Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 61-1: Cứu Vương



Norman mở trí não ra mua hai tấm vé vào cửa, sau đó mang theo An Cẩn đứng ở cuối dòng người xếp hàng đi vào.

Số lượng người ở nơi này lớn, đường cái cách đó không xa có rất nhiều xe lui tới, bốn phía vô cùng náo nhiệt.

Norman khoác tay lên bả vai thiếu niên, ánh mắt không nhịn được rơi trên người cậu, trải nghiệm kiểu xếp hàng này, với hắn mà nói thật là lạ lẫm.

Đầu An Cẩn xoay trái xoay phải, tò mò quan sát xung quanh.

Cậu và Norman sau khi đã ngụy trang thì không còn bị người khác nhìn chằm chằm như trước nữa, dễ chịu hơn, đứng xếp hàng cùng với bạn trai cũng rất mới lạ.

Nhìn cảnh vật và con người chung quanh, cảm giác bản thân đang ở một thế giới xa lạ trở nên rất rõ ràng.

Đứng trước cậu là một người có mái tóc màu đỏ rực, có một nhóm người từ bên trái đi vào cửa, màu tóc nào cũng đều có, dài ngắn không giống nhau, nhưng sau đấy mấy phút, cậu lại thấy không ít người có mái tóc dài màu xanh lam.

Bức tường bên ngoài nhà thi đấu treo đủ loại quảng cáo, rất nhiều loại hàng hóa vốn chỉ có thể tưởng tượng ở hiện đại thì ở chỗ này lại thành hiện thực.

Mà vị trí luôn có người tới lui này, không có một tiệm ăn uống nào, cũng không có khói lửa, khiến cho sự náo nhiệt bên trong luôn thiếu gì đấy.

Norman cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Em không vui à?”

An Cẩn lắc đầu, nhìn hắn mỉm cười: “Không có.”

Không bao lâu thì đến lượt bọn họ, hai người vào trong, ngồi xuống dựa theo số ghế được phát.

An Cẩn ngồi bên phải Norman, bên phải của cậu vẫn trống không, một lát sau, một cô gái tóc màu xanh lam ngồi xuống cạnh cậu.

Cậu nghe được tiếng động, quay đầu nhìn, nhận ra cô gái còn có hai người bạn đi cùng, đều là tóc lam mắt xanh.

Cậu hơi kinh ngạc, rất muốn quan sát kĩ xem có phải là sinh ba hay không, lại cảm thấy làm vậy không lễ phép nên dời ánh mắt đi chỗ khác.

Cậu nhìn sân bãi, có phần giống lễ đường lớn, chỗ ngồi ba mặt hình khuyên, ghế ngồi cao dần về phía sau, diện tích đài chiến đấu rất lớn, hai bên trái phải đặt song song hai chiếc cơ giáp cao lớn.

An Cẩn đang nhìn dòng chữ “Giải thi đấu cơ giáp R” trên màn hình điện tử thì cánh tay bị người khác nhẹ nhàng đụng đụng.

Cậu quay đầu, cô gái bên phải thấy cậu quay lại thì thở nhẹ một chút, sau đấy dùng tay che miệng.

Trong lòng An Cẩn căng thẳng, vô thức sờ mặt, chẳng lẽ mặt nạ lộ tẩy rồi ư?

Giọng cô gái kích động: “Cậu cũng là fan của An An đúng không?”

An Cẩn chớp mắt, trong mắt lộ ra ý không hiểu.

Cô gái nhìn tóc của cậu, lại nắm mấy lọn tóc xanh đang rủ xuống trên vai mình lắc trái lắc phải: “Tôi cũng vậy nè, cậu nhìn đi, giống màu tóc của An An đó.”

Người bạn ngồi bên phải cô gái thò đầu ra, tựa lên vai cô bé, sảng khoái nói: “Anh đẹp trai, bọn em đều là fan hâm mộ của An An.” Cô chỉ vào mắt mình, “Anh có thể nói cho chúng em biết anh mua kính sát tròng ở đâu không? Nhìn giống hệt của An An luôn, chất lượng của loại bọn em mua không tốt lắm.”

An Cẩn đã hiểu ra, hóa ra tóc lam mắt xanh của các cô gái đều là giả.

Cậu ngầm thở phào, không nhận ra mình!

Nghĩ lại cũng cảm thấy không quá hợp lý, cậu đã thử qua, mặt nạ rất chân thực, cũng rất kiên cố, không thể nào bị lộ được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: Ngoại truyện: Ma tâm

Cậu nhìn cô gái, chợt cảm thấy hơi khó trả lời, vốn dĩ cậu không đeo kính sát tròng.

Bỗng nhiên, vai phải cậu hơi trầm xuống, là Norman khoác tay lên vai phải của cậu, nói với các cô gái: “Là tôi đặt riêng, làm theo yêu cầu.”

Ánh mắt của hắn nhàn nhạt, không tự chủ ôm thiếu niên vào người, kéo giãn khoảng cách giữa cậu và cô gái kia.

Cô nàng hơi thất vọng, nhưng thấy hắn giống như đang ghen, mắt lại sáng lên: “Không sao, không sao.”

Cô gái nghiêng người sang bên phải, ép lên người bạn mình, ba người kề tai nói nhỏ với nhau: “Bạn trai của anh đẹp trai lạnh lùng ghê, hình như tại tụi mình mà thái độ hơi quạu đấy, máu chiếm hữu dữ dội!”

An Cẩn không cố ý dùng năng lực cảm giác nhưng do khoảng cách gần nên dù cậu không cố tình để ý thì những chuyện xảy ra chung quanh đều tự động xuất hiện trong đầu cậu.

Cậu nghiêng đầu lên, ánh mắt đảo qua mặt Norman, nhỏ giọng hỏi: “Anh không vui sao?”

Norman cúi đầu hôn lên trán thiếu niên: “Không có,” hắn nhấn nút trên lan can chỗ ngồi, màn hình ảo hiện ra, phía trên hiển thị danh sách năm trận đối chiến, “Em không đặt cược à?”

An Cẩn lắc đầu, thái độ rất kiên quyết: “Không.”

Vậy là Norman nhấn nút, đóng bảng đặt cược.

Bỗng nhiên, nhà thi đấu tối đi, chỉ còn mỗi đèn trên đài chiến đấu còn sáng chói, trên màn hình điện tử hiển thị đếm ngược.

Người chủ trì xuất hiện trên đài, thể hiện sự chào mừng đối với người xem, sau đấy tóm tắt ngắn gọn về quy tắc tranh tài.

Tất cả cơ giáp đều đến từ công ty phân phối R, mỗi trận đấu hai bên đều dùng cơ giáp cùng loại chung cấp bậc, nói cách khác, so tài chiến đấu chính là so năng lực của người điều khiển cơ giáp.

Rất nhanh, hai chiếc cơ giáp một trắng một đen xuất hiện trên đài, vòng phòng hộ xung quanh thính phòng được bật lên, sau khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu, hai cơ giáp xông vào chiến đấu.

Ánh mắt An Cẩn toàn là kinh ngạc thán phục, hình thể cơ giáp to lớn, thoạt trông rất cồng kềnh nhưng vào lúc chiến đấu mới thấy động tác của bọn họ vô cùng trôi chảy, thậm chí có thể làm ra rất nhiều động tác có độ khó cao mà con người không thể làm được.

Năm trận đấu sử dụng cơ giáp cấp bậc từ cấp E đến cấp A, cảm xúc người xem dần dần tăng vọt, thời điểm hai cơ giáp cấp A chiến đấu, tiếng hò hét của người xem như muốn lật tung nóc nhà.

Cảm xúc của An Cẩn cũng bị ảnh hưởng, khi thấy kiếm laser của cơ giáp màu trắng cắm vào trái tim cơ giáp màu đen, ngón tay cậu vô thức nắm chặt, cũng khẩn trương theo.

Khi nghe thấy người chủ trì tuyên bố bên thắng, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt Norman lóe lên ý cười, cảm xúc của thiếu niên thật sự quá rõ ràng: “Thích không?”

Mắt An Cẩn lập loè tỏa sáng: “Ngầu ghê!”

Ngoại hình ngầu đét, sức chiến đấu siêu cường, không những có thể tác chiến trên mặt đất mà còn có thể chiến đấu trên không, thực sự quá lợi hại!

Norman không nhịn được vươn tay vuốt ve đuôi mắt cậu, thấy cậu chớp mắt, cúi đầu hôn lên mắt cậu một cái: “Anh còn lợi hại hơn.”

Norman nắm tay thiếu niên rời khỏi nhà thi đấu, đưa thiếu niên trở lại xe bay, ra lệnh: “Chuyển sang hình thức cơ giáp.”

“Vâng, chủ nhân.”

An Cẩn bị Norman ôm lấy, bốn phía của xe bay bắt đầu biến hóa, cuối cùng trở thành một bộ cơ giáp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 259

Norman ngồi ở ghế điều khiển, còn cậu ngồi ở vị trí kế bên.

An Cẩn nhìn chung quanh một chút, lại sờ lên chỗ ngồi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc thán phục, so với cậu khi chơi siêu nhân biến hình hồi còn bé còn ngầu hơn gấp bội.

Trái tim của cậu đập thình thịch, cặp mắt màu xanh lam sáng lên hơn bình thường.

Norman thận trọng giới thiệu: “Nó tên là Thiên Lang, chiến hữu của anh.”

An Cẩn quay đầu nhìn hắn, nhớ tới dáng vẻ khi hắn điều khiển cơ giáp chiến đấu, thật lòng nói: “Hai người rất xứng đôi.”

Vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ.

Ánh mắt Norman khẽ động đậy, nhìn cậu thật sâu, thấp giọng nói: “Chúng ta rất xứng đôi.”

Con mắt An Cẩn hơi nhướng lên, nhịp tim lại càng nhanh, rất ngọt ngào, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Norman nhìn đôi chân của người cá nhỏ đang vô thức đong đưa, ánh mắt lóe lên ý cười, ấn nút thắt dây an toàn.

“Cạch”, chỗ lưng eo của An Cẩn xuất hiện dây an toàn, bảo vệ cậu.

Norman ra lệnh, cơ giáp khởi động hình thức tàng hình, nhanh chóng trở về hoàng cung.

Sau khi về lại hoàng cung, cơ giáp quỳ một chân xuống, bàn tay khổng lồ duỗi ra, đặt ngang ở cửa phụ tay lái.

Norman nhấn nút mở cửa, An Cẩn nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mình đang cách mặt đất ít nhất là năm mét, cậu nhìn bàn tay cơ giáp, rồi lại quay đầu nhìn Norman.

Norman đến bên cạnh cậu, mở dây an toàn, vuốt tóc cậu hỏi: “Em sợ không?”

An Cẩn lại nhìn bàn tay, đứng dậy, cẩn thận đi đến chỗ bàn tay, đứng vững, nhanh chóng nhìn xuống mặt đất.

Bỗng nhiên, phía sau lưng nóng lên, cậu bị Norman ôm từ phía.

Norman nói: “Đừng sợ.”

An Cẩn nhỏ giọng nói: “Em không sợ.”

Sau đó liền nghe được một tiếng cười nhẹ truyền đến từ sau lưng.

Bàn tay cơ giáp cẩn thận từng li từng tí chậm hạ xuống, cuối cùng áp sát mặt đất.

Norman ôm cậu nhảy xuống, cậu quay đầu nhìn cơ giáp màu đen cao lớn, hai mắt sáng ngời.

Norman thấy cậu thích thì nói: “Anh đưa em đến một nơi.”

An Cẩn bị hắn ôm vào nhà, đi thẳng đến căn phòng phòng cao nhất ở tầng hai.

Cặp mắt Norman nhìn vào khóa cửa, cửa trượt sang hai bên, An Cẩn nhìn vào phòng, nhỏ giọng hô một tiếng.

Đây là một gian phòng có diện tích cực lớn, thông lên tầng trên, rất cao, xây thành hai tầng không gian mở trên dưới, ở giữa nối với nhau bằng thang đu.

Giữa phòng để một chiếc ghế sô pha màu đen và một cái bàn cùng màu, bên tường là kệ khoa học về động thực vật, bên trong trưng bày đủ loại mô hình cơ giáp.

Kệ có cửa kính pha lê, trông giống như một tiệm triển lãm cơ giáp.

Norman ôm thiếu niên: “Vào xem đi.”

An Cẩn đi vào, từ bên trái nhìn lên, bên cạnh mỗi giá mô hình còn có chú thích rõ ràng và công tắc, tay Norman lướt qua cậu, bấm nút mở.

Mô hình cơ giáp ngay lập tức hoạt động, thể hiện trạng thái chiến đấu, động tác nhanh chuẩn hung ác, thậm chí còn dùng được cả pháo proton vận chuyện cùng với nguồn năng lượng vận hành, nhưng đều bị pha lê chặn lại.

An Cẩn phát hiện, mô hình trong này ít nhất cũng phải cấp S.

Xem hết tầng một, hai người lại lên tầng hai, tầng hai là mô hình tàu chiến các loại, ở giữa là một tàu chiến màu xám bạc, một mình nằm hẳn trong một hộp chứa pha lê hình vuông, bên trong mô phỏng hoàn cảnh vũ trụ, còn tàu chiến dựa theo sự thay đổi của hoàn cảnh mà thay đổi màu sắc bên ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 112: Một mình xông vào bộ tộc!

An Cẩn vô thức đến gần, cẩn thận quan sát mô hình tàu chiến.

Khi còn bé, ông từng mua cho cậu rất nhiều đồ chơi, trong đó nhiều nhất là mô hình xe lửa máy bay, sau khi ông qua đời, cha mẹ cậu nghiêm khắc yêu cầu cậu học tập, không cho cậu mua đồ chơi, cũng không cho cậu chơi với bạn bè.

Những lúc cậu buồn chán, ngoại trừ đi theo ông lão làm vườn chăm sóc hoa thì phần lớn thời gian chính là chơi đi chơi lại những món đồ chơi lúc nhỏ.

Khi cậu chơi quen rồi thì lại tháo ra lắp vào, mỗi lần ráp lại thành công, cậu thường rất vui vẻ, cũng rất đắc ý, nhưng mà không dám nói cho người khác biết.

Khi thi đại học cậu rất muốn nộp đơn vào chuyên ngành Máy móc tự động hoá, nhưng bị cha mẹ mắng cho một trận, cuối cùng cậu thỏa hiệp học Quản lý tài chính.

Lúc trước Norman từng hỏi cậu thích gì, cậu chưa từng nói, bởi vì khi đó chuyện thích cái gì quá mức xa xôi, lúc đó cậu có thể duy trì hình người ở thế giới 3D.

Nhìn những mô hình này, cậu lại có loại cảm xúc kích động như khi còn bé.

Cũng muốn tự mình làm ra mô hình như thế này!

Chỉ là, cậu biết rõ, đây không phải một chuyện đơn giản, ở hiện đại cậu không hiểu rõ nhiều về kiến thức máy móc căn bản, ở thế giới này, cậu vẫn đang trong tình trạng học chữ.

Cậu tạm thời đè ý nghĩ này xuống.

Cậu nhìn các mô hình, nghĩ đến chuyện Norman dùng tròng mắt để mở cửa, liền biết nơi này rất quan trọng trong lòng Norman.

“Em thích cái nào? Anh cho em.” Norman nói.

An Cẩn ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của hắn, trong lòng vừa cảm động lại ngọt ngào, nhón chân hôn lên môi hắn một cái: “Không cần, em xem một chút là được rồi.”

Ánh mắt Norman hơi tối lại, cho dù chỉ là một cái hôn rất nhạt nhưng chỉ tính đến chuyện người cá nhỏ đã chủ động thôi là hắn liền dễ dàng bị kích động đến mức muốn thân mật với người cá nhỏ.

Hắn ôm eo người cá nhỏ, cúi đầu, liếm láp khóe miệng cậu, sau đó vươn lưỡi vào.

An Cẩn bị hắn hôn sâu đến mức chân mềm nhũn ra, hai người kề sát vào nhau.

Mãi đến khi cậu thở khó khăn, Norman mới buông ra. Cậu thở phì phò, ngạc nhiên nhìn Norman, nhỏ giọng hỏi: “Anh lén học cách hôn sao?”

Mắt Norman nhắm lại: “Học?”

Âm thanh An Cẩn càng nhỏ hơn: “Lúc trước anh có biết đâu.”

Norman lúc này mới hiểu ra là người cá nhỏ đang hiểu lầm, bàn tay ôm lưng người cá nhỏ vô thức dùng sức.

Thân thể An Cẩn ngày càng gần sát hắn, bởi vậy dễ dàng phát hiện sự biến hóa trong thân thể của hắn, cổ và tai đều đỏ lên, lông mi nhanh chóng rung động.

Norman: “Anh sợ sẽ dọa em sợ.”

Tim An Cẩn đập rất nhanh, cảm kích sự quan tâm của Norman: “Cám, cám ơn.”

Norman vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Em tiếp tục xem đi, anh về phòng trước.”

An Cẩn yên lặng gật đầu, nhưng sau khi cảm nhận được Norman đã đi vào phòng tắm thì sắc mặt không khỏi nóng thêm.

Thấy thời gian không còn sớm, cậu không tiếp tục xem mô hình mà đi xuống tầng, nhắn tin chúc Norman ngủ ngon.

Trước khi ngủ, An Cẩn ghé vào trên giường nước, nghĩ đến chuyện Norman nói muốn vào trong nước với cậu là lại thẹn thùng chôn mặt trong đệm nước mềm mại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.