Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 60-2



Cậu hơi tò mò, hầu kết của cậu không rõ ràng, rất không nam tính, nhưng Norman không như vậy, dường như ngay cả hầu kết cũng tràn đầy hơi thở đàn ông mạnh mẽ.

Cậu vươn tay chạm khẽ vào nơi đó, hầu kết nhanh chóng chuyển động lên xuống, cậu liền cảm thấy có gì đó lăn qua đầu ngón tay, cảm giác rất lạ lùng, có chút thú vị.

Cậu nhìn chăm chăm vào vị trí hơi gồ lên nọ, đang định ấn tay xuống thêm thì Norman ngả ra sau cách xa cậu, bàn tay cậu bị nắm chặt.

Norman nhìn đôi mắt xanh biển trong veo trước mặt, thầm hít một hơi, lần đầu tiên hiểu được cái gì là tra tấn ngọt ngào.

Hắn hơi híp mắt, dọa cậu: “Còn chạm nữa thì không đến Trung tâm giải trí được đâu.”

An Cẩn nghe giọng hắn khàn khàn thì lập tức thành thật, mặt nhỏ ghé lại gần nói: “Em chỉ cảm thấy nó rất đẹp, muốn chạm tí thôi.”

Trong lòng Norman ngọt lịm, lại có chút buồn cười: “Hầu kết cũng đẹp?”

An Cẩn gật đầu, thành thực nói ra ý nghĩ của cậu: “Đẹp! Rất gợi cảm!”

Norman hòa hoãn một lúc, cảm thấy không thể tiếp tục cùng người cá nhỏ đường mật nữa, quả quyết bế người cá nhỏ lên xe lăn rồi đẩy xuống xe huyền phù.

Trong hồ bơi của khu giải trí, người cá tản ra tứ phía, phần lớn trên đầu người cá đều đội mũ 3D, một số tâm trạng phấn khích, một số tỏ ra hằn học, còn một số khác thì hoang mang.

Sau khi An Cẩn vào khu giải trí, tất cả người cá không đội mũ 3D đều đồng loạt nhìn về phía cậu, mắt sáng lấp lánh.

Norman khẽ nhíu mày, An Cẩn cũng ngây người, hình như hôm nay họ nhiệt tình hơn bình thường nhưng sự nhiệt tình ấy cũng rất khác. Họ không chủ động bơi về bờ chủ động tới gần cậu như trước.

Norman đẩy người cá nhỏ đến bên bờ, thấp giọng nói: “Bọn họ đều rất thích em.”

An Cẩn quay đầu nhìn hắn, chớp mắt ngạc nhiên, chắc không phải ghen rồi chứ?

Cậu nhỏ giọng nói: “Có lẽ có liên quan đến tiếp nhận truyền thừa và dị năng nước của em.”

Tiểu Ngân đứng yên chờ một lúc rồi bơi đến bên bờ nằm bò lên bờ bể bơi, con ngươi bạc nhìn An Cẩn, kinh ngạc nói: “An An, quả nhiên cậu lại trở nên lợi hại hơn rồi!”

An Cẩn “ừ” một tiếng, lần nữa cảm thán người cá thật nhạy cảm.

Tiểu Ngân nghiêng đầu: “Rất muốn đến gần An An, lại cảm thấy có chút… sợ hãi!” Y nói rồi cau mày, cảm thấy từ này không chuẩn lắm.

Y nghĩ một lúc bèn không nghĩ nữa, vẫy tay: “An An mau xuống đây.”

An Cẩn nhìn Norman: “Em xuống nhé?”

Norman gật đầu, An Cẩn nhảy xuống hồ, Tiểu Ngân lại gần.

Người cá đều trần thân trên, khoảng cách quá gần, tay trần của An Cẩn chạm vào Tiểu Ngân nên hơi không thoải mái, cậu hơi dịch sang bên cạnh.

Tiểu Ngân không nhận ra, giơ tay khoác lên vai An Cẩn, ánh mắt nghi hoặc: “Quái lạ, An An rõ ràng không đáng sợ!”

Norman nhìn chằm chằm tay y, lông mày nhíu chặt, nghiêm túc nói: “Đừng đặt tay ngươi lên vai An An.”

Tiểu Ngân nâng mắt, con ngươi bạc nhìn hắn: “Thú hai chân đáng ghét, ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 175: Ngoại truyện 6

Norman vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Ta đang nhắc nhở ngươi!”

Người cá sẽ tìm bạn lữ kết đôi, mặc dù thái độ của người cá nhỏ đối với Tiểu Ngân chỉ là bạn bè nhưng hắn rất không thích Tiểu Ngân tới gần người cá nhỏ như vậy.

Bất kể là con người hay người cá, như thế quá thân mật.

Tiểu Ngân nhếch mép, lộ ra răng nanh sắc nhọn, ngón tay cuộn lọn tóc của An Cẩn: “Ta cứ muốn gần bên An An đấy!”

An Cẩn nhìn người và người cá giằng co thì nhức nhức đầu. Tiểu Ngân có làm gì quá đáng đâu, anh em thân thiết ôm vai bá cổ bình thường mà.

Cậu hơi không thoải mái là vì Tiểu Ngân không mặc quần áo, nhưng cậu biết Tiểu Ngân tâm tư đơn thuần nên cũng không để ý lắm.

Cậu nắm lấy ngón tay rủ xuống của Norman, lắc nhẹ: “Đừng tức giận, Tiểu Ngân là bạn em.”

Giọng nói của người cá nhỏ vốn đã mềm, cố tình nhẹ giọng dỗ người thế này càng giống làm nũng hơn, vẻ mặt Norman hơi hòa hoãn lại.

Norman nghĩ đến cảnh tượng khoác vai nhau thường thấy ở quân bộ, không khỏi cảm thấy dục vọng chiếm hữu của hắn đối với người cá nhỏ quá mạnh mẽ.

Hắn ôn hòa nói: “Anh không tức giận, An An chơi vui vẻ, chiều anh đến đón em.”

An Cẩn gật đầu, giơ tay vẫy vẫy: “Chiều gặp lại.”

Sau khi đưa mắt tiễn Norman rời đi, An Cẩn nhớ tới chuyện hôm qua, vội vàng nói với Tiểu Ngân: “Xin lỗi, Mục Thần đã nói với tôi rồi, do tôi hiểu lầm, cậu không làm gì với anh ấy hết.”

Mắt Tiểu Ngân sáng rực: “Tôi đã nói tôi không phải cá tồi mà!” Con ngươi bạc của Tiểu Ngân lóe lên nghi hoặc: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Thú hai chân đáng ghét, không chịu nói rõ ràng!”

“Không đúng!” Y dừng một lát, tay phải nắm lấy cổ tay trái xoa xoa: “Tôi hỏi anh ta thì anh ta làm như này, nhưng tay anh ta liên quan gì đến tôi nhỉ?”

An Cẩn xấu hổ cực kỳ, tuy rằng cậu không có kinh nghiệm nhưng vừa nhìn đã hiểu ngay: “Cậu đừng nghĩ nữa, chỉ cần nhớ cậu không làm chuyện gì có lỗi với anh ấy, anh ấy chỉ hỗ trợ cậu là được rồi.”

Sau khi dị năng nước của An Cẩn thăng cấp, năng lực cảm nhận mạnh hơn, cậu kiểm soát phạm vi để không bị quá nhiều thông tin xông vào khiến não khó chịu.

Những nơi quá xa thì cậu không cảm nhận được nhưng trong phạm vi gần thì có thể cảm nhận rõ ràng mọi việc.

Ví dụ như bây giờ, khi cậu và Tiểu Ngân nói chuyện, cậu biết người cá xung quanh đều đang nhìn cậu, muốn lại gần nhưng ngập ngừng lưỡng lự.

Cậu nhìn xung quanh, cười với các người cá: “Sao các cậu không chơi game?”

Nhìn nụ cười của cậu, các người cá trở nên nhẹ nhõm, một người cá có chút giận dữ nói: “Đáng hận, tôi bị hải thú giết chết rồi, không có tinh tệ để sống lại!”

“Tôi cũng vậy! An An, làm sao để có thể nhận được tinh tệ đây?”

“Chỉ có thể đòi thú hai chân sao?”

“Tôi xem video, chỉ có thú hai chân con mới xin phụ huynh tinh tệ thôi, người trưởng thành đều tự kiếm tinh tệ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 176: 176: Ông Triệu Ông Cảm Thấy Thế Nào

“An An, cậu nói xem, chúng ta có cách kiếm tiền nào không?”

An Cẩn gật đầu: “Sau khi tôi trở thành sinh vật trí tuệ đã ký hợp đồng lao động, tinh tệ là thù lao tôi hát.”

“Đáng ghét, tôi cũng hát cho thú hai chân mà tên đó không đưa tinh tệ cho tôi!”

“Có phải chúng ta bị hố rồi không?”

An Cẩn buồn cười, hoài nghi từ “hố” này bọn họ học được từ video an toàn dành cho trẻ nhỏ.

Cậu nghĩ nghĩ, không can dự nhiều mà chỉ nói: “Các cậu cũng có thể thương lượng với họ, ca hát đổi lấy tinh tệ.”

“Tôi muốn tinh tệ! Trong trung tâm thương mại của thú hai chân có quá trời đồ chơi hay lắm!”

Các người cá bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Tối nay, đám người chăm sóc dường như được miếng bánh lớn đập trúng, bị người cá bắt ký hợp đồng.

Trong nhóm người chăm sóc vô cùng náo nhiệt.

“Cảm ơn An An! Không có máy phiên dịch sao có thể ký hợp đồng với người cá được!”

“Nghĩ đến thời gian trước tìm đủ mọi cách dỗ dành người cá, thực sự xót xa trong lòng, không được nghe hát còn bị đánh, bây giờ chỉ cần đưa tinh tệ thì có thể nghe hát, hạnh phúc quá đi mất!”

“Đúng đó! Việc có thể dùng tiền giải quyết thì sao có thể gọi là việc được!”

“Người cá nhà tôi còn đồng ý dùng cá thuần khiết đổi lấy tinh tệ! Tôi đã đưa luôn 100 triệu cho cậu ta, muốn xài thế nào thì xài.”

Cùng lúc đó, những người chăm sóc này lén lút nói với người thân bạn bè sự thay đổi của người cá, sau đó… Chuyện này đã bị đưa lên mạng.

Chủ để liên quan đến người cá nhanh chóng bùng nổ trên tinh võng, cư dân mạng nhao nhao ý kiến: “Áaaa! Thực muốn có một người cá!”

“Tôi cũng muốn có người cá tiêu tiền của tôi!”

Những thảo luận này đều không ảnh hưởng đến người chăm sóc và người cá.

Mấy ngày này, người cá thỏa thích chơi game hưởng thụ niềm vui mua đồ không cần nhìn giá, tinh thần lực của người chăm sóc tràn đầy, đi đường lao như bay.

Buổi chiều, Noman đón người cá nhỏ trở về hoàng cung. Lúc ở trên xe huyền phù, Norman lấy ra hai cái mặt nạ con nhộng đưa cho người cá nhỏ: “Mặt nạ làm xong rồi.”

Mắt An Cẩn sáng lên, Norman nói: “Màu xanh biển dán vào chỗ có vảy cá, màu trắng dán lên da.”

An Cẩn không thể chờ đợi được nói: “Em muốn thử.”

Norman dạy cậu cách mở mặt nạ con nhộng, con nhộng bung ra hình thành một tấm mặt nạ mỏng, Norman tự tay dạy cậu cách dùng.

An Cẩn đeo mặt nạ dán khít với vảy cá, sau đó soi gương, trong gương là một khuôn mặt bình thường và xa lạ, chỉ có đôi mắt xanh biển sáng rõ.

An Cẩn lắc đầu, lại lấy tay sờ mặt, mặt nạ rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ rơi mất.

Trong lòng An Cẩn chợt động, chờ mong nhìn Norman: “Tối đi dạo phố được không?”

Norman liếc nhìn đuôi người cá nhỏ, đề nghị: “Nếu đeo mặt nạ thì phải che đuôi lại. Có thể mặc váy dài.”

An Cẩn: “Em biến thành đôi chân là được rồi mà! Em muốn dùng mặt nạ.”

Norman không quá đồng ý: “Em không thể duy trì đôi chân quá lâu mà.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1138

An Cẩn: “Em có cách, hơn nữa chúng ta chỉ đi dạo một lúc thôi, không sao đâu!”

Norman chỉ có thể thỏa hiệp: “Nếu khó chịu thì dù bị bại lộ cũng phải đảm bảo an toàn trước.”

An Cẩn gật đầu lia lịa.

Ăn xong bữa tối, hai người về thay quần áo ra ngoài.

An Cẩn đặt rất nhiều thú hạch trong trí não, đề phòng khi tinh thần lực không đủ có thể kịp thời hấp thu ngay, chỉ cần có đủ thú hạch thì cậu hoàn toàn có thể luôn duy trì đôi chân.

Cậu đứng trước tủ quần áo tìm quần áo đi thay, lúc nhìn thấy quần lót, nghĩ đến hiểu lầm trước đây, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ.

Suy nghĩ một lúc, chọn một bộ thể thao màu xanh trắng, áo phông và quần rộng rãi, chất vải mềm mại, mặc lên vô cùng thoải mái.

Sau khi mặc xong, cậu nghiêm túc buộc tóc lại, đeo mặt nạ rồi ra khỏi phòng tắm.

Cậu đi đến cửa thay một đôi giày bóng đá màu trắng, sau đó mở cửa định đi ra thì bước chân hơi dừng một chút.

Norman mặc áo sơ mi xanh đậm và quần tây đen, áo sơ mi không nghiêm cẩn như thường ngày, cúc trên cùng cởi ra để lộ một mảng da thịt, có vẻ tùy tính.

An Cẩn cười với hắn: “Anh thay quần áo nhanh thật.”

Norman cũng mang một khuôn mặt bình thường, nhưng vóc người cao lớn và khí chất nghiêm túc cao quý khiến người ta vừa nhìn đã biết ngay thân phận hắn không tầm thường.

Ánh mắt Norman rơi trên người cá nhỏ, đôi mắt đào hoa xanh biển càng thêm nổi bật trên khuôn mặt bình thường.

Chỉ cần liếc mắt là biết ngay khuôn mặt thật của cậu rất xinh đẹp.

An Cẩn chú ý ánh mắt của hắn, sờ đuôi mắt: “Chưa đeo đúng à?”

Ánh mắt Norman hơi động: “Ừm.”

Hắn cúi đầu hôn nhẹ một cái lên đuôi mắt cậu, nói: “Được rồi.”

Nếu chưa đeo đúng thật thì e rằng cái chạm nhẹ kia cũng chẳng có tác dụng gì.

An Cẩn chớp mắt, má nóng bừng, hiểu ý Norman.

Cậu đi về phía đại sảnh, đi được hai bước thì mu bàn tay chợt ấm áp, cậu vừa cúi đầu nhìn thì thấy tay mình được một bàn tay to nắm lấy.

Cậu cười khẽ, nghe Norman hỏi: “Xem phim hay đi dạo trung tâm thương mại, hay là xem chương trình gì khác?”

An Cẩn suy nghĩ, quyết định đi dạo trung tâm thương mại.

Xe huyền phù hạ ở quảng trường Golden lớn nhất Obis, là một tòa kiến trúc đồ sộ, nhìn từ xa giống như một tòa lâu đài, bên trong ánh đèn rực rỡ, rất có hơi thở thời hiện đại.

An Cẩn phát hiện cổng vào trưng bày mô hình cơ giáp bên phải vô cùng náo nhiệt, hình như là cửa soát vé, xếp một hàng dài.

Cậu hiều kỳ hỏi: “Kia là phòng trưng bày cơ giáp à?”

Norman liếc nhìn: “Không phải, là đấu trường cơ giáp,” hắn dừng một chút, “Muốn đi không? Có thể đặt cược.”

An Cẩn không ngờ Norman vẫn nhớ chuyện đặt cược, rõ ràng không đồng ý nhưng cho rằng cậu thích nên chiều theo ậu.”

Cậu nghiêm túc nói: “Chúng ta không đặt cược, nhưng em muốn xem cơ giáp.”

Norman ôm cậu đi qua bên đó: “Được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.