng trên đảo Bali, hệ thống âm hưởng trên sàn nhảy cực kỳ tiên tiến, cho người ta một bữa tiệc nghe nhìn tốt nhất.
May mà Lục Tinh Trầm Và Khương Vân Hạo vừa đủ tuổi trưởng thành, miễn cưỡng có tư cách bước vào quán bar.
Phó Tế Thần đến quán bar.
Ánh đèn thay đổi theo âm nhạc, tiếng nhạc vang vọng bầu trời như đang cộng hưởng với lồ ng ngực, trái tim cũng nhảy lên theo.
Phó Tế Thần chưa bao giờ tới những nơi náo nhiệt.
Anh ta đứng ở đó, dáng vẻ người sống chớ tới gần, cực kỳ không hợp với nơi này.
Khương Tự ngồi ở bàn cách đó không xa, vẫy tay về phía anh ta.
Lục Lẫm ngồi bên cạnh cô, khẽ gật đầu với anh ta.
Nỗi lòng Phó Tế Thần căng thẳng, sau một lúc do dự, anh ta vẫn đi tới.
Lúc giới thiệu Phó Tế Thần, Lục Lẫm nói thế này:
“Lần trước anh và Khương Tự gặp nguy hiểm, là cậu ấy đã cứu bọn anh.”
Lục Lẫm chỉ nói một nửa, không nhắc tới quan hệ phức tạp giữa Phó Tế Thần và nhà họ Lục.
Mà bắt đầu từ vừa nãy, anh đã để Phó Tế Thần xuất hiện bằng hình tượng người có ơn với nhà họ Lục.
Bởi vậy nên tâm lý mâu thuẫn của nhóm Lục Tinh Trầm với người chưa từng gặp mặt này giảm bớt không ít.
Phó Tế Thần không khỏi nắm chặt tay, trước kia anh ta nhận thức sai lầm, mà người có mặt ở đây, đã từng được anh ta cho rằng là người nhà hơn 20 năm.
Nhưng từ trước đến nay anh ta không hiểu cách giao lưu với người khác, càng không biết bày tỏ thiện ý như thế nào, bầu không khí dần trở lại yên tĩnh.
Trời sinh Phó Tế Thần đã có khí chất lạnh lẽo, khó tiếp cận.
Ngay cả không khí náo nhiệt trong quán bar cũng bị khí chất trên người Phó Tế Thần xua tan.
Trong tình huống đang căng thẳng, nhìn qua Phó Tế Thần càng âm trầm.
Hai người Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh có thể ở chung không cãi cọ đã coi là không tệ.
Thế là, Khương Tự nhắm về phía Lục Tinh Trầm.
Khương Tự cười híp mắt ngồi xuống cạnh Lục Tinh Trầm: “Hoa quả ăn ngon không?”
Lục Tinh Trầm gật đầu, nghiêm túc bình luận.
Đảo Bali thuộc vùng nhiệt đới, nơi này đều là hoa quả nhiệt đới.
“Ăn ngon, tôi thử cho chị hết rồi. Chôm chôm và mít rất ngọt, ổi bình thường, không ngon bằng trong nước…”
Lục Tinh Trầm chưa quên rằng mình là nhân viên ăn thử của Khương Tự, lúc này vẫn làm hết phận sự.
Khương Tự lập kế hoạch trong đầu, không biết sao, cô bỗng dưng nghĩ đến một câu không hợp thời điểm.
Đóng cửa, thả Lục Tinh Trầm.
Khương Tự vội vàng vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu, chớp chớp mắt với Lục Tinh Trầm.
“Cậu chào hỏi Phó Tế Thần một câu trước đi.”
“Nhưng anh ta có vẻ không thích nói chuyện với người khác ấy.”
Nể mặt Phó Tế Thần đã từng cứu Khương Tự, Lục Tinh Trầm sẵn lòng giao lưu với anh ta.
Nhưng người kia trông như kiểu chỉ muốn người ta cách xa anh ta cả ngàn cây số, nếu cậu đi qua thì có khi nào trực tiếp bị ngó lơ không?
Khương Tự chống cằm: “Cậu nhìn thấy chưa chắc đã là thật, không chừng anh ta đang chờ cậu tìm anh ta nói chuyện đấy.”
Lục Tinh Trầm vẻ mặt nghi ngờ: “Thật á? Nhưng tôi chưa gặp anh ta bao giờ mà.”
Khương Tự cũng không thể giải thích với Lục Tinh Trầm là Phó Tế Thần đã sớm biết hết người nhà họ Lục, còn suýt chút nữa thành anh trai của cậu được.
“Nếu không…cậu thử xem? Quay về chị thưởng cho cậu, đợi chút nữa bảo Lục Tư Việt hát một bài cho cậu.”
Khương Tự ném ra mồi nhử mê người.
Lục Tinh Trầm nghĩ thầm, khoản giao dịch này cậu không lỗ nhỉ.
Lục Tinh Trầm: “Không phải là qua chào hỏi một câu à? Tôi còn cần Lục Tư Việt qua dỗ tôi chắc, tôi hát cho anh ấy nghe còn được.”
Khương Tự im lặng, cô nhớ tới bài hát sinh nhật ngũ âm không đầy đủ của Lục Tinh Trầm ở bữa tiệc sinh nhật lần trước.
Nếu Lục Tinh Trầm nhất thời nghĩ quẩn, còn muốn bọn họ làm người xem thì phải làm sao?
Khương Tự lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đàng.
Lục Lẫm ngồi bên cạnh đúng lúc lên tiếng, giọng điệu anh bình tĩnh giống như chỉ bâng quơ nhắc tới: “Nếu như cậu chỉ hát cho một mình Lục Tư Việt nghe thì có lẽ nó sẽ càng vui hơn.”
Một câu đã có thể lừa Lục Tinh Trầm.
Lục Tư Việt không biết đợi lát nữa sẽ có một món quà gọi là âm ma của Lục Tinh Trầm đang chờ đợi mình.
Lục Tinh Trầm vui sướng đồng ý: “Thành giao.”
“Nhưng em hơi sợ, anh chị đi theo giúp em.”
Lục Tinh Trầm như một đứa trẻ, nhất định phải kéo Lục Lẫm và Khương Tự đi cùng.
Có Khương Tự đi cùng, Lục Tinh Trầm ngược lại không căng thẳng nữa.
Nhận ra có người tới gần, Phó Tế Thần giương mắt nhìn qua, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Lục Tinh Trầm, cơ thể của anh ta nháy mắt trở nên căng thẳng.
Lục Tinh Trầm muốn mở miệng nói chuyện.
“Phó Phó… Phó…”
Một tiếng anh Phó ghim chặt trong họng Lục Tinh Trầm.
Vốn dĩ cậu có thể chào hỏi một cách trôi chảy, nhưng vừa bị ánh mắt không có độ ấm của Phó Tế Thần nhìn chằm chằm, một câu xưng hô kỳ quái chợt vọt ra khỏi miệng cậu.
“… Ngài Phó.”
Quán bar bãi biển ánh đèn mờ tối, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn lấp lánh đủ màu biến thành từng cột sáng chiếu qua.
Phó Tế Thần ngồi ở ghế giữa, Lục Tinh Trầm ngồi đối diện anh ta.
Sai lầm của Lục Tinh Trầm khiến khí chất lạnh lẽo trên người Phó Tế Thần càng thêm dày đặc, Khương Tự nháy mắt tưởng tượng ra hình ảnh như này.
Thời khắc chạm trán giữa đại ca xã hội đen và đàn em.
Khương Tự lập tức bật cười, âm thanh thanh thuý nhanh chóng hoà vào trong tiếng nhạc.
Khương Tự cười dựa lên vai Lục Lẫm, cô vỗ vỗ bả vai Lục Tinh Trầm, không nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
“Đàn em ngoan.”
Phó Tế Thần: “?”
Anh ta là đến gia nhập cái nhà này, cũng không phải là đến gây sự.