Dân quốc năm thứ 23, đầu hạ.
Nhiệt độ không khí chuyển giao xuân hè là khiến người bực bội nhất, nửa lạnh nửa nóng, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn.
Dù vậy, những người phụ nữ trên đường đều đã thay đổi sang những bộ trang phục thời thượng nhất, cực kỳ giống muôn hoa khoe sắc.
Hôm nay, trong phủ của hội trưởng thương hội người Hoa Khương Tranh Khiếu thoáng cái trở nên náo nhiệt. Trong phủ, đám người hầu đi tới đi lui, đâu vào đấy làm công tác chuẩn bị.
Bởi vì hôm nay là ngày tiểu thư nhà họ Khương trở về.
Mọi người đều nói thường ngày hội trưởng Khương rất khó gần, từ trước đến nay luôn làm việc bằng thủ đoạn sắt đá, nói một không hai.
Nhưng chỉ riêng đối với cô con gái duy nhất Khương Tự là được ông ấy yêu thương chiều chuộng che chở lớn lên.
Khương Tự mất mẹ từ nhỏ, nhưng ông ấy cũng không khiến cô phải chịu chút tủi hờn nào, muốn cái gì cho cái đó.
Nếu là Khương Tự muốn sao trên trời, ông ấy cũng có thể nghĩ cách tìm người hái xuống.
Hội trưởng Khương công việc bề bộn, thường không ở nhà, người hầu vẫn không dám lười nhác chút nào.
–
Nhà ga.
“Tu…”
Xe lửa nghiền qua đường ray, từ xa tới gần, tiếng huýt dài vang vọng réo rắt.
Một chiếc xe lửa chạy vào trạm.
Khương Tự ra nước ngoài du lịch nửa năm, hôm nay vừa về nước.
Khương Tự 20 tuổi đang ở độ tuổi đẹp nhất, người mặc sườn xám may bằng vải organdy màu xanh xám nhạt, phác họa dáng người xinh đẹp của cô.
Khuôn mặt rạng rỡ, mỹ lệ hơn người.
Tài xế của nhà họ Khương đã chờ sẵn ở cổng.
Vừa thấy Khương Tự đi ra, ông ấy lập tức tiến lên đón, nhận lấy rương hành lý trên tay cô.
Quản gia đã sớm xuống xe, giọng điệu cung kính: “Đại tiểu thư, phòng đã được dọn dẹp xong, chỉ chờ cô về nhà.”
Đứng trước nhà ga người đến người đi, Khương Tự xua tay: “Không vội, trước khi về nhà tôi muốn đến một chỗ đã.”
Ngay cả giọng nói của Khương Tự cũng du dương ngọt ngào, giống như nước suối sạch sẽ ngọt lành.
Quản gia toát mồ hôi.
Ông ấy sợ Khương Tự đi đến nơi không nên đi, đến lúc đó nếu bị va chạm gì thì lão gia có thể lột mất một lớp da của ông ấy mất.
“Tiểu thư muốn đi đâu? Tôi sai bảo tiêu đi theo cô.”
Quản gia nhìn xung quanh đầy cảnh giác, ánh mắt một mấy đàn ông không ngừng quét qua chỗ họ, trong mắt không có ý tốt, ông ấy dữ tợn lườm bọn họ một cái.
Tiểu thư nhà bọn họ là người mà những người này có thể mơ ước chắc?
“Tôi muốn đi Bách Nhạc Môn, có người hẹn gặp tôi ở nơi đó.”
Trước khi về nước mấy ngày, Khương Tự đã nhận được lời mời của mấy chị em tốt, bọn họ sắp xếp một bữa tiệc tẩy trần nhỏ ở Bách Nhạc Môn.
Xe vững vàng chạy tới, ngừng trước Bách Nhạc Môn.
Ở bãi Thượng Hải, không ai dám làm gì Khương Tự, cho dù muốn chọc giận cô thì cũng sẽ suy xét thật kỹ về thân phận của cha cô trước.
Khương Tự chỉ chọn mấy bảo tiêu, bảo bọn họ đi theo từ xa.
Lúc xe lửa đến Thượng Hải đã là buổi chiều, bên trong và bên ngoài Bách Nhạc Môn giống như ngăn cách thành hai thế giới.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, ánh màu rực rỡ.
Khương Tự ngồi ở chính giữa, những người bạn của cô ngồi bên cạnh cô.
Nhị tiểu thư nhà họ Kỷ bỗng nhiên úp úp mở mở nhắc tới một người: “Nghe nói mấy ngày trước Lục thiếu soái xuất hiện ở Thượng Hải, nói không chừng anh ấy cũng đến Bách Nhạc Môn đấy.”
Lời này vừa bắt đầu, các cô nàng cũng mở máy hát lên, ánh mắt đều sáng rạng rỡ, giống như rất có hứng thú với người này.
“Nghĩ gì thế, cả ngày Lục thiếu soái trăm công nghìn việc, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy?”
“Nếu có thể gặp được Lục thiếu soái một lần thì tốt rồi.”
Khương Tự vừa về nước, ngoài câu chào mừng cô về nước thì câu nói cô nghe được nhiều nhất chính là ba chữ Lục thiếu soái này.
Anh là con trai duy nhất của Lục đốc quân, Lục Lẫm.
Khương Tự cũng không quá xa lạ với cái tên này, cha cô đã từng nhắc tới mấy lần.
Ông ấy nói nhân phẩm của Lục Lẫm rất tốt, là nhân tài hiếm có, nói gần nói xa đều là khen ngợi anh.
Nhưng điều này thì có liên quan gì tới cô, Khương Tự nghe vào tai rồi cũng bỏ qua.
Lúc này, người đang được những người con gái trong xã hội thượng lưu này nói chuyện say sưa vừa hay xuất hiện bên ngoài Bách Nhạc Môn.
Lục Lẫm nhận được thông báo, có người tận mắt nhìn thấy tên tội phạm chạy trốn khỏi nhà tù Hán Dương mấy ngày trước xuất hiện ở gần Bách Nhạc Môn.
Căn cứ vào kết quả điều tra, người nắm quyền Bách Nhạc Môn là người bị tình nghi lớn nhất.
Trong buổi tụ họp, Khương Tự có vẻ thiếu hứng thú.
Nước trái cây đổ xuống, vài giọt dính lên tay cô, cô dứt khoát đứng dậy đi toilet.
Vị trí toilet hơi hẻo lánh, không có nhiều người đến.
Khương Tự rửa tay xong thì chuẩn bị ra ngoài.
Góc rẽ bất ngờ vang lên tiếng bàn tán khe khẽ.
Khi Khương Tự nghe thấy ba chữ nhà họ Khương, cô thả nhẹ bước chân, giày cao gót chạm xuống mặt thảm dày nặng, nhỏ đến không thể nghe thấy.
Tiếng bàn tán ngừng lại.
Khương Tự nhìn xuyên qua khe hở chỗ khúc ngoặt, bọn họ dùng ngón tay giao lưu với nhau bằng mã Morse.
Trùng hợp là Khương Tự hiểu mã Morse.
Hai người kia tự nhận đã ẩn nấp kỹ.
Không ngờ rằng, vào lúc bọn họ bàn giao nhiệm vụ lại bị Khương Tự nhìn tận mắt.
Khương Tự nhướng mày.
Có người muốn ám sát Lục Lẫm, đổ tội lên đầu nhà họ Khương.
Bởi vì, hội trưởng Khương và Lục đốc quân có hơi bất đồng ý kiến, ở nơi công cộng có chút xích mích, vừa lúc thành lý do để bọn họ hãm hại.
Tiếng bước chân trên hành lang tản đi.
Khương Tự rón rén đi theo sau lưng những người này.
Đêm nay, có người tỉ mỉ bày ra một cái bẫy, chuẩn bị ra oai phủ đầu với Lục Lẫm.
Việc này dính tới nhà họ Khương, đương nhiên Khương Tự sẽ không ngồi yên chẳng quan tâm.
Khương Tự chưa bao giờ nhìn thấy Lục Lẫm, lại có thể tìm được anh thông qua ánh mắt kẻ ám sát.
Quả nhiên Lục Lẫm giống với trong lời đồn, khí thế xuất chúng.
Lục Lẫm cực kỳ nhạy cảm, anh đã nhận ra ánh nhìn chăm chú từ nơi hẻo lánh, đang lúc anh chuẩn bị nhìn qua thì có một bóng người bỗng nhiên tới gần.
“Lục thiếu soái, có thể mời tôi nhảy một điệu không?”
Cơ thể Lục Lẫm căng cứng, ánh mắt cảnh giác.
Anh quay đầu, đối mặt với một đôi mắt xinh đẹp vô hại.
Xế chiều hôm nay, Khương Tự nghe được không ít chuyện của Lục Lẫm từ trong miệng những người bạn của mình.
Cô biết, Lục Lẫm chưa từng khiêu vũ với ai trong những trường hợp công khai, cũng không thích có người tới gần mình.
Nhưng lúc này đây, Khương Tự biết anh sẽ nghe cô.
Lục Lẫm rũ mắt xuống, nhìn thấy động tác tay Khương Tự gõ bên chân.
Động tác gõ mã Morse của cô rất kín đáo, nhưng từ trước đến nay Lục Lẫm luôn rất cảnh giác, nhanh chóng đọc hiểu ý Khương Tự.
Ánh mắt Lục Lẫm dừng trên mặt Khương Tự, thoáng liếc nhìn nhân vật khả nghi cách đó không xa.
Anh thấp giọng nói một câu.
“Vô cùng vinh hạnh.”
Một lần hành động vốn bí ẩn, lại bị Lục Lẫm kéo thẳng ra ngoài ánh sáng, tất cả mọi người biết, Lục Lẫm xuất hiện ở Bách Nhạc Môn.
Đánh cho kẻ ám sát trở tay không kịp.
Đêm nay, Lục thiếu soái xưa nay thần bí lại mời đại tiểu thư nhà họ Khương mới về nước cùng khiêu vũ.
Khi Lục Lẫm và Khương Tự đi vào sàn nhảy, động tác của những người khiêu vũ bên cạnh đều chậm lại.
Bọn họ được mọi người vây quanh vào giữa sàn nhảy một cách tự nhiên.
Xung quanh hai người hình thành một tấm bình phong thiên nhiên, ngăn cản người muốn làm ác.
Khương Tự khoác tay lên vai Lục Lẫm, mùi hương hoa hồng mát lạnh trên người thiếu nữ tràn ngập xoang mũi Lục Lẫm, đó là cảm giác cực kỳ xa lạ.
Dưới ánh đèn, trong mắt Khương Tự giống như rơi đầy sao trời.
Cô chớp chớp mắt, giọng điệu rất chắc chắn, giống như đã biết trước câu trả lời của Lục Lẫm.
“Lục thiếu soái, làm một vụ mua bán đi.”
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn tới mức có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của Khương Tự, làn da mịn màng như một món đồ sứ thượng đẳng màu tuyết trắng.
Tay của cô rất nhỏ, bị Lục Lẫm nắm trọn trong tay.
Kỳ lạ là, Khương Tự cũng không bài xích việc Lục Lẫm tới gần cô lắm.
Cô nghĩ, có thể là bị ảnh hưởng từ bố mình, từ trước khi cô chưa nhìn thấy Lục Lẫm đã có chút hiểu biết anh.
Tiếng nhạc du dương vang lên, khiến lời Khương Tự nói trở nên vừa khẽ vừa mông lung.
“Có người muốn giết anh, đổ tội cho nhà họ Khương.”
Giống như trời sinh giữa hai người đã tồn tại sự ăn ý, Khương Tự vừa lên tiếng Lục Lẫm đã hiểu ngay lập tức.
Giọng Lục Lẫm truyền tới: “Yên tâm, tôi sẽ che chở nhà họ Khương.”
Lục Lẫm đưa mắt ra hiệu cho thủ vệ ở chỗ tối, thủ vệ ngầm hiểu, lập tức bắt giữ kẻ ám sát đang chờ thời cơ.
Trong bữa tiệc, xuất hiện một sóng gió nhỏ.
Thuộc hạ của Lục Lẫm bắt được người xong thì nhanh chóng rời đi.
Phòng khiêu vũ lần nữa quay về náo nhiệt.
Chuyện vừa giải quyết, Lục Lẫm và Khương Tự cùng lúc buông tay ra.
Trong lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm còn sót lại, bọn họ vô thức giương mắt nhìn về phía đối phương.
Lục Lẫm thoáng ngẩn ra.
Anh cười cực kỳ lễ phép, động tác chuẩn mực và lịch sự, nói một tiếng: “Xin lỗi.”
Vũ hội ở Bách Nhạc Môn thường chia thành hai buổi sáng tối.
Buổi vũ hội này kết thúc, cũng mới chỉ 7 giờ tối.
Bị chuyện này quấy rầy, Khương Tự cũng mất hứng thú.
Cô chào tạm biệt các chị em, chuẩn bị rời đi trước.
Xe đón Lục Lẫm đã đến Bách Nhạc Môn, anh bắt được hai người kia, còn phải thẩm vấn ngay trong đêm.
Chuyện khẩn cấp, Lục Lẫm nói một tiếng với Khương Tự rồi đi đến ô tô.
Rõ ràng Lục Lẫm đã đi đến cạnh xe, nhưng lại ngừng bước.
Có một lực cản từ nơi xa xăm, khiến Lục Lẫm quay đầu lại.
Chẳng biết tại sao, anh không muốn cứ rời đi như vậy.
Phó quan Triệu đứng bên cạnh cảm thấy kỳ lạ, từ trước đến nay Lục thiếu soái luôn lấy công việc làm trọng, chưa hề thấy anh dừng bước vì ai bao giờ.
Hôm nay, Lục Lẫm lại ngừng bước vì Khương Tự hết lần này tới lần khác.
Lục Lẫm giương mắt nhìn qua.
Vũ hội buổi tối ở Bách Nhạc Môn bắt đầu từ tám giờ tối, ngoài cổng lục tục có xe ngừng lại.
Lúc này mới đến thời gian phồn hoa nhất của buổi tối.
Ngoài Bách Nhạc Môn đèn đuốc sáng trưng, Khương Tự đứng ở một góc, trong Thập Lý Dương Tràng phồn hoa, giống như mở ra một lỗ hổng.
Khương Tự là vệt son rực rỡ nhất đó.
Trong đám đông hỗn loạn, Khương Tự tư thái nhàn nhã, không để ý ánh nhìn của người bên ngoài chút nào.
Hình như có cảm giác, Khương Tự nghiêng đầu.
Một giây sau, mắt hai người chạm nhau.
Hiện tại vừa lúc cô rảnh, bèn quan sát Lục Lẫm từ trên xuống dưới.
Vóc người Lục Lẫm cao lớn, mỗi chỗ trên khuôn mặt như đều lớn lên theo yêu thích của Khương Tự.
Lúc này, trong đôi mắt đen nhánh của anh lộ ra ánh sáng.
Khương Tự nghiêng đầu.
Vừa nãy người này có vẻ rất vội, sao bây giờ còn chưa đi?
Lục Lẫm nhìn chằm chằm vào cô, tiếng nói mát lạnh trầm thấp truyền tới.
“Hình như tôi còn chưa biết tên của cô.”
Tuy nói Lục Lẫm biết người cầm quyền nhà họ Khương là hội trưởng hội Hoa Thương, nhưng anh lại không biết rõ về cô con gái một của hội trưởng Khương.
Bởi vì xưa nay Lục Lẫm không chú ý tới những thứ này.
Vào lúc Lục Lẫm hỏi ra lời, anh cũng ngẩn người mất mấy giây.
Hành động như vậy hoàn toàn không phù hợp với tác phong thường ngày của anh.
Khương Tự đứng trên bậc thang cao nhất, chiếc bóng nhỏ xinh chiếu đến bên chân Lục Lẫm.
Hai người một cao một thấp, người trước dung mạo mỹ lệ, người sau lạnh lùng như gió.
Khương Tự cười khúc khích, nụ cười này khiến chân mày cô cũng trở nên tươi tắn.
“Lục thiếu soái phải nhớ rõ đấy nhé.”
“Tôi là đại tiểu thư nhà họ Khương, Khương Tự.”
Giọng nói đường hoàng trong trẻo vang lên, giống như cơn gió đêm trong trẻo nhất bãi Thượng Hải.
Nơi ánh đèn lay lắt.
Khương Tự mặc trên người bộ sườn xám vải organdy màu xanh xám nhạt, tinh xảo động lòng người.
Trái tim bọn họ đồng thời rung lên, giống như dấu hiệu nào đó.
Giờ phút này, hai người cũng không biết.
Suốt quãng đời còn lại vận mệnh của bọn họ sẽ giống như dây leo, chặt chẽ không thể tách rời, dây dưa hai đời.