Khương Tự rất ít khi tới công ty của Lục Lẫm, hôm qua, cô vừa đầu tư một dự án, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi đi tìm Lục Lẫm.
Thấy Khương Tự, nhân viên tiếp tân phấn khích đến nỗi đỏ bừng mặt.
Cô ấy mới vào công ty một tháng, đây là lần đầu tiên cô ấy tận mắt nhìn thấy Khương Tự.
Cô ấy là fan hâm mộ của Khương Tự, cũng là fan của cô J. Dù sao, mặc kệ thân phận của Khương Tự là gì thì cô ấy đều thích.
Vì để lại ấn tượng tốt với thần tượng, cô ấy cố gắng kìm chế cảm xúc phấn khích, bình tĩnh cất tiếng.
“Ngài đến tìm tổng giám đốc Lục ạ? Tôi ấn thang máy giúp ngài nhé.”
Trực giác của Khương Tự rất mẫn cảm, cô đã nhận ra cô gái kia thích mình.
Cô cố ý cười một tiếng: “Màu son của cô rất đặc biệt, rất đẹp.”
Chị gái tiếp tân choáng váng, sao Khương Tự biết đây là son cô ấy mới mua?
Khương Tự cười lên đẹp thật đó, người thật còn đẹp hơn trên mạng nhiều.
Khương Tự đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, Lục Lẫm chưa nhận được thông báo.
Chỉ thấy cửa mở ra, Khương Tự mặc một bộ sườn xám màu hồng cánh sen tơ bạc, cô cười tủm tỉm đứng ngoài cửa.
“Em đến uống ly cà phê.”
Giọng điệu Khương Tự nhàn nhã, giống như chỉ tới đây uống cà phê thật, mà không phải cố ý đến thăm Lục Lẫm.
Ánh mắt Lục Lẫm dịch khỏi người Khương Tự, ấn xuống điện thoại trên bàn, bảo trợ lý bưng một ly cà phê vào.
Dặn trợ lý xong, Lục Lẫm lại nhìn sang Khương Tự.
“Ở đây có hạt cà phê mới đến, hẳn là em sẽ thích.”
Cà phê nhanh chóng được bưng vào.
Khương Tự ngửi mùi là biết đây là Lục Lẫm mua riêng cho cô, vừa lúc là loại cô thích.
Trong nhà, Khương Tự và Lục Lẫm ở chung nhiều nhất, không biết có phải chịu ảnh hưởng từ anh không mà cô có hơi sơ sểnh.
Tay Khương Tự run lên, cà phê vẩy lên vạt váy sườn xám.
Trên bộ sườn xám màu hồng cánh sen nhiễm lên một vùng màu sẫm.
May mắn, chỗ cà phê vẩy lên là vạt váy sườn xám, nếu không thì, cà phê nóng trút xuống, làn da vốn non mịn của Khương Tự chắc chắn sẽ bị bỏng.
Vào khoảnh khắc cà phê văng ra, Lục Lẫm nhanh chóng đứng dậy, anh ngồi quỳ trước mặt Khương Tự, nhẹ nâng vạt váy sườn xám cô lên.
Anh nói rất nhanh: “Có bị bỏng không?”
Khương Tự phồng miệng: “Không, nhưng đồ của em bị bẩn rồi.”
Giọng nói thanh thuý lộ ra tủi thân.
Tính tình Khương Tự là sẽ không khiến bản thân chịu uất ức.
Lúc này Lục Lẫm mới yên lòng.
Lục Lẫm đứng dậy, mở cửa phòng nghỉ ra cho cô: “Có thể thay đồ trong này.”
Lúc Khương Tự đi vào phòng nghỉ, cà phê trên người cô đã nguội.
Một giây sau, cô nghe thấy tiếng động vang lên sau lưng.
Cạch một tiếng.
Cửa phòng đột nhiên đóng lại.
Khương Tự quay đầu, đang định nhìn xem thì bị người hôn lên môi.
Lục Lẫm cúi người hôn cô, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi cô, trong mát lạnh còn lộ ra nhiệt độ nóng bỏng.
Vào lúc môi Lục Lẫm rời đi, Khương Tự cười híp mắt nhìn anh, cố ý trêu chọc một câu.
“Lục thiếu soái, anh ở đây phóng túng giữa ban ngày, có phải là không thích hợp lắm không?”
“Không thích hợp chỗ nào?”
Lục Lẫm ra vẻ không hiểu: “Địa điểm? Hay là thời gian?”
Khương Tự khẽ hừ một tiếng: “Chỗ nào cũng không thích hợp.”
“Quần áo em cần ở đây.” Lục Lẫm đi đến trước tủ quần áo trong phòng nghỉ, anh mở cửa tủ ra, bên trong toàn là sườn xám.
Đều là mới làm.
Khương Tự đảo mắt một vòng, dường như đã nổi lên ý đồ xấu xa gì.
Trong mắt cô b ắn ra ánh sáng giảo hoạt, hờn dỗi nói.
“Được lắm, Lục Lẫm, anh làm nhiều sườn xám như vậy để ở đây, là định cho ai mặc hả?”
Lục Lẫm nhếch môi, bước về phía Khương Tự một bước, kéo phắt cô qua.
Lúc này, khí thế mạnh mẽ trên người Lục Lẫm hiển lộ không sót gì, anh nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Khương Tự, nhiệt độ trong lòng bàn tay rất nóng.
Khương Tự ngã về trước một bước, vừa lúc dán lên người Lục Lẫm.
Giọng nói trầm thấp của Lục Lẫm vang lên trên đầu cô.
“Tất cả đều là size của em.”
“Ồ?”
“Em nói, những bộ sườn xám này là làm cho ai?” Lục Lẫm khẽ hỏi: “Cô chủ Lục.”
Khương Tự khoanh tay lại: “Nếu em không tin thì sao?”
Lục Lẫm nheo mắt, nhìn Khương Tự từ trên xuống dưới, giống như đang suy tư điều gì.
Đối mặt với đôi mắt dần trở nên tối tăm của Lục Lẫm, Khương Tự đột nhiên có hơi rén: “Anh nhìn gì?”
Giọng Lục Lẫm vừa trầm vừa thấp: “Anh có một phương án, không biết cô chủ có thể tiếp thu không?”
Khương Tự chớp chớp mắt, trong mắt toàn là mờ mịt.
Lục Lẫm vươn tay, bàn tay khớp xương rõ ràng lướt qua một loạt sườn xám: “Em muốn biết kích thước có thích hợp hay không, chuyện này rất đơn giản, bây giờ mặc thử một lượt là được.”
“Vừa lúc đồ của cô chủ cũng bị bẩn…”
Khương Tự ngẩng đầu lên, quan sát vẻ mặt của Lục Lẫm.
Con ngươi đen nhánh, tản ra tầng tầng lớp lớp như hoàng hôn, mỗi một tấc đều nhiễm lên d*c vọng.
Khương Tự và Lục Lẫm ở chung lâu như vậy, ít nhiều gì cũng đoán được ý đồ của anh.
Anh là muốn mượn danh nghĩa thử quần áo, để làm chuyện xấu xa với cô.
Cô mới không mắc mưu đâu.
Khương Tự bỗng dưng rút tay ra khỏi tay Lục Lẫm, lẽ lưỡi với anh: “Trong nhà có quần áo, em muốn về nhà thay.”
Vừa dứt lời, Khương Tự chạy ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt cô kéo cửa ra, một cái tay bất ngờ duỗi tới từ sau lưng cô.
Tay chống lên cửa.
Một giây sau, Khương Tự trơ mắt nhìn cánh cửa khép lại trước mắt cô.
Giọng nói khàn khàn của Lục Lẫm phủ lên tai cô.
“Cô chủ à, em sợ gì chứ?”
Theo cửa phòng đóng chặt, cũng nhốt sắc xuân cả phòng ở trong.
…
–
Phó Tế Thần đến nhà tù một chuyến.
Trong nhà tù đó giam giữ Đổng Trì Uyên.
Vốn dĩ Đổng Trì Uyên không bằng lòng gặp mặt bất kỳ ai, nhưng khi nghe thấy tên Phó Tế Thần, ông ta im lặng rất lâu mới đồng ý.
Hôm đó, từ biệt ở nhà kho, Phó Tế Thần và Đổng Trì Uyên chưa từng gặp mặt.
Lúc vụ án Đổng Trì Uyên bắt cóc mở phiên toà, Phó Tế Thần cũng chưa từng xuất hiện.
Trên toà, Đổng Trì Uyên thẳng thắn thú nhận tội ác của mình, thừa nhận ông ta muốn bắt cóc Lục Lẫm, còn động tay với tập đoàn nhà họ Lục.
Mãi đến khi có phán quyết, Phó Tế Thần mới quyết định đi gặp ông ta một mặt.
Trong nhà tù, dường như gió cũng ngừng thổi, yên tĩnh khiến cho lòng người hốt hoảng.
Dõi mắt nhìn qua, là tường cao lưới điện, kiến trúc bịt kín tăng thêm mấy phần cảm giác hít thở không thông.
Ngoài phòng thăm tù, người nhà của những người khác đã đến.
Bọn họ giành giật từng giây nói chuyện với người nhà, chia sẻ những chuyện thú vị trong sinh hoạt.
Phó Tế Thần cực kì yên tĩnh, một đường đi vào.
Vượt qua những người nhà kia, anh ta đi tới cuối đường.
Bên kia tấm kính cách âm, Đổng Trì Uyên mặc áo tù ngồi ở đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như người đàn ông trung niên bề ngoài nho nhã kia đã già nua không ít, giống như nội tâm của ông ta cũng già nua theo.
Vào giây phút nhìn thấy Đổng Trì Uyên, đáy lòng Phó Tế Thần bình tĩnh đến bất ngờ.
Anh ta cho rằng mình sẽ cảm thấy giận dữ, hận thù, mất khống chế, nhưng đáy lòng anh ta chẳng nổi lên chút gợn sóng nào.
Giống như đã giảng hoà với bản thân của trước kia.
Tất cả những điều này, đều là Lục Lẫm và những người em trai của anh ta cho anh ta.
Phó Tế Thần ngồi xuống đối diện Đổng Trì Uyên.
Đổng Trì Uyên nhanh chóng cầm điện thoại lên, động tác của ông ta có vẻ hơi vội vàng.
Phó Tế Thần kề ống nghe lên sát tai.
Đầu bên kia điện thoại, giọng Đổng Trì Uyên truyền đến: “Con…”
Đổng Trì Uyên muốn hỏi một câu, Phó Tế Thần vẫn ổn chứ?
Nhưng ông ta chỉ ngẫm nghĩ một lát thì đã biết đáp án, bởi vì những điều ông ta làm, đã sớm đẩy Phó Tế Thần về phía vực sâu.
Con của ông ta sao có thể vui vẻ được.
Phó Tế Thần giống như đã đoán được Đổng Trì Uyên muốn hỏi gì.
“Tôi chung sống với người nhà họ Lục rất tốt.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Đổng Trì Uyên.
Ông ta kinh ngạc nắm chặt lấy ống nghe.
Trong điều kiện biết Phó Tế Thần là con của ông ta, Lục Lẫm còn có thể thực sự mở lòng, đón nhận Phó Tế Thần, coi anh ta là người nhà chân chính.
Bây giờ, trong lòng Đổng Trì Uyên chỉ còn lại hối hận.
Ông ta sớm nên nghĩ tới, người như Lục Lẫm, sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện để đẩy con trai của ông ta vào chỗ chết.
Cho dù Lục Lẫm muốn trừng phạt ông ta, cũng sẽ không làm giống ông ta, đi lên con đường cực đoan.
Nỗi hận ông ta kéo dài hai đời, khiến càng nhiều người bị tổn thương.
Giọng Đổng Trì Uyên đắng chát: “Lục Lẫm và Khương Tự… bọn họ đều rất tốt.”
Ông ta nhìn sang Phó Tế Thần, hơi ngừng lại, khí chất lạnh lẽo trên người anh ta đã dịu đi không ít.
“Nếu như quay lại lần nữa…” Ông ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Còn chưa nói xong, Đổng Trì Uyên chợt ngậm miệng lại.
Trên thế giới này vốn không có cơ hội thứ hai.
“Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì tới mẹ con cả.”
Đổng Trì Uyên vẫn luôn tẩy não mẹ Phó Tế Thần, khiến bà ta thù hận bố Lục.
Ông ta không muốn khiến Phó Tế Thần lại hận thêm một người.
Ánh mắt Phó Tế Thần nhìn ông ta đầy lạnh lùng, biết ông ta muốn nói gì.
“Tôi không muốn hận ông, bởi vì đối với tôi ông chẳng qua chỉ là một người xa lạ thôi.”
Nói xong, Phó Tế Thần đặt ống nghe xuống.
Phó Tế Thần không chút do dự đứng dậy, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đang rời đi của Phó Tế Thần, cả người Đổng Trì Uyên lập tức mất hết sức lực ngồi tê liệt trên ghế.
Đúng vậy, bọn họ làm người xa lạ cũng rất tốt.
Kết thúc thời gian thăm tù, Đổng Trì Uyên bị giám ngục dẫn đi.
Rời khỏi phòng thăm tù trống trải, ông ta lại phải quay lại trong ngục giam chật hẹp, vượt qua quãng thời gian không có hồi kết.
Ông ta cũng rõ ràng, đây là lần cuối cùng Phó Tế Thần gặp mặt ông ta.
Sau này Phó Tế Thần sẽ không xuất hiện nữa.
Giờ khắc này, dường như Đổng Trì Uyên cũng không có gì phải bận lòng nữa.
Ông ta thấy may mắn là sau những chuyện sai lầm ông ta gây ra, Lục Lẫm và Khương Tự còn có thể có một cơ hội nữa.
Bí mật Khương Tự và Lục Lẫm sống lại, ông ta sẽ mãi mãi giữ kín, mang vào phần mộ.
Từ ngục giam ra, Phó Tế Thần lái xe không mục đích, chờ đến lúc anh ta ý thức được thì xe đã dừng trước cổng nhà họ Lục.
Anh ta ngồi trên xe, chậm chạp không xuống dưới.
Giống như đang ngẩn người.
Đến tận khi có người gõ lên cửa sổ xe của anh ta, Phó Tế Thần mới giật mình tỉnh lại.
Lục Lẫm đứng ngoài xe anh ta, không biết đã tới từ khi nào.
Thấy thế, Phó Tế Thần lập tức xuống xe.
“Sao cậu không đi vào?” Lục Lẫm khẽ hỏi.
“Tôi nói với quản gia Trịnh rồi, nếu như cậu đến nhà họ Lục thì không cần thông báo là có thể trực tiếp đi vào.”
Phó Tế Thần cười khổ: “Có lẽ là có hơi cận hương tình khiếp(1) đi.”
(1) Cận hương tình khiếp: Tâm trạng của người xa quê lâu ngày trở lại, sợ mọi thứ thay đổi nhiều không còn như trong trí nhớ. Cũng dùng để diễn tả cảm xúc mong ngóng một điều gì đó rất lâu nhưng đến khi sắp đạt được lại cảm thấy sợ hãi.
Đây là nơi anh ta vẫn luôn nghĩ tới, đột nhiên tới nơi này, anh ta lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Lục Lẫm nở nụ cười: “Nhà họ Lục cũng không phải là đầm rồng hang hổ.”
Nói xong, Lục Lẫm cất bước đi vào trong.
Đợi một lúc mà Phó Tế Thần vẫn chưa đuổi theo, Lục Lẫm quay đầu nhìn anh ta: “Không vào à? Hôm nay tất cả mọi người đều ở nhà, đợi lát nữa mọi người còn có kế hoạch đặc biệt nữa.”
Phó Tế Thần khẽ giật mình, đi theo sau lưng Lục Lẫm.
Nhà họ Lục không giống trong tưởng tượng của Phó Tế Thần lắm.
Anh ta chưa từng biết đến tình thân, tự nhiên cũng ảo tưởng nhà họ Lục thành một l ồng giam lạnh lẽo, bây giờ bước vào mới thấy, khắp nơi đều hiện ra ấm áp.
Hương hoa bốn phía, lộng lẫy động lòng người.
Ngay cả một vài chi tiết trang trí nhỏ cũng khiến người nhìn cảm thấy ấm áp.
Vừa đến trước cửa, giọng Khương Tự đã truyền tới trước.
“Không được, bộ đồ này màu tối quá, đổi một bộ trông tươi tắn trẻ trung hơn đi, đến lúc đó lên hình mới đẹp.”
Khương Tự ngồi trên ghế sô pha, đám Lục Tinh Trầm từng người đã thay quần áo xong, đứng trước mặt Khương Tự chờ cô cho ý kiến.
Khương Tự theo đuổi sự hoàn mỹ, thực sự là muốn ăn diện cho họ đến trạng thái tốt nhất.
Phó Tế Thần không hiểu: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Ánh mắt Lục Lẫm rơi xuống người Khương Tự, nghe thấy tiếng của Phó Tế Thần, anh quay đầu.
“Đợi lát nữa, chúng tôi muốn đi chụp một bức ảnh gia đình.”
Bởi vì chuyện chảo dầu mấy hôm trước, tâm hồn nhỏ bé của Lục Tinh Trầm bị tổn thương.
Điện thoại không còn nữa, đi cửa hàng trải nghiệm thay trang phục cũng không có phần của cậu, Lục Tinh Trầm suy đi ngẫm lại, nhất định phải được đền bù, xem như an ủi cậu.
Cậu đưa ra yêu cầu, bọn họ phải cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình chân chính.
Hôm nay vừa lúc là thời gian đi chụp ảnh gia đình.
Nghe được mấy chữ ảnh gia đình, con ngươi Phó Tế Thần lóe lên, vừa định chào ra về.
Lục Lẫm bỗng nhiên gọi anh ta lại: “Có muốn đi chung không?”
Phó Tế Thần ngẩn ra.
Đây là ảnh gia đình nhà họ Lục, anh ta cũng có thể đến ư?
Đối với người nhà họ Lục mà nói, không phải có quan hệ máu mủ mới gọi là người nhà chân chính.
Lúc trước, quan hệ giữa mấy người nhà họ Lục như nước với lửa, không ai để ý ai, không ai phục ai, nhưng lại chờ mong có người tới gần.
Sau khi Khương Tự xuất hiện mới khiến có cục diện đóng băng này biến mất.
Cho nên, người có được sự lo lắng ràng buộc thực sự, mới gọi là người thân.
Lục Tinh Trầm chủ động lên tiếng: “Tới đi, ảnh gia đình thì phải nhiều người mới tốt.”
Lục Tư Việt cũng gật đầu theo.
Lục Phù Sênh đứng bên cạnh không nói chuyện, dựa theo tính cách của anh, nếu như không bằng lòng thì anh đã sớm từ chối thẳng mặt, thái độ như vậy tương đương với ngầm đồng ý.
Cứ như vậy, Phó Tế Thần trở thành một thành viên trong ảnh gia đình nhà họ Lục.
Cửa hàng chụp ảnh đã sớm được đặt trước.
Ánh mắt Khương Tự lượn một vòng quanh bọn họ, bất ngờ nảy ra một ý: “Ảnh gia đình đương nhiên phải cả nhà thương nhau, tôi nghĩ cho mọi người một tư thế.”
Khương Tự cười.
Lục Phù Sênh lại nhạy bén phát hiện không thích hợp, anh cảnh giác lùi về sau một bước rồi mới hỏi: “Là tư thế gì?”
Trong những anh em nhà họ Lục, Lục Phù Sênh là người khó thuyết phục nhất, Khương Tự bắt đầu từ người dễ nói chuyện nhất là Lục Tinh Trầm.
“Đến đây, cậu nắm chặt tay Lục Tư Việt.”
Lục Tinh Trầm không hiểu ra sao, vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Khương Tự bảo bọn họ nắm lấy tay nhau.
Cực kỳ giống các bạn nhỏ tay cầm tay sợ đi lạc trong nhà trẻ.
Phó Tế Thần thấy cảnh này, ánh mắt anh ta lập tức né tránh, né được một kiếp.
Khương Tự cũng không ép buộc.
Lục Tinh Trầm nhìn về phía Lục Lẫm xin giúp đỡ.
Lục Lẫm nhìn sang chỗ khác, ý là tuỳ Khương Tự quấy rối.
Sau một phen trắc trở, chính thức bắt đầu chụp ảnh.
Lục Tinh Trầm làm thế nào cũng thấy xấu hổ, bởi vì là lần đầu tiên chụp ảnh gia đình, cậu có hơi không được tự nhiên, cũng hơi căng thẳng.
Trong đầu nghĩ ngợi rất nhiều, sợ thợ chụp ảnh chụp cậu xấu.
Thợ chụp ảnh còn chưa nháy màn trập lấy một lần nhưng Lục Tinh Trầm đã cắt ngang anh ta hai lần.
“Chờ đã, em đổi biểu cảm.”
“Đừng chụp vội, em còn chưa bày xong tư thế đâu.”
Khương Tự đã cười cứng cả mặt, cảm xúc vất vả lắm mới ấp ủ được bị cậu làm mất sạch.
“Lục Tinh Trầm! Cậu mau đứng vào chỗ, lần sau không cho cậu cơ hội nữa.”
Khó khăn lắm mới yên tĩnh lại, nhìn thấy thợ chụp ảnh cúi đầu, Lục Tinh Trầm lại bắt đầu hồi hộp.
Tay và chân cũng không biết để đâu.
Lục Tư Việt đứng ở bên cạnh, anh nhìn mấy động tác nhỏ liên tục của Lục Tinh Trầm mà sốt ruột, khẽ đá vào chân cậu một cái, muốn cảnh cáo cậu.
Không ngờ, Lục Tinh Trầm đang chìm trong cảm xúc của bản thân, bị giật mình.
Một giây sau, người Lục Tinh Trầm lảo đảo ngã sang một bên.
Chỉ để lại một câu: “Đậu má!”
Đi cùng với một câu chửi tục này, Lục Tinh Trầm nặng nề ngã xuống đất.
Vừa lúc tay Lục Tinh Trầm đang nắm Lục Tư Việt, thế là kéo cả anh xuống.
Lục Tư Việt lại túm Lục Phù Sênh, ba người bọn họ giống như quân bài domino, một người tiếp một người ngã xuống.
Vì ổn định thân thể, tay Lục Phù Sênh chống lên ghế sô pha, lại vừa lúc ấn lên đầu Khương Tự.
Khương Tự đau đến tê cả da đầu.
Thợ chụp ảnh ấn màn trập, mãi mãi lưu lại khoảnh khắc này.
Trong ảnh, Lục Tinh Trầm ngã trên đất, kéo theo hai người bên cạnh.
Phó Tế Thần vươn tay, không kịp túm ai, bắt hụt.
Khương Tự ngồi ở đằng trước bị người túm tóc, cô tức giận nhoài người qua, phồng má, trừng mắt tên đầu têu Lục Tinh Trầm.
Trong một mảnh hỗn loạn, Lục Lẫm vô thức đỡ eo Khương Tự, đề phòng cô té ngã.
Thế là, một bức ảnh gia đình kỳ lạ cứ như vậy ra lò.
Thợ chụp ảnh cười khổ, đưa ảnh cho Khương Tự xem.
Khương Tự bĩu môi, nhưng một giây sau, cô bất ngờ bày tỏ tán thành: “Bức ảnh này trông cũng không tệ lắm.”
Không cần ngôn ngữ là có thể cảm nhận được sự ấm áp và ăn ý giữa mỗi người.
Khương Tự đồng ý, mấy người khác cũng không có ý kiến gì.
Người duy nhất không hài lòng với bức ảnh này là Lục Tinh Trầm, trong ảnh chỉ có một mình cậu ngã sấp xuống đất bằng tư thế chật vật.
Những người khác đều đứng yên ổn.
Lục Tinh Trầm mạnh mẽ xin được chụp lại, bị bác bỏ nhiều lần.
Khương Tự còn bảo người đẩy cậu ra.
Một bức ảnh gia đình vốn bình thường, lại giống như được trao cho sức sống chói mắt.
Kiếp trước, Khương Tự và Lục Lẫm âm dương cách biệt, cửa nát nhà tan.
Đầy lòng nhiệt huyết của Lục Tinh Trầm bị dập tắt, còng tay vào tù.
Lòng kiêu ngạo của Lục Tư Việt bị bẻ gãy, hào hùng chịu chết trên pháp trường.
Lục Phù Sênh không sợ cường quyền, thà gãy chứ không chịu cong.
Phó Tế Thần bị hận thù của bố anh ta liên luỵ bỏ mình.
Mỗi người đều gánh vác vận mệnh nặng nề tiến lên, người ở loạn thế, thân bất do kỷ(2).
(2) Thân bất do kỷ: Người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác.
Kiếp này, vận mệnh của bọn họ trời xui đất khiến đan vào với nhau, người có duyên cuối cùng rồi sẽ gặp lại.
Đời này, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có hạnh phúc viên mãn.