Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 65-1: Hạt giống thuần khiết



Sau khi An Cẩn ngồi xuống ghế thì những người cá còn lại mới ngồi xuống, ánh mắt nhìn cậu vẫn kích động như cũ.

Joan nhìn Norman: “Bệ hạ, đây là buổi gặp mặt của người cá chúng ta, những người không liên quan có phải nên tránh đi hay không?”

An Cẩn nói thật: “Norman không phải là người không liên quan, hắn là Hoàng đế, cũng là nguyên soái của Obis, chuyện của người cá cần sự giúp đỡ từ hắn.”

Người cá bên cạnh Joan nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Người đưa chúng ta tới nói nơi đây là hoàng cung, là địa bàn của hắn!”

Mặc dù tiếng nói nhỏ nhưng vị trí ngồi cách nhau không xa, tinh thần lực của những người đang ngồi ở đây lại không thấp nên đều nghe thấy được.

Người cá nhìn nhau, lại nghĩ tới tin tức đọc được trên mạng thông tin tinh cầu, trong mắt họ đều lộ ra sự xót xa.

Vương đã không có địa bàn của riêng mình, lại còn phải ăn nhờ ở đậu, thật sự là đáng thương quá!

An Cẩn cảm nhận được tâm tình sa sút của người cá, cảm thấy rất khó hiểu.

Chẳng lẽ đám người cá nhận ra đây là địa bàn của Norman, không có cách nào bắt Norman rời đi, cho nên không vui sao?

An Cẩn không có cách nào cả. Cậu còn chưa mua nổi nhà, huống chi đây là hội nghị cấp quốc gia, cần phải tổ chức trong hoàng cung.

Cậu nghĩ tới lời nói của Joellen, đội người cá tiên phong phải điều khiển tàu chiến siêu năng mới có thể nhanh chóng đến Obis, thế là mỉm cười trấn an nói: “Các anh đã vất vả dọc đường rồi.”

“Không vất vả!”

“Vì Vương!”

Cảm xúc sa sút của những người cá thoáng chốc bừng bừng sức sống trở lại, trong mắt tràn đầy sự cảm động.

Vương hiền hậu quá!

An Cẩn đón nhận những ánh mắt sáng lấp lánh của bọn họ, không khỏi thầm nghĩ người cá thật sự quá dễ dỗ!

Cậu nhắc đến chuyện chính: “Joellen đã nói qua với các cậu về tính toán của tôi nhỉ, trước khi trí nhớ của người cá được phục hồi, các cậu có thể ở lại Obis, cũng có thể về hành tinh Raabe trước.”

“Chúng thần nguyện cùng Vương về hành tinh Raabe!” Joan lập tức nói.

An Cẩn nói: “Khi người cá được phán định trở thành sinh vật có trí tuệ sẽ còn cần sự trợ giúp của các cậu, các cậu có thể liên lạc được với người cá ở hành tinh Raabe không?”

“Có thể.” Joellen nói.

Vậy thì dễ hơn rồi, cậu nhìn về phía đám người cá: “Hôm nay các cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ đến lúc cần các cậu hỗ trợ, tôi sẽ liên lạc lại với các cậu.”

Joan: “Vương, thần còn chưa biết thông tin liên lạc của ngài.”

An Cẩn nhìn thẳng vào ánh mắt nồng nhiệt của hắn, hơi ngượng ngùng mấp máy môi: “Tôi có bạn trai rồi, không tiện trao đổi phương thức liên hệ với người chưa lập gia đình.”

“Joellen có thông tin của tôi, các cậu có việc gì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt Joan ảm đạm nhưng rất nhanh lại tràn ngập ý chí, nhìn về phía Norman: “Ta khiêu chiến với ngươi!”

Người cá chưa bao giờ là một chủng tộc dễ dàng buông tha, thời điểm theo đuổi bạn tình, thủ đoạn thường thấy nhất chính là thể hiện năng lực.

An Cẩn sững sờ, đang muốn khuyên ngăn thì nghe Norman nói: “Ta tiếp nhận.”

An Cẩn: “…”

An Cẩn nhìn hai cơ giáp một đen một trắng đang đánh nhau thắng bại khó phân ngay phía trên hoàng cung, trong mắt hiện ra sự luống cuống và bất đắc dĩ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1581

Joellen: “Bệ hạ không cần lo lắng, Joan ra tay có chừng mực.”

Sau mười lăm phút đồng hồ, Joellen kinh ngạc nhìn robot màu trắng đang quỳ một chân trên đất, hơi xấu hổ: “Bệ hạ, Joan nhất định là đã phạm sai lầm.”

Tại tinh cầu Raabe, trong đám người cá đồng trang lứa thì Joan là kẻ có năng lực chiến đấu mạnh nhất, điều khiển robot cấp SSS, thế mà vẫn thua ư?

Joan nhảy xuống khỏi robot, nhìn Norman nhảy xuống từ Thiên Lang của mình: “Ngươi rất mạnh, Vương quả nhiên có mắt nhìn người rất tốt.”

Norman nhíu mày, cảm thấy người cá có hơi đáng yêu.

Joan nói tiếp: “Nhưng mà ngươi trụi lủi, quá xấu.”

Norman nghiêm túc nhắc nhở: “Hiện tại ngươi cũng đang trụi lủi,” hắn lướt qua Joan, đi về phía thiếu niên tóc xanh, “An An nói ta rất đẹp trai.”

Joan sờ sờ gò má, khó chịu hừ một tiếng trở về bên cạnh An Cẩn: “Vương, ngài cảm thấy thần có đẹp trai không?”

Hắn cố ý điều khiển tinh thần lực, lộ ra vảy cá trên gương mặt.

An Cẩn: “…” Cậu lễ phép nói, “Rất, rất đẹp trai.”

Người cá được trời ưu ái cho nên mặt mũi ai cũng đều rất tinh xảo.

Joan đắc ý vênh cằm nhìn Norman, cố ý nghiêng đầu, để lộ ra vảy cá lóe sáng dưới ánh mặt trời, nhếch miệng lên giống như đang nói: Ngươi không có đâu!

Ánh mắt Norman hơi lóe, cúi đầu nhìn thiếu niên, thanh âm trầm xuống: “Em cảm thấy hắn ta rất đẹp trai à?”

An Cẩn bất đắc dĩ lại hơi buồn cười: “Em nói thật lòng thôi mà.” Cậu nhịn xuống sự xấu hổ, nói tiếp, “Nhưng mà trong lòng em, Norman bạn trai của em mới đẹp trai nhất.”

Norman cảm thấy thiếu niên rất biết cách nói chuyện, hắn nhìn về phía Joan, nhàn nhạt lặp lại: “Đẹp trai nhất.”

Hắn nhấn mạnh từ “nhất”.

Từng đội viên của đội hộ vệ canh giữ ở bốn phía đứng thẳng, biểu cảm căng thẳng, trên đầu mỗi người toát ra một dấu chấm hỏi lớn.

Đây thật sự là bệ hạ sao?

Đàn ông khi rơi vào lưới tình, quả nhiên mất trí… à không, bệ hạ sáng suốt nhất!

Đánh thì không thắng, so nhan sắc cũng thất bại, Joan rất tổn thương.

Norman nhìn về phía Joellen, giọng điệu giải quyết việc chung: “Các ngươi đi đường vất vả, tạm thời cứ ở lại trong cung, khi nào có việc có thể liên hệ nhân viên quản lý sự vụ.”

Hoàng cung có nơi ở chuyên biệt để tiếp đãi khách, nhóm người cá được xem như khách cho nên sắp xếp như vậy cũng hợp lý.

Joellen không chờ Joan nói chuyện, gật đầu đáp ứng, khách khí nói: “Làm phiền ngài.”

Nhân viên sự vụ hoàng cung luôn luôn rảnh rỗi, bởi vì bệ hạ không ở chính điện mà cung điện nơi ngài ở thì lại cấm không cho ai bước vào cho nên bình thường thường ngày bọn họ chỉ trông giữ hoàng cung vô cùng nhàm chán.

Chỉ khi có những điển lễ trọng đại của hoàng thất, có khách ngoài hành tinh đến thì bọn họ mới có thể bận rộn.

Mà thật lâu rồi hoàng thất không có buổi lễ trọng đại nào.

Nhân viên sự vụ nhận được tin tức yêu cầu tiếp đón thì vô cùng vui vẻ, nhất là sau khi biết được khách đến là người cá thì lại càng hết sức kích động.

Tham Khảo Thêm:  Chương 734

Người cá đi đường bằng hai chân!

Nhân viên sự vụ vừa cẩn thận vừa nhiệt tình, rất nhanh đã sắp xếp xong nơi ở cho nhóm người hành tinh Raabe, chăm lo cho họ vô cùng thoả đáng.

Đồng thời rất cẩn thận hỏi thăm: “Xin hỏi bình thường mọi người ăn cơm thì ăn thức ăn tươi sống hay là dịch dinh dưỡng?”

Joellen đại diện cho nhóm người cá trả lời: “Đồ tươi sống.”

Nhân viên sự vụ lại hỏi về thời gian dùng cơm rồi mới rời khỏi.

Phòng của các người cá liền kề nhau, sau khi trở về phòng mình để rửa mặt thay đồ, họ tập hợp tại phòng của Joellen.

Joan: “Vương không thể cứ ở mãi trong địa bàn của người khác, ngài nên có được một nơi ở tốt nhất chứ không phải ăn nhờ ở đậu!”

“Đúng, đáng tiếc chúng ta xuất phát vội vàng, không chuẩn bị lễ vật cho ngài ấy, thật sự quá thất lễ.”

Joellen đồng ý: “Ý định của Vương là sau này ngài ấy sẽ ở tại hành tinh Obis lâu dài cho nên ít nhất chúng ta phải để ngài có chỗ ở thoải mái.”

“Nhưng mà chúng ta không có tiền tệ thông dụng của nơi này.”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên ngột ngạt, hành tinh Raabe không phải là thành viên của liên minh các hành tinh, thậm chí đây còn là lần đầu giao tiếp với hành tinh khác thì tiền ở đâu ra chứ?

Joan cúi đầu trầm tư một hồi, ngẩng đầu, chùm tóc dài đuôi ngựa sau gáy khẽ đung đưa, ánh mắt kiên định: “Không có thì kiếm!”

Mắt của đám người cá cùng nhau sáng lên.

An Cẩn không biết người cá đang chuẩn bị lễ vật cho mình, sau khi để nhân viên sự vụ sắp xếp ổn thỏa cho họ, cậu liền về cung điện với Norman.

Cậu nhìn thời gian, hơn hai giờ: “Anh có phải đi quân bộ nữa không?”

Norman: “Không có việc thì không cần đi, anh phụ trách tiếp đãi khách đến từ hành tinh khác.”

Hắn nhìn về phía người cá nhỏ, mặc dù không đành lòng để cậu thất vọng nhưng vẫn nói: “Chuyện người cá có thể được phán định là sinh vật có trí tuệ rất khó. Người cá quá quan trọng đối với loài người, tất cả các nước thành viên trong liên minh cũng sẽ không đồng ý để người cá đi.”

Sinh vật có trí tuệ hoàn toàn có có quyền tự do cá nhân, và trừ khi họ là tội phạm ra thì bình thường họ tuyệt đối có quyền tự do hành động.

Khi người cá được phán định trở thành sinh vật có trí tuệ, điều này có nghĩa là nếu như bọn họ muốn đến hành tinh người cá thì liên minh không thể ngăn cản.

An Cẩn: “Anh cũng nghĩ vậy sao?”

Sắc mặt Norman rất nghiêm túc: “Là Hoàng đế của Obis, anh sẽ nghĩ như thế.” Hắn vuốt ấn đường đang nhăn lại của cậu, “Là bạn đời tương lai của em, anh hi vọng hết thảy đều như em muốn.”

An Cẩn nhíu mày: “Nhưng người cá là sinh vật có trí tuệ mà?”

Norman: “Nhưng liên minh sẽ không đồng ý tiến hành phán định.”

An Cẩn im lặng một chút, mở trí não liên hệ với bí thư trưởng.

Cậu đi thẳng vào vấn đề, muốn tiến hành việc phán định chủng tộc người cá là sinh vật có trí tuệ để liên minh thừa nhận địa vị độc lập và bình đẳng của người cá.

Giọng điệu bí thư trưởng mập mờ: “Nếu người cá của hành tinh Raabe muốn tiến hành phán định thì không có vấn đề.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 587

An Cẩn nói toạc ra: “Tôi muốn nói là tất cả người cá.”

Bí thư trưởng: “Chuyện này rất khó xử lý, sinh vật có rất nhiều giống loài, có thể dù lớn lên giống nhau, nhưng cũng không thể hoàn toàn quy về một loại. Người cá của liên minh không thể biến ra hai chân, có khác biệt rất lớn so với người cá hành tinh Raabe, bọn họ không thể đại diện cho tất cả được.”

An Cẩn lập tức hiểu rõ ý của ông ta. Ông ta không muốn thừa nhận rằng người cá liên minh là sinh vật có trí tuệ.

Sắc mặt An Cẩn trở nên nghiêm túc: “Nếu có báo cáo từ bệnh viện có thẩm quyền chứng minh hai loại người cá là cùng một loài thì sao?”

Bí thư trưởng chần chờ: “Điều này thì… Báo cáo nhất định phải được chuyên gia liên minh xét duyệt, xét duyệt được thông qua thì mới được chấp nhận.”

An Cẩn nghe hiểu ám hiệu của ông, nếu như chuyên gia liên minh không thông qua xét duyệt thì liên minh sẽ không thừa nhận người cá là một loại sinh vật.

An Cẩn nói: “Tốt, tôi đã biết, cảm ơn ngài đã giải đáp.”

Cúp máy thông tin, lông mày An Cẩn cau lại, nói với Norman: “Anh nói không sai, quả nhiên bí thư trưởng không đồng ý.”

Norman xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, động tác nhu hòa, rõ ràng là đang an ủi.

An Cẩn hiểu rõ sự khó xử của Norman, việc liên quan đến liên minh không phải là việc mà Norman có thể quyết định được.

Dù sao thì liên minh có rất nhiều thành viên và không chỉ mỗi Obis có người cá.

Cậu suy tư một lát, nhìn về phía Norman: “Với thân phận Hoàng đế của Obis, nếu như thừa nhận thân phận bình đẳng của người cá có thể đổi lấy hạt giống trồng được thực vật tinh khiết thì anh có đồng ý không?”

Norman lập tức hiểu rõ: “Em muốn dùng hạt giống tinh khiết ra để trao đổi à?”

An Cẩn: “Vậy anh có đồng ý không?”

Norman trầm ngâm nói: “Nếu số lượng đầy đủ thì có.”

An Cẩn bình tĩnh lại, chỉ cần hạt giống chứ không cần xử lý đất thì còn đơn giản hơn cậu nghĩ nhiều.

Cậu hỏi: “Thực vật mà viện nghiên cứu trồng ra là thực vật tinh khiết phải không?”

Norman gật đầu: “Sau khi hạt giống tinh khiết nảy mầm từ đất vẫn sẽ có tạp chất, nhưng nếu dùng phân bón thuần hóa học thì có thể sản xuất ra được thức ăn tinh khiết, chỉ là sản lượng không bằng loại thực vật được trồng trên đất.”

An Cẩn hiểu rõ, tạp chất ở trong cơ thể sinh vật, phân hoá học không có tạp chất.

Cậu cười: “Vậy em dùng hạt giống tinh khiết để trao đổi.”

Cậu nghĩ: “Em muốn đến Viện Nghiên cứu Thực Vật một chuyến, chứng minh em là tiên sinh A, sau đấy lại nói chuyện với hội đồng liên minh, em nghĩ bọn họ sẽ đồng ý tiến hành phán định sinh vật có trí tuệ cho người cá.”

Norman: “Anh đi với em.” Hắn nghiêm túc nhìn thiếu niên, “Em tuyệt đối không được sử dụng tinh thần lực quá độ, em có thể ký hợp đồng trước, không cần thanh lọc tất cả hạt giống trong một lần.”

Lòng An Cẩn rất ấm áp, ngẩng đầu hôn hắn một cái: “Đừng lo lắng, em có cách hồi phục tinh thần lực.”

Norman không chờ cậu lùi lại, giữ lấy gáy của cậu, làm sâu hơn nụ hôn này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.