Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 64-2



Cậu tin tưởng, tất cả các thành viên của liên minh các hành tinh đều sẽ lựa chọn hạt giống có lợi hơn chứ không phải người cá.

Huống hồ, dựa theo luật pháp liên minh, hành tinh người cá có tồn tại thì việc người cá được phán định là sinh vật có trí tuệ sẽ là chuyện đương nhiên.

Sinh vật có trí tuệ có được quyền tự chủ, bọn họ không có cách nào bẻ cong ý kiến của người cá được.

Joellen theo bản năng tín nhiệm An Cẩn, nghe cậu nói có biện pháp cũng không hỏi nhiều, thế là nói: “Thần lập tức bảo đội tiên phong lấy danh nghĩa hành tinh Raabe liên hệ liên minh.”

Hắn đang nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại tạm ngừng: “Thời điểm chúng thần đến đã bắt giam một hạm đội của hành tinh Obis, cũng từ trí não của bọn họ biết được tình cảnh của người cá.”

An Cẩn trong lòng căng thẳng: “Vậy bọn họ sao rồi?”

“Đã bị khống chế, không có ai bị thương tổn.”

An Cẩn thở phào, vẫn còn may là không có ai thương vong, nếu không thì sợ rằng sẽ gây ra chiến tranh.

Cậu trầm ngâm một lát, nếu trực tiếp thả ra thì hạm đội bị bắt cóc rất có thể sẽ đánh trả và còn liên hệ với quân đội Obis, vậy thì đội tiên phong của người cá khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Cậu nói: “Liên hệ với liên minh các hành tinh và hành tinh Obis, nói rõ là xung đột ngoài ý muốn.”

Rất nhanh, một tin tức khiến liên minh các hành tinh khiếp sợ bỗng nhiên xuất hiện: người ngoài hành tinh đến rồi!

Sau khi nhận được tín hiệu từ hành tinh Raabe, phản ứng đầu tiên của liên minh các hành tinh cùng hành tinh Obis là không tin.

Dù sao mặt mũi đối phương giống hệt con người, hoàn toàn nhìn không ra là người ngoài hành tinh.

Thậm chí bọn họ còn hoài nghi là đạo tặc vũ trụ hoặc phần tử phạm tội gì đó bí mật chỉnh sửa mặt, sau đó ngụy trang thành người ngoài hành tinh, lấy danh nghĩa ấy thay hình đổi dạng bắt đầu lại từ đầu.

Người phát ngôn Joan nghe bọn họ chất vấn, đơn giản điều chỉnh màn hình ảo thành chế độ toàn thân, sau đó biến đuôi thành hai chân ngay tại chỗ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: 4: Nội Đấu Tông Môn

Toàn bộ đám người quân bộ và liên minh các hành tinh, ngoại trừ Norman ra, thì đều ngây dại.

Ánh mắt sắc bén của Norman hơi lóe lên: “Hành tinh người cá à?”

Joan gật đầu: “Đúng vậy đấy, nhân loại.”

Norman: “Mục đích của các ngươi là gì?”

Joan: “Tìm đồng tộc về, nghênh đón Vương của chúng ta.”

Norman mày kiếm cau lại.

Joan đối mặt với hắn: “Nhân loại kia, ta biết ngươi ngấp nghé Vương của chúng ta, nhưng Vương có sự tự do tuyệt đối, ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện ép buộc ngài ấy! Vây khốn ngài ấy!”

Những người còn lại nhìn nhau, bệ hạ ngấp nghé ai cơ?

Sau một khắc, trong lòng tất cả mọi người đều nhảy lên một ý nghĩ kinh ngạc nhưng hình như đúng ra phải là vậy, Vương của người cá là An An.

Trong tất cả người cá, người phù hợp để làm Vương của người cá nhất, chỉ có An An.

Dù sao những người cá còn lại đều có trí nhớ không được đầy đủ.

Norman trầm giọng nói: “Đúng, em ấy có quyền tự do tuyệt đối, các người cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy danh nghĩa Vương tước ép buộc em ấy làm chuyện em ấy không muốn làm.”

Hai người đối mặt, trong không khí phảng phất mùi thuốc súng.

Sau một lát, có người nói gì đấy bên cạnh Joan, hắn nhìn về phía Norman: “Chúng ta sắp đến hành tinh Obis, xin cấp phép thông hành.”

Norman: “Tiến vào hành tinh Obis nhất định phải tuân thủ pháp luật của Obis, vì sự an toàn của dân chúng, cấm mang vũ khí, toàn bộ hành trình phải chịu sự giám sát của quân đội.”

Joan: “Vậy còn cơ giáp?”

Norman: “Tháo bỏ vũ khí.”

Joan nhắn tin cho Joellen, sau một lát gật đầu: “Được.”

Không bao lâu, sáu chiến hạm nhanh chóng hạ xuống cảng hàng không quân đội, người trong quân đội đang chờ nhìn chằm chằm cổng.

Một nhóm người mặc trang phục màu đen bước xuống, bề ngoài của tất cả bọn họ đều vô cùng anh tuấn, phong cách trang phục có hơi khác con người, áo khoác cùng loại nhưng là kiểu vạt chéo, vạt áo dài đến bắp chân, chân mang ủng da chiến đấu.

Dẫn đầu chính là một người đàn ông rất trẻ trung, tướng mạo đường hoàng, tóc trắng cột đuôi ngựa, dáng đi rất nhanh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47

“Hoan nghênh mọi người.” Người tiếp đón duỗi tay ra, nói lẩm bẩm, những người này thật sự đều là người cá sao?

“Thiếu tướng Joan hành tinh Raabe.” Joan tự giới thiệu, bắt tay, sau đó vô cùng phối hợp nói, “Mời cài đặt định vị.”

Người tiếp đón còn lo lắng bọn họ sẽ phản cảm, khi thấy hắn chủ động thì cảm thấy kinh ngạc, Joan nói: “Tôi hi vọng nhanh chóng được nhìn thấy Vương.”

Tất cả người cá đều lắp đặt trang bị định vị, sau đó được đưa đến hoàng cung.

Sau khi Norman kết thúc liên hệ với Joan, hắn sắp xếp người trong quân bộ đến cảng hàng không quân sự tiếp đón người cá hành tinh Raabe, sau đó liền đi đến trung tâm người cá.

Joan luôn liên lạc với Joellen, An Cẩn ở cạnh Joellen, bởi vậy rất rõ ràng mọi chuyện đang xảy ra như thế nào.

Lúc nhìn thấy Norman, cậu cũng không kinh ngạc, có chút vui vẻ, cũng có chút lo lắng.

Lo lắng Norman không vui, dù sao sau này cậu cũng sẽ đi một chuyến đến hành tinh người cá.

An Cẩn bơi tới bên cạnh ao, Joellen cũng đi theo đến đây.

Norman nhàn nhạt nhìn Joellen một chút: “Hành tinh người cá à?”

Dáng vẻ Joellen và Joan rất giống nhau.

Joellen gật đầu: “Đúng, tôi muốn đi cùng Vương.”

Norman nhìn về phía người cá nhỏ: “Em biết hết rồi?”

An Cẩn gật đầu: “Ừm.”

Norman đón người cá nhỏ về hoàng cung, Joellen cũng đi theo nhưng không phải trên cùng một xe bay với An Cẩn mà là lên xe bay của đội hộ vệ.

Trước khi tách ra, Joellen vẫn không quên nhỏ giọng nhắc nhở: “Vương, ngài đừng quên chuyện đã đồng ý.”

Joellen cảm nhận được đường nhìn chòng chọc của đội hộ vệ, hắn nhíu mày, hai tay để ở trước ngực: “Tôi có bạn lữ, con tôi cũng xấp xỉ các người.”

Nhóm hộ vệ: “…” Tụi này chỉ tò mò người cá có thể biến chân thôi ba ơi!

Joellen lấy trí não giấu ở trong đầu tóc mình ra, sau đó lấy quần áo dài trùm lên, cái đuôi biến thành hai chân, chợt cảm thấy thật dễ chịu tự tại.

Vì ẩn núp, hắn vẫn luôn cởi trần, thực sự khiến bản thân khó chịu.

Hắn trừng mắt nhìn nhóm hộ vệ, lạnh giọng nói: “Nhìn cái gì vậy? Tôn trọng người lớn tuổi đi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: Ánh sáng chính đạo

Norman ôm người cá nhỏ lên xe bay, đặt cậu trên ghế ngồi. An Cẩn nhìn ra ngoài: “Xe của em làm sao bây giờ?”

“I-lo biết cách lái trở về.”

Norman xoa cằm người cá nhỏ, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi trầm xuống: “Em đã đáp ứng hắn điều gì rồi?”

An Cẩn lập tức phát hiện Norman không vui, kéo ống tay áo Norman: “Anh đừng tức giận.”

Cậu ngắn gọn kể lại một lần chuyện mình thảo luận với Joellen.

Giọng Norman trầm xuống: “Lúc nào em đi?”

An Cẩn nói: “Sau khi trí nhớ của người cá khôi phục bình thường.”

Norman nói: “Em muốn dẫn bọn họ rời đi?”

An Cẩn: “Nếu như bọn họ muốn về hành tinh người cá thì em sẽ dẫn họ đi cùng.”

Mày kiếm của Norman nhướn lên, nhắc nhở: “Sau khi xuất hiện hành tinh người cá, việc giải phẫu này chỉ sợ khó mà làm được.”

An Cẩn rất rõ ràng sự quan trọng của người cá đối với con người, cũng hiểu rõ ý Norman.

Hành tinh người cá tồn tại, lại thêm chuyện trí nhớ hoàn thiện thì người cá rất có thể không còn ỷ lại loài người, thậm chí sẽ trở lại hành tinh người cá, đối với việc con người cần người cá cung cấp tinh thần lực là tin tức vô cùng có hại.

An Cẩn nhìn Norman cười: “Em sẽ đại diện cho người cá họp với viện nghiên cứu khoa học và các quan chức cấp cao của Obis. Em đồng ý dùng một tin tức giao dịch với Obis, em tin tưởng tất cả mọi người sẽ đồng ý tiếp tục nghiên cứu thực hiện ca phẫu thuật này.”

Trở lại hoàng cung, An Cẩn về biệt thự thay quần áo trước.

Sau đó lần đầu tiên đi về phía chính điện hoàng cung, khi cậu đi vào thì lập tức cảm thấy được rất nhiều ánh mắt kích động sốt ruột.

“Thiếu tướng Joan của hành tinh Raabe kính chào Vương.” Joan đứng trước mặt An Cẩn, cực kỳ thân sĩ khom mình hành lễ.

An Cẩn không quá quen thuộc: “Không cần khách khí.”

Joan đứng dậy, nhìn An Cẩn, mang theo sự thưởng thức ngay thẳng không che giấu của người cá từ trước đến nay: “Ngài thật là dễ nhìn.”

An Cẩn: “… Cảm ơn.”

Nét mặt Norman bất thiện nhìn Joan, nắm tay thiếu niên ngồi vào chủ vị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.