Lục Tinh Trầm có hơi chán nản, rốt cuộc thì cậu vừa nói gì thế?
Khương Tự cười xì một tiếng: “Cậu gọi sai rồi, cậu nghĩ lại xem cậu nên gọi anh ta là gì?”
Im lặng mấy giây, Lục Tinh Trầm vắt hết óc, cuối cùng lắp bắp gọi một tiếng.
“… Anh.”
Tiếng gọi anh này lọt vào trong tai Phó Tế Thần, cả người anh ta run lên.
Cảm giác lạ lẫm nháy mắt bao trùm trái tim anh ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Tế Thần lại thấy hơi hồi hộp.
Giờ anh ta nên trả lời thế nào?
Anh ta nên nói gì mới có vẻ lễ phép lại không xa cách?
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp người nhà họ Lục, liệu có đường đột quá không?
…
Trong Thoáng chốc mà có vô số suy nghĩ hỗn loạn lướt qua trong lòng Phó Tế Thần.
Phó Tế Thần tung hoành giới kinh doanh, kinh sợ người khác bằng danh tiếng máu lạnh vô tình, lần đầu tiên có cảm giác thấp thỏm và bối rối của tuổi trẻ.
Anh ta mím chặt môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Khương Tự nhìn về phía Phó Tế Thần, cô nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Cậu ấy là Lục Tinh Trầm.”
Mấy giây sau, Phó Tế Thần cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chào em, Tinh Trầm.”
Lâu không nói gì, giọng anh ta hơi mất tiếng.
Lục Tinh Trầm nao nao, người này nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng giọng nói lại rất hay.
Không biết sao, nghe thấy câu “em” này, trong lòng cậu cảm thấy hơi khác lạ.
Mấy người ngồi xuống, Phó Tế Thần ngồi ở bên cạnh Lục Lẫm.
Phó Tế Thần có hơi mất tự nhiên, anh ta kéo căng khoé môi, không nói lời nào.
Khương Tự dùng ánh mắt ra dấu cho Lục Tư Việt, Lục Tư Việt lập tức hiểu ngay.
Chị dâu muốn anh làm sôi động bầu không khí.
Lục Tư Việt liếc mọi người một lượt, hỏi: “Mọi người muốn nghe bài gì?”
“Tôi muốn nghe nhạc thời dân quốc.” Khương Tự chống cằm.
“Không vấn đề.”
Lục Tư Việt kiêu ngạo hất cằm lên: “Chị dâu cứ tuỳ tiện chọn một bài nhạc dân quốc, em biết hết.”
Hiện tại, anh có thể gọi là kho tàng âm nhạc thời dân quốc, mặc cho Khương Tự kiểm tra.
Lục Tư Việt nhìn sang Lục Lẫm: “Anh cả, anh muốn nghe bài gì?”
“Nghe chị dâu cậu.” Lục Lẫm bình tĩnh nói.
Ánh mắt Lục Tư Việt chuyển sang Khương Vân Hạo, không đợi anh đặt câu hỏi, Khương Vân Hạo chủ động lên tiếng.
“Em thế nào cũng được.”
Lục Phù Sênh dù bận vẫn ung dung nhếch môi, đưa ra một ý kiến không giống bình thường.
“Anh muốn nhìn mày khiêu vũ.”
Lục Tư Việt: “…”
“Anh nằm mơ đi.” Anh tức giận nói.
Lúc này, Lục Tư Việt nhìn sang Lục Tinh Trầm, hỏi: “Mày thì sao?”
Lục Tinh Trầm nắm chặt nắm tay, phấn khích mở miệng: “Em muốn song ca với anh!”
Vào ban đêm bầu không khí cực thích hợp này, mọi người trong nhà đều ở bên cạnh cậu, cậu muốn cất giọng hát chúc mừng.
Nghĩ tới đây, Lục Tinh Trầm đã xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.
Nghe vậy, tất cả mọi người im lặng.
Khương Tự, Lục Lẫm: “…”
Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh khẽ ho vài tiếng.
Khương Vân Hạo yên lặng quay đầu sang chỗ khác.
Hiện trường chỉ có một mình Phó Tế Thần là chưa từng lĩnh hội tiếng ca ma quỷ của Lục Tinh Trầm.
Anh ta nhìn xung quanh một lượt, hơi kinh ngạc vì sao mọi người không nói lời nào.
Mấy giây sau, Phó Tế Thần dẫn đầu phá vỡ im lặng, anh ta nhìn về phía Lục Tinh Trầm.
“Anh rất chờ mong màn song ca của hai người.”
Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Phó Tế Thần.
Giống như đang nói, lá gan của anh to ghê nhỉ?
Hai mắt Lục Tinh Trầm tỏa sáng, trong thoáng chốc có cảm giác như tìm được tri kỷ.
Phó Tế Thần chưa từng nghe cậu ca hát mà đã tán dương cậu cao như vậy.
Bọn họ có tam quan nhất trí, ở trong lòng Lục Tinh Trầm, Phó Tế Thần đã coi là nửa người mình.
Lục Tinh Trầm sáp lại gần Phó Tế Thần giống như rất thân quen, cậu cười nói: “Anh, hình như anh rất hiểu em.”
Lại một tiếng anh vang lên trong không khí, trái tim Phó Tế Thần run lên lần nữa.
“Anh, không thì chúng ta lưu cái số điện thoại đi.”
Bây giờ Lục Tinh Trầm đã gọi anh rất thuần thục: “Có thời gian chúng ta tâm sự.”
Phó Tế Thần dừng mấy giây, nói: “… Được.”
Từ lúc hai người vừa gặp mặt, đến khi nhanh chóng thêm phương thức liên lạc.
Lục Tinh Trầm hoàn mỹ vượt qua thời kỳ xấu hổ của hai người xa lạ mới quen.
Khương Tự và Lục Lẫm liếc nhau một cái, bọn họ cười.
Lục Tinh Trầm quả nhiên là chứng xã giao trâu bò(1), có Lục Tinh Trầm ở đây, Phó Tế Thần sẽ dần dần mở rộng nội tâm, anh ta sẽ dần dần hoà nhập vào nhà họ Lục.
(1) Nguyên gốc là “xã giao ngưu bức chứng”: Thuật ngữ internet trái ngược với “ám ảnh sợ xã hội”, để chỉ những người không rụt rè, không sợ người lạ, không sợ ánh mắt của người khác, không sợ bị cười nhạo và có thể giao tiếp dễ dàng.
Lúc này, Lục Tư Việt nhìn sang Phó Tế Thần: “Anh muốn nghe tôi hát bài gì?”
Phó Tế Thần ngẩn người, anh ta không nghĩ tới Lục Tư Việt sẽ chủ động hỏi mình.
Không khí yên tĩnh mấy giây.
“Bài hát cậu từng hát trong buổi hoà nhạc…” Phó Tế Thần cứng đờ nói: “Tôi có thể nghe lại một lần không?”
Trước đó, Phó Tế Thần nhìn thấy tin tức cả nhà họ Lục đều đi xem buổi hoà nhạc của Lục Tư Việt trên hot search.
Lục Tư Việt hát bài hát “Người nhà” trong buổi biểu diễn.
Ngày đó anh ta nhìn tiêu đề hot search này, ngẩn người rất lâu.
Người nhà?
Đối với Phó Tế Thần mà nói, mấy chữ này quá mức xa xôi, gần như là xa không thể với.
Nhưng bây giờ, người nhà họ Lục đang đứng trước mặt anh ta, nếu như lúc này anh ta không nghe được bài hát này thì không biết sau này còn có hơi hội được nghe không.
Lục Tư Việt có hơi bất ngờ: “Anh từng nghe buổi hoà nhạc của tôi à?”
Phó Tế Thần gật đầu.
Lục Tư Việt hỏi tên mấy bài hát, Phó Tế Thần đều không nói chuyện.
Anh suy nghĩ mấy giây, nói: “Bài hát anh nói chẳng lẽ là…”
“Người nhà?” Lục Tư Việt phun ra mấy chữ.
Hai chữ này giống như châm nhỏ, khiến tim Phó Tế Thần khẽ run lên.
Anh ta vô ý thức nghiêng đầu, nhìn sang Lục Lẫm bên cạnh.
Lục Lẫm cho anh ta một ánh mắt cổ vũ.
Tim Phó Tế Thần thoáng bình tĩnh lại, anh ta một lần nữa nhìn về phía Lục Tư Việt.
Anh ta đọc rõ, nhấn mạnh từng chữ.
“Đúng, người nhà.”
Lục Tư Việt nhướng mày cười: “Đương nhiên là không vấn đề, tôi cũng rất thích bài hát này.”
Phó Tế Thần thả lỏng.
Những khách dùng cơm trong nhà hàng trên bãi biển đã nhận ra nhóm Lục Tư Việt.
Mọi người vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới có thể gặp được người nhà họ Lục ở đây. Nhìn qua thì quan hệ của bọn họ rất tốt, mọi người ăn ý không đi quấy rầy người nhà họ Lục.
Sau khi biết lát nữa Lục Tư Việt sẽ lên sân khấu ca hát, mọi người nín thở, ánh mắt đầy chờ mong.
Lục Tư Việt chạy lên sân khấu, anh ngồi ở đó, chân dài duỗi thẳng trên sân khấu.
Anh hờ hững gảy đàn guitar, sau khi hát xong mấy bài hát thời dân quốc, giai điệu thay đổi.
Lục Lẫm nhìn sang Phó Tế Thần, anh lên tiếng giải thích: “Bài nó đang hát là… “Người nhà”.”
Lập tức, sâu trong đôi mắt đen nhánh của Phó Tế Thần cuồn cuộn cảm xúc.
Anh ta lắng nghe rất chăm chú, ánh mắt không di chuyển chút nào.
Nên mô tả thế giới trước kia của Phó Tế Thần thế nào đây?
Âm u, bị chán ghét vứt bỏ, vô vọng.
Giống như anh ta chỉ là một vật chứa.
Một vật chứa chứa đựng nỗi thù hận của bố mẹ.
Mà bây giờ, Phó Tế Thần ở cùng người nhà họ Lục, bên tai vang lên bài hát “Người nhà”.
Đối với Phó Tế Thần, tất cả những chuyện này đều mới lạ đến thế.
Khoảnh khắc này, sâu trong mắt Phó Tế Thần đều là ánh đèn hoa mỹ rực rỡ đầy màu sắc.
Ánh đèn giống như những con sứa bơi lội dưới biển sâu, màu sắc chói lóa nóng bỏng.
Từ từ kéo anh ta ra khỏi vùng biển u ám không ánh sáng.
Vẻ mặt hiện tại của Phó Tế Thần là lạnh lùng.
Bỗng dưng, gió bất ngờ thổi tới, giống như sóng biển ồn ào ngày hè.
Nóng thay thế lạnh, dần dần mài mòn những góc cạnh của anh ta.
Là Lục Lẫm và Khương Tự kéo anh ta vào thế giới này.
Loại náo nhiệt và ồn ào chưa từng thuộc về anh ta này, khiến tim anh ta chậm rãi trở nên nóng bỏng.
Lục Lẫm nghiêng đầu, nhìn về phía Phó Tế Thần.
Phó Tế Thần nhìn sân khấu không chớp mắt, anh ta lắng nghe cực kỳ chăm chú.
Nhưng tay anh ta vẫn đang không tự giác siết chặt.
Phó Tế Thần nhìn qua rất căng thẳng, mới đặt mình vào trong hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, dường như anh ta có hơi không biết làm sao.
Lúc này, Lục Lẫm bất ngờ lên tiếng: “Cậu thay đổi rất nhiều.”
Nghe thấy lời Lục Lẫm nói, tim Phó Tế Thần khẽ run, anh ta quay đầu nhìn sang.
“Mấy đứa nó đối xử với cậu rất nhiệt tình…”
Lục Lẫm muốn giúp Phó Tế Thần bình tĩnh lại, anh cong môi cười rất khẽ: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Đám Lục Tư Việt đều rất thông minh.
Bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện, đối với bọn họ mà nói, Phó Tế Thần không chỉ là người có ơn với nhà họ Lục.
Bởi vì Phó Tế Thần đã chú ý tới nhà họ Lục rất nhiều năm, nói theo một nghĩa nào đó thì bọn họ chính là người thân của anh ta.
Chẳng biết tại sao, đáy lòng Phó Tế Thần cảm thấy hơi chua xót, giọng anh ta hơi khàn: “Ừm.”
Nhìn khuôn mặt khá giống với nhà họ Lục này, Lục Lẫm nghiêm túc nói.
“Ngày hôm nay cậu bước vào nhà họ Lục, mặc dù trễ rất nhiều năm.”
“Nhưng mọi thứ đều không muộn.”
Nghe vậy, Phó Tế Thần bất ngờ ngẩng đầu.
Tiếng tim đập trong lồ ng ngực anh ta bỗng nhiên tăng nhanh hơn.
Giọng Lục Lẫm tiếp tục vang lên.
“Bất kể lúc nào, cậu chỉ cần nhớ kỹ một chuyện.”
Anh nói chắc chắn từng chữ.
“Chúng tôi mãi mãi là người nhà của cậu.”
Trái tim Phó Tế Thần lại lần nữa bị nặng nề đánh trúng.
Màng nhĩ, lồ ng ngực, thậm chí toàn thân anh ta đều giống như được ánh nắng phơi qua, bỏng đến kinh người.
Phó Tế Thần lẩm bẩm nói: “Chúng ta? Người nhà?”
Cho tới nay, Phó Tế Thần luôn bị bủa vây trong hận thù.
Vào giây phút hận thù hoàn toàn tiêu tan, thậm chí anh ta có một giây lát cảm thấy mê mang.
Đời này của anh ta, rốt cuộc còn có nghĩa lý gì?
Phó Tế Thần vẫn cảm thấy, người u ám như anh ta, bất kể là sống thành kiểu gì thì cũng như nhau cả.
Anh ta vốn cho rằng, anh ta có thể nhìn thấy màu trời từ trong vũng bùn đã là may mắn.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, khi chùm sáng kia chiếu tới anh ta thì anh ta lại không muốn nghĩ tới việc rời đi.
Lục Lẫm chưa hề có ý định từ bỏ anh ta.
Anh ta cũng phải nỗ lực, để quãng thời gian âm u không có sức sống của mình dần dần trở nên sinh động.
Cảm xúc chua xót dưới đáy lòng Phó Tế Thần càng nặng, hiện tại toàn thân anh ta thả lỏng, lông mi che đậy cảm xúc trong mắt anh ta.
Anh ta khẽ nói: “Cảm ơn.”
Lục Lẫm khẽ cong môi, im lặng vỗ lên vai Phó Tế Thần.
Sau khi Lục Tư Việt hát xong, bọn họ tiếp tục ăn cơm.
Bần đầu bầu không khí rất hoà hợp, nhưng sau khi Lục Phù Sênh mở mấy chai rượu ra thì không khí bắt đầu trở nên không bình thường.
Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh, ai cũng không chịu thua ai, hai người cùng so kè, uống hết chén rượu này tới chén rượu khác.
Đến khi Khương Tự phát hiện hai người này lại đang tranh tài uống rượu thì bọn họ đã say bí tỉ rồi.
Đôi mắt phượng của Lục Phù Sênh long lanh ánh nước, trừng mắt nhìn Lục Tư Việt.
“Mày nói đi… Vừa rồi vì sao mày lại không khiêu vũ?”
Người anh nghiêng một cái, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Lục Tư Việt say đến nỗi ánh mắt mê ly, anh khẽ hừ một tiếng: “Anh bảo tôi khiêu vũ… thì tôi phải khiêu vũ chắc, tôi không có mặt mũi chắc?”
Khương Tự hơi bất đắc dĩ: “Rốt cuộc thì hai người các cậu đã uống bao nhiêu rượu?”
“Rượu gì?” Lục Phù Sênh xua tay, lưỡi đã không thẳng nổi rồi: “Tôi không có uống rượu.”
Khương Tự duỗi ba ngón tay ra, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt Lục Phù Sênh.
“Đây là mấy? Có thể nhìn ra không?”
Miễn cưỡng phân biệt trong chốc lát, Lục Phù Sênh trừng mắt nhìn.
“Là bảy.”
Khương Tự không nói gì: “…”
Bên cạnh, hai người lại bắt đầu một vòng so rượu mới.
Lục Tư Việt cười nhạo: “Tửu lượng của anh chỉ đến thế thôi à?”
Lục Phù Sênh phản kích: “Mày xem thường ai đấy? Anh lại mở một chai rượu ra cho mày xem!”
“…”
Khương Tự hơi lo lắng, bọn họ còn uống tiếp nữa thì cô sợ hai người này sẽ xuất hiện trên tin tức mất.
Thậm chí ngay cả tiêu đề hot search cô cũng nghĩ cho họ rồi.
#Kinh hãi! Ca sĩ chính của ban nhạc nổi tiếng bị đưa đi bệnh viện cấp cứu vì uống rượu quá mức#
#Chuyên gia phục chế đồ cổ tiền đồ vô lượng, vung tay đánh nhau với ca sĩ chính ở bệnh viện#
Tim Khương Tự co thắt.
Nối tiếp Mắt Vàng trong nước, chẳng lẽ bây giờ cô lại phải xuất hiện trong Mắt Vàng 1919 đảo Bali à?