Trời Tối

Chương 70: C70: Trở lại



Mưa càng lúc càng nặng hạt, hoà tan đi mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.

Bầu trời tối đen như mực, ngay cả Bạch Tử cũng không nhìn thấy phía trên trời có mây đen hay không.

Năm phút trước, khi Lưu Tử chĩa súng vào Bạch Tử, Bạch Tử vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sắp được đoàn tụ với người thân.

Ngay sau đó, cô vọt tới bên cạnh Lưu Tử, tước vũ khí của anh ta, sau đó trói anh ta lại.

Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng, giống như lúc trước cô quay video cho lớp học võ thuật. Tг𝙪yệ𝘯‎ hay‎ l𝙪ô𝘯‎ có‎ tại‎ {‎ T𝗥𝑼MT𝗥‎ 𝑼𝒀ỆN.VN‎ }

Nhưng sau khi kéo Lưu Tử đến cửa ban công, Bạch Tử cũng không có lập tức chạy xuống lầu tìm Bạch Tang.

Có thể là vì đã lâu không gặp mà hồi hộp, cũng có thể là vì Bạch Tử đã mơ hồ cảm nhận được một “cảm giác kỳ lạ” đang ngày càng mãnh liệt, kể từ khi cô quyết định đi tìm cha mẹ và Bạch Tang.

Trong ký ức duy nhất còn sót lại của Bạch Tử, cô chỉ nhớ mình và cha mẹ của mình có mối quan hệ rất tốt.

Về phần anh trai Bạch Tang… Mặc dù mối quan hệ của mình với anh trai không tốt lắm, nhưng cũng không quá tệ.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, Bạch Tử chỉ nhớ mình sống một mình, trong khoảng thời gian này, cô hoàn toàn không có chút ký ức gì, về việc mình có liên lạc với cha mẹ hay Bạch Tang hay không.

Sao họ lại không đi tìm mình?

Hoặc là nói cách khác, sao mình không đến gặp họ?

Nếu như cô mất liên lạc với cha mẹ vì họ đã qua đời, vậy còn Bạch Tang thì sao?

Lẽ nào anh trai của mình cũng xảy ra chuyện gì?

Hay là anh trai đã quên hết những chuyện giữa hai người trong mấy năm qua?

Giống như cô quên mất cha mẹ mình đã qua đời, cũng quên mất mình đã từng liên lạc với Bạch Tang?

Nhưng bên cạnh đó, còn có một điều kỳ lạ khác – trong đống đồ mà Mạnh Dĩ Lam giúp cô cất giữ ở bảo tàng nghệ thuật, cô không tìm thấy bất kỳ món đồ nào liên quan đến Bạch Tang.

Dù là một tấm ảnh hay một món quà lưu niệm cũng không có, không có vật gì có thể chứng minh hai người là anh em.

Như thể có ai đó đã cố tình vứt bỏ tất cả những thứ có liên quan đến anh trai mình.

Bạch Tử đã từng đề cập những nghi vấn này với Mạnh Dĩ Lam.

Tuy rằng cuối cùng đối phương cũng không đưa ra bất kì kết luận gì tốt đẹp, nhưng cô ấy đã nhiều lần liên tục nhắc nhở Bạch Tử, không được một mình đi tìm Bạch Tang.

Vật đổi sao dời, suy cho cùng ở tình hình hiện tại, chúng ta cần phải đề phòng hơn trong mọi việc.

Nếu không có Mạnh Dĩ Lam nhắc nhở, có lẽ Bạch Tử đã bất chấp tất cả, lập tức lao xuống lầu, sau khi nghe thấy giọng nói của Bạch Tang từ bộ đàm.

Nhưng bây giờ, chỉ vì lời nói của Mạnh Dĩ Lam mà Bạch Tử đã chống lại sự thôi thúc bên trong mình, bắt đầu học cách phân tích đúng sai trong mọi việc, giống như Mạnh Dĩ Lam đã làm.

Nghĩ tới đây, Bạch Tử có chút bất đắc dĩ.

Quả nhiên, Mạnh Dĩ Lam đã đúng.

Mặc dù, cô liên tục nói rằng mình đã quên mất vì sao lại xem Mạnh Dĩ Lam là “ánh sáng” của mình, nhưng cô lại giờ giờ khắc khắc phản ứng theo bản năng, thể hiện rằng người kia chính là “ánh sáng”.

Tựa như loài bướm đêm, luôn bay về phía ánh sáng một cách vô thức.

Giống hệt như lúc này vậy, mặc dù hai người đang không ở cạnh nhau, nhưng cô vẫn luôn không thể ngừng nghĩ đến Mạnh Dĩ Lam.

Thậm chí còn luôn nhớ đến cách đây vài ngày, sau khi mình thức dậy và nhìn thấy gương mặt dịu dàng của đối phương đang ngủ bên cạnh.

Không thể làm gì khác hơn, Bạch Tử ép mình phải hướng sự chú ý về thực tại – thật ra, vì những mũi tiêm kia, Bạch Tử gần như đã quên hết những gì đã xảy ra giữa mình và Bạch Tang, từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành.

Ký ức luôn bị phân mảnh, không có cách nào liên kết hoàn chỉnh, nhưng trong lòng Bạch Tử vẫn còn đọng lại một vài cảm xúc.

Có lẽ là bởi vì cùng cha khác mẹ, nên cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Bạch Tang có chút xa lạ.

Thậm chí, Bạch Tử còn cho rằng đối phương không thích mình cho lắm.

Cô nhớ rất rõ, trước đây Bạch Tang là người như thế nào – anh ấy sống nội tâm và ít nói, thích đọc sách và không thích ra ngoài hoạt động.

Mỗi lần hai anh em cùng cha mẹ đi cắm trại, Bạch Tang đều mang theo sách và dành phần lớn thời gian trốn trong lều đọc sách.

Nhưng hiện tại, người anh trai chỉ ham đọc sách này lại trà trộn vào một nhóm “chống chính phủ”, ném bom vào khu vực người dân sinh sống, dù hiện tại xã hội đang loạn lạc và không thể đoán trước được điều gì, nhưng Bạch Tử vẫn không cách nào tưởng tượng ra, Bạch Tang và những người che mặt này có liên quan với nhau.

Theo lời Mạnh Dĩ Lam nói, bọn họ đến từ Vĩnh Thái.

Tại sao Bạch Tang lại có liên quan với người đến từ Vĩnh Thái?

Hơn nữa, bọn họ còn gọi Bạch Tang là “Anh Bạch”, điều này dường như chứng tỏ địa vị của anh ta trong đám người này không hề thấp.

“Nếu trong vòng mười phút, tôi không quay lại,” Lưu Tử – đang bị trói trên ban công, nhỏ giọng nói, “Bọn họ nhất định sẽ đến tìm tôi.”

Giọng điệu này không có vẻ như uy hiếp, mà giống như một lời nhắc nhở “có thiện ý” với Bạch Tử hơn.

Lưu Tử tuy biết người phụ nữ bị mù một bên mắt này thân thủ rất giỏi, nhưng không ngờ cô ấy lại lợi hại đến vậy.

Anh ta biết rất rõ, nếu đối phương muốn giết mình thì chỉ mất vài giây mà thôi.

Tuy nhiên, đối phương chỉ trói anh lại.

Vốn dĩ Lưu Tử vẫn đang vô cùng khẩn trương, giờ lại cảm thấy mừng thầm vì đã giữ được cái mạng nhỏ của mình, đồng thời anh ta càng ngày càng tò mò về Bạch Tử.

Bây giờ, người này đang cầm súng của mình, ngồi bên cây đàn piano và chăm chú nhìn bầu trời ngoài ban công, như thể hoàn toàn không nghe thấy người khác đang nói gì.

“Giữa cô và Mạnh tiểu thư, ai là người biến dị?” Lưu Tử thận trọng hỏi: “Thân thủ của cô giỏi như vậy, hẳn là cô?”

Bạch Tử hỏi lại: “Kỹ năng thiện xạ của anh cũng thật tốt, nhất định không phải là người bình thường?”

Lưu Tử hơi giật mình, một lúc sau mới lúng túng nói: “Tôi từng là tuyển thủ Esports chuyên nghiệp.”

Cuối cùng Bạch Tử cũng quay lại nhìn Lưu Tử.

Lưu Tử nói: “Tôi là một game thủ. Tài thiện xạ của tôi rất tốt, tôi đã giành chiến thắng trong nhiều cuộc thi. Cách đây một năm, tôi bắt đầu tập bắn súng thật và đã làm khá tốt. Sau đó, tôi được tuyển vào lực lượng cảnh vệ của chính phủ.”

Bạch Tử gật gật đầu, tiếp lời: “Hiện tại thì đang được người của Vĩnh Thái chiêu mộ.”

“Cô…” Lưu Tử sửng sốt: “Làm sao cô biết bọn họ là người của Vĩnh Thái?”

Lúc này, trong bộ đàm của Lưu Tử truyền đến một giọng nữ: “Lưu Tử, sao ngươi còn chưa trở về?”

Hai người đều hơi giật mình, sau đó Bạch Tử liền quỳ xuống, lấy bộ đàm từ bên hông Lưu Tử, đưa tới miệng đối phương, ấn nút liên lạc nội bộ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 613

Lưu Tử có chút nghi hoặc nhìn Bạch Tử, lại phát hiện đối phương hình như không hề quan tâm đến việc mình sẽ trả lời như thế nào.

Sau đó, Lưu Tử nhìn cây súng trong tay Bạch Tử, cũng không phải vì sợ hãi, mà là vì anh ta có ấn tượng khá tốt với Bạch Tử, nên không muốn khai đối phương ra: “Ta xuống ngay.”

Bạch Tử đem bộ đàm nhét vào bên hông Lưu Tử: “Mặc dù tôi là người biến dị, nhưng tôi không hề gây chuyện với anh, tôi cũng giống như anh, muốn sống tốt, tôi cũng không muốn gây phiền toái, hiểu không?”

Lưu Tử nhíu mày, nhỏ giọng như phàn nàn: “Nhưng chính bản thân cô cũng là phiền toái.”

Bạch Tử nhướn mày: “Có ý gì?”

“Cô là người biến dị,” Lưu Tử càng lúc càng bạo dạn, “Nói cách khác, sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành con rối của chính phủ.”

Bạch Tử đã sớm quen với những suy đoán như tiêm thuốc, kiểm soát ý thức và trở thành con rối của chính phủ.

“Tuỳ anh nói thế nào,” cô không muốn nói chuyện với Lưu Tử nữa, “Dù sao thì, hôm nay người gây chuyện không phải là tôi, mà chính là anh, tôi nói có đúng không?”

Lưu Tử nghĩ đến những cư dân trong khu dân cư đã bị bom đạn giết chết, anh ta giống như bị mắc nghẹn, không nói nên lời.

“Tôi sẽ thả anh đi, nhưng tôi sẽ không trả lại súng cho anh,” Bạch Tử nói, “Còn nữa, tôi có hai việc muốn nhờ anh giúp một chút, nghe hiểu không?”

Lưu Tử không nói gì, coi như là đồng ý.

Dù sao mạng sống đều nằm trong tay đối phương, anh ta không có quyền mặc cả.

Bạch Tử lại nói: “Trước hết, tôi muốn tìm một con đười ươi.”

Lưu Tử cho rằng mình nghe nhầm: “Tìm cái gì?”

“Con đười ươi mà anh đã nhìn thấy ngày hôm đó,” Bạch Tử nhắc nhở, “Không lớn, chưa trưởng thành, có lẽ to bằng một đứa trẻ sáu bảy tuổi.”

Rốt cuộc Lưu Tử cũng nhớ ra, lúc đi lục soát nhà Mạnh Dĩ Lam, con đười ươi kia vẫn đang làm mặt lạnh với mình: “Nó chạy mất rồi à?”

“Sau khi trở về, nếu thấy nó bị thương hoặc bị bắt,” Bạch Tử nói, “Hãy cứu mạng nó, dù sao hôm nay đã có quá nhiều người chết rồi, coi như là… Làm chút việc bù đắp với Đức Phật mà anh tin tưởng.”

Lưu Tử theo bản năng cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy tấm bùa cầu an lộ ra trên cổ.

Một lúc sau, anh ta có chút lúng túng lên tiếng, đồng ý.

“Còn nữa,” Bạch Tử nói thêm, “Tôi muốn tới chỗ của các người nhìn xem một chút. Yên tâm, tôi sẽ không gây chuyện, cứ coi như không quen biết tôi đi.”

Lưu Tử muốn hỏi mục đích của đối phương, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, có chút ủ rũ trả lời: “Biết rồi.”

Bạch Tử gật đầu, cởi trói cho Lưu Tử.

“Đi thôi.” Bạch Tử đứng lên, nâng cằm chỉ về phía cửa.

Lưu Tử cử động cổ tay, vừa đi được mấy bước, đang định mở cửa thì nghe thấy phía sau có động tĩnh.

Anh ta không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy người đứng sau lưng mình đã biến mất, cửa ban công không biết từ lúc nào đã đóng lại – hình như người đó vừa từ ban công rời đi.

Đây là lần đầu tiên Lưu Tử đối mặt với một người biến dị còn có lý trí, phải rất lâu anh ta mới phản ứng được, sau đó xấu hổ giấu chiếc bùa trên cổ vào trong quần áo, tiếp theo vội vàng mở cửa chạy xuống lầu.

Ngoài trời mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, thậm chí còn có vài tiếng sấm.

Bầu trời vốn tăm tối, giờ lại bị vài tia sét màu trắng xuyên thủng, có cảm giác như ban ngày đã xuất hiện trở lại.

Sau khi Bạch Tử men theo đường ống nước leo xuống tầng dưới, cô lại lặng lẽ chui vào bụi rậm, sau đó nhanh chóng chạy về phía cổng khu dân cư.

Cô nhớ rất kỹ, vừa rồi Bạch Tang đã nhắc nhở Lưu Tử tập trung ở đó.

Mấy phút sau, Bạch Tử leo lên đống gạch vụn bên cạnh cổng khu dân cư.

Khu vực gần đó đã hoàn toàn bị ném bom, thay đổi đến mức không thể nhận ra.

Trong khoảng không gian trống trải giữa đống đổ nát, không biết từ lúc nào đã dựng lên vài chiếc lều, nhìn thoáng qua, có chút giống một doanh trại nhỏ trên chiến trường.

Gần một trăm người che mặt đang đi tới đi lui trong “doanh trại” này, một số người đang mang theo vật tư được thu thập từ khu vực xung quanh, một số người đang băng bó cho những đồng đội bị thương, còn có một số người đang dựng thêm lều vải. Đây rõ ràng là một cuộc tập kích có tổ chức và được tính toán từ trước.

Một lúc sau, mưa dần dần tạnh, Bạch Tử nhìn thấy mọi người đi về phía căn lều lớn nhất ở trung tâm doanh trại.

Sau khi mọi người tập trung ở khoảng đất trống phía trước lều, một người đàn ông che mặt bước ra, sau đó hắn cởi chiếc khăn che mặt xuống.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, Bạch Tử không khỏi nín thở.

Các đường nét trên khuôn mặt có phần giống với Bạch Tử, ngay cả khí chất bình tĩnh cũng rất giống cô.

Người này vẫn giống hệt nhiều năm về trước, anh ta đeo một cặp kính gọng bạc dày dặn, nhưng mái tóc ngắn đã được nuôi dài thành đuôi ngựa, chiếc cằm từng được cạo sạch sẽ hàng ngày, giờ đã để râu dài hơn một chút.

Không sai, chính là Bạch Tang.

Người này thậm chí còn không thay đổi thói quen, lúc đi sẽ vắt chéo một tay ra sau lưng.

Không biết vì lý do gì, đột nhiên Bạch Tử cảm thấy trong lòng có chút buồn bực khó kiềm chế được, đây là loại cảm giác trước giờ cô chưa từng có, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Bạch Tang.

Lúc này, Bạch Tang giống như một người dẫn đầu, anh ta đứng trước lều nói vài lời động viên mọi người, những người xung quanh chăm chú lắng nghe, như thể họ có một sự ngưỡng mộ chân thành đối với anh ta.

Đúng lúc này, có hai người che mặt dẫn theo một người đàn ông mập mạp, đi về phía Bạch Tang.

Bạch Tử lập tức nhận ra người đó – vị quan chức đầu trọc đã từng nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam trong xe RV.

Ông ta bước đi chậm rãi và vênh vang đắc ý, tựa như không hề để ý tới đám người xung quanh, mãi cho đến khi nhìn thấy Bạch Tang, ông ta mới khẽ mỉm cười.

Hai người đó chắc hẳn là người quen cũ, khi đến gần cũng không bắt tay chiếu lệ, mà là ôm nhau một cái.

Sau đó, Bạch Tang kết thúc cuộc nói chuyện, anh ta cùng vị quan chức đầu trọc bước vào trong lều lớn, những người còn lại bắt đầu tiếp tục công việc của mình.

Căn lều tuy rất lớn, nhưng tương đối đơn sơ, dường như nếu trời mưa to hơn chút nữa, thì sẽ ngay lập tức sập xuống.

Bạch Tử lặng lẽ tới gần, xốc lên một góc lều chưa được dựng chặt, lúc này cô mới nhìn thoáng qua đồ đạc bên trong, thậm chí còn phát hiện Mao Mao đang bị trói bằng dây xích trong góc.

Nó đang ngủ, trong miệng còn cắn nửa miếng bánh quy nén, chân phải của nó hình như là bị thương, nhưng đã được băng bó bằng vài miếng vải rách.

“Người của chúng ta phát hiện nó trốn ở hầm xe, chân còn bị thương,” Bạch Tang nói, sau đó đem một chiếc rương gỗ nhỏ đến bên cạnh vị quan chức đầu trọc, để ông ta ngồi xuống, “Thuận tiện mang nó về đây.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: Kem Que

Sau khi quan chức đầu trọc ngồi xuống, ông ta khinh thường nói: “Ngươi còn bôi thuốc cho nó sao? Chỉ là một con khỉ hư mà thôi, có đáng để ngươi hao tâm tổn trí không?”

Bạch Tang cười đáp lại: “Động vật đơn giản hơn con người nhiều.”

Tuy giọng điệu rất ôn hòa, nhưng nụ cười trên mặt lại khiến quan chức đầu trọc cảm thấy có chút không thoải mái, vì thế ông ta cũng ngượng ngùng cười với Bạch Tang.

Lúc này, Mao Mao đã tỉnh dậy, nó hoảng sợ co ro trong góc lều, sau khi nhìn thấy quan chức đầu trọc, đột nhiên nó nhe răng trợn mắt gầm lên với ông ta, nửa miếng bánh quy trong miệng cũng rơi xuống đất.

Quan chức đầu trọc hơi giật mình: “Ồ – đây chẳng phải là con khỉ do Mạnh tiểu thư nuôi sao?”

“Mạnh tiểu thư?” Bạch Tang nhíu mày.

“Hoành Á,” quan chức đầu trọc lấy khăn tay ra lau nước mưa trên trán, “Mạnh Dĩ Lam.”

Bạch Tử nhìn thấy, sau khi nghe được ba chữ Mạnh Dĩ Lam, sắc mặt của Bạch Tang có hơi thay đổi, nhưng lập tức trở lại bình thường: “À, ra là vậy.”

“Lúc trước, cô ấy trở lại thành phố B,” quan chức đầu trọc lấy điếu thuốc lá điện tử trong túi ra, hít một hơi, “Giống hệt như cha của mình, xuất quỷ nhập thần, hiện tại, người duy nhất thay mặt Hoành Á lộ diện là cô của cô ấy, Mạnh Nguyệt.”

Bạch Tang suy nghĩ một chút: “Là người lúc trước từ nước ngoài trở về?”

“Đợt vừa rồi, con gái của bà ấy gây ra rắc rối lớn, nhưng sau đó lại được cáo già Mạnh Nguyệt này trấn áp mọi chuyện,” quan chức đầu trọc cười nói, “Nghe nói trong công ty có rất nhiều người không phục, gần đây còn làm ầm lên.”

“Vậy…” Bạch Tang trầm giọng hỏi: “Mạnh Dĩ Lam có thể thay thế vị trí của Mạnh Nguyệt không?”

“Có khả năng,” quan chức đầu trọc thở ra một làn khói trắng, rồi quay lại nhìn Mao Mao đang bị trói bằng dây xích, nghi ngờ lẩm bẩm, “Nhưng tại sao con khỉ mà cô ấy nuôi lại ở đây?”

Nói xong, hồi lâu không nghe được Bạch Tang trả lời, quan chức đầu trọc khó hiểu nhìn đối phương, thấy vẻ mặt nghiêm túc của người kia, ông ta cười nói: “Sao vậy, ngươi sợ cô ấy sao?”

Bạch Tang không trả lời, dường như đang suy tư điều gì đó.

“Cô gái họ Mạnh này chỉ là một phóng viên bình thường, chỉ có thể viết những bài báo cáo nhỏ, cô ấy thì biết cái gì?” Quan chức đầu trọc lại rít một hơi thuốc, “Nói thật, ta thật sự không hiểu lão Mạnh đang nghĩ gì. Sau nhiều năm như vậy, vẫn trăm phương ngàn kế muốn mang cô ấy trở về, ông ta đang mưu đồ gì chứ?”

Lúc này, một người phụ nữ che mặt lo lắng chạy vào: “Anh Bạch, lại có mấy nhóm người từ phía đông tới!”

Bạch Tang khẽ nhíu mày, vừa rồi quan chức đầu trọc còn nhàn nhã, bây giờ sắc mặt tái nhợt: “Làm sao có thể?! Người của chính phủ đều đã được điều động vào phía nam, sao có thể…”

Người phụ nữ nói thêm: “Hình như người của Hoành Á cũng đến đây.”

“Hoành Á? Mạnh Nguyệt?” Quan chức đầu trọc sửng sốt, không thể tin được hét lên, “Bà già đó làm sao có thời gian để ý đến chuyện chết tiệt này…” Chưa kịp nói xong, ông ta đột nhiên quay lại nhìn Mao Mao trong góc, “Không thể nào, người đó họ Mạnh phải không?”

Bạch Tang đứng lên, trầm giọng nói: “Xem ra, người phụ nữ này cũng không hề vô dụng như ông nói.”

Nói xong, anh ta vội vàng đi theo người phụ nữ che mặt rời khỏi lều.

Quan chức đầu trọc một mặt mờ mịt, sau đó lo lắng gãi đầu, cũng đi theo ra ngoài.

Doanh trại vốn yên tĩnh đã bắt đầu ồn ào trở lại, Bạch Tử nằm bất động hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí chui vào căn lều trống, không một bóng người.

Mao Mao trợn mắt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Tử, khoảnh khắc tiếp theo, nó muốn lao vào vòng tay của cô, nhưng lại bị sợi dây xích quanh cổ siết chặt và ngã xuống đất, đụng tới vết thương trên đùi, nó đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất.

May mắn thay, những giọt mưa dày đặc rơi trúng căn lều, tiếng mưa lách tách cùng với thỉnh thoảng có sấm sét, đã át đi tiếng kêu của Mao Mao.

Bạch Tử bò tới bên cạnh Mao Mao, nghiến răng nghiến lợi bẻ gãy sợi dây xích.

Sau đó, cô lại vỗ nhẹ vào vai nó, Mao Mao vốn đang la hét, lập tức hiểu ra.

Mặc dù chỉ có thể sử dụng chân và một tay, nhưng Mao Mao vẫn cố gắng trèo lên lưng Bạch Tử, nắm chặt quần áo của Bạch Tử, tất nhiên, nó cũng không quên nhặt miếng bánh quy trên mặt đất và cắn chặt vào trong miệng.

Lúc này, Bạch Tử tựa hồ cảm giác được cái gì, đột nhiên quay đầu lại.

Cô thấy Bạch Tang không biết trở về từ lúc nào, đang đứng ở cửa lều, sững sờ nhìn chằm chằm vào Bạch Tử.

Thời gian như ngừng trôi, một người đứng yên như tượng, một người ngồi xổm như khúc gỗ, không ai nói một lời.

Một lúc sau, khi Bạch Tang tiến lên một bước, Bạch Tử đột nhiên cúi người xuống, cõng Mao Mao nhanh chóng ra khỏi lều, không chút do dự nhảy vào trong bóng tối.

Phía sau tựa hồ có người đang đuổi theo, nhưng Bạch Tử cũng không suy nghĩ nhiều, chạy như điên về hướng cô đã định trước.

Tuy nhiên, trong đầu cô lại hiện lên một hình ảnh – ánh mắt vừa rồi Bạch Tang nhìn chằm chằm vào cô.

Bạch Tử biết, anh ta nhận ra mình, cũng giống như mình, vừa nhìn đã nhận ra anh ta.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Tử đã muốn ở lại.

Ở lại và hỏi anh ta, trong những năm qua đã xảy ra chuyện gì, hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ của họ.

Nhưng ngay lập tức, cảm giác buồn bực kỳ lạ đó lại dâng lên, mà lúc này, đột nhiên Bạch Tử nhớ tới những tin nhắn mà Mạnh Dĩ Lam giục cô quay về, còn có bốn chữ kia ——

“Tôi đến tìm cô”

Mưa càng ngày càng nhỏ, nhưng toàn thân của Bạch Tử và Mao Mao đều đã ướt sũng.

Không biết đã chạy trong bao lâu, sau lưng cũng không còn ai đuổi theo nữa, xung quanh chìm vào bóng tối.

Bạch Tử cõng Mao Mao trên lưng rồi nhảy lên một thân cây tương đối cao, tiếp theo cảnh giác quan sát xung quanh, sau khi đã đảm bảo an toàn, cô nhìn xuống đồng hồ – tín hiệu đã được khôi phục, cô và Mao Mao đã hoàn toàn rời khỏi khu vực tín hiệu bị chặn.

Sau đó, Bạch Tử phát hiện ra, chấm đỏ đánh dấu vị trí của Mạnh Dĩ Lam cách đây không xa.

Không dám lãng phí thêm thời gian nữa, Bạch Tử lần lượt nhảy qua mấy cái cây, cho đến khi nhảy ra khỏi khu rừng, cô liền nhảy xuống đất, sau đó chạy về hướng của Mạnh Dĩ Lam.

Bây giờ là giờ giới nghiêm, ngoại trừ một số cảnh vệ đi tuần tra, cũng không có người dân nào đi lại trên đường.

Khi đi qua khu nhà dân, Bạch Tử trèo lên mái nhà, sau đó trực tiếp nhảy qua lại giữa những mái nhà để tránh cảnh vệ tuần tra trên đường, cũng giúp cho bản thân di chuyển nhanh hơn – không lâu sau, cô liền đến một cây cầu lớn.

Đồng hồ cho thấy Mạnh Dĩ Lam đang ở giữa cầu.

Nhưng lúc này, đầu cầu đều chật kín cảnh vệ, hai bên đường còn có mấy chiếc xe tải đang đậu – chúng giống hệt những chiếc xe đã từng đón Bạch Tử từ trại giam về thành phố B.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đang lúc Bạch Tử nghĩ cách vượt qua, cô nhìn thấy chú Hồng đang đứng ở đầu cầu, nói chuyện với vài người cảnh vệ.

Bạch Tử toàn thân ướt đẫm cõng Mao Mao trên lưng, không chút do dự đi về phía chú Hồng, một cảnh vệ muốn tiến tới chặn cô, nhưng chú Hồng đã nhận ra Bạch Tử, liền ngăn cảnh vệ lại.

Sau đó, chú Hồng cũng không hỏi gì, mà chỉ dẫn Bạch Tử đi lên cầu.

Càng đi lên cầu, đèn càng ít, xung quanh càng tối đen như mực.

Bạch Tử đi theo chú Hồng khoảng chừng hai trăm mét, cuối cùng, cô nhìn thấy cách đó không xa, có một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đang đậu.

Đó là chiếc xe mà cô và Mạnh Dĩ Lam ngồi cùng nhau, khi trong khu dân cư xảy ra vụ nổ.

Lúc này, ở ghế sau có một bóng dáng quen thuộc.

Chú Hồng dừng bước, lấy trái cây sấy ra, sau đó dẫn Mao Mao xuống đất: “Tôi dẫn nó đi kiểm tra vết thương một chút.”

Nói xong, ông ấy liền bế Mao Mao đang nhai trái cây sấy lên, rồi xoay người rời đi.

Mặc dù Mao Mao ngay lập tức hướng về phía Bạch Tử kêu lên vài tiếng, nhưng vì kiệt sức và đau đớn, nó bất lực không thể thoát ra được, chỉ đành có thể nhai trái cây sấy và để chú Hồng đưa đi.

Bạch Tử xoay người, chậm rãi đi về phía chiếc xe màu đen.

Càng đến gần, cô mới nhìn thấy gương mặt Mạnh Dĩ Lam tựa vào cửa sổ, dường như đối phương đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạch Tử không muốn đánh thức cô ấy, thế là cứ đứng như vậy cạnh chiếc xe, không gõ cửa sổ, cũng không mở cửa xe ra.

Nhưng kỳ lạ thay, Bạch Tử cảm giác có chút khẩn trương.

Hỏng rồi.

Cô nhìn sắc mặt Mạnh Dĩ Lam, không khỏi hít một hơi.

Vì cái gì, bây giờ mình lại quan tâm đến suy nghĩ của Mạnh Dĩ Lam như vậy?

Vì cái gì, bản thân lại phân vân giữa “ở lại hỏi Bạch Tang” và “trở về bên cạnh Mạnh Dĩ Lam”?

Ngoại trừ cảm giác buồn bực và xa lạ do Bạch Tang mang lại, dường như còn có một loại cảm xúc khó hiểu nào đó, đang kéo lấy Bạch Tử.

Bạch Tử không hiểu nỗi, thầm thở dài trong lòng – thật là, hỏng rồi.

Mưa lại bắt đầu rơi nặng hạt, khi những giọt mưa lớn rơi xuống cửa sổ ô tô, Mạnh Dĩ Lam mở mắt ra.

Giống như vừa rồi đối mặt cùng Bạch Tang trong lều vải, lúc này Bạch Tử đứng ở bên cạnh xe, cùng Mạnh Dĩ Lam bất động trong xe, nhìn chằm chằm lẫn nhau.

Nhưng sự khác biệt chính là, bây giờ Bạch Tử không những không cảm thấy khó chịu như lúc đối mặt với Bạch Tang, mà còn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Mạnh Dĩ Lam rõ ràng không hề ngủ, ánh mắt của đối phương nhìn Bạch Tử rất trong suốt, nhưng có vẻ hơi mệt mỏi.

Một lúc lâu sau, Bạch Tử mới thấy Mạnh Dĩ Lam mở miệng, tuy rằng không nghe được thanh âm, nhưng từ khẩu hình miệng của đối phương, cô có thể đoán được hai chữ “lên xe”.

Dừng một chút, sau đó Bạch Tử đi vòng qua cửa xe phía bên kia.

Sau khi lên xe, Bạch Tử dán chặt thân thể vào cửa sổ, không dám ngồi vào trong, sợ bản thân đang ướt sũng sẽ làm bẩn Mạnh Dĩ Lam.

Lúc này, Mạnh Dĩ Lam vẫn như cũ ngồi bên cửa sổ ô tô, quay đầu nhìn ra ngoài.

“Chân Mao Mao bị thương,” Bạch Tử cảm thấy tâm trạng của Mạnh Dĩ Lam có gì đó không đúng, nên liền chủ động mở miệng trước: “Nhưng không có gì nghiêm trọng, chú Hồng đã mang nó đi xử lý vết thương.”

Mạnh Dĩ Lam không có trả lời.

Bạch Tử tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại hỏi: “Tấm ảnh kia cô để ở đâu rồi, tôi tìm không thấy.”

Nghĩ rằng mình có thể sẽ không bao giờ quay lại nơi đó được nữa, Bạch Tử không chỉ tìm Mao Mao, mà còn cố gắng tìm tấm ảnh cũ của cô và Mạnh Dĩ Lam, nhưng dù thế nào cũng không tìm thấy.

Nghe người bên cạnh thao thao bất tuyệt, trong lòng Mạnh Dĩ Lam vốn đang vô cùng lo lắng và bất an, ngay sau đó đột nhiên bình tĩnh lại.

Vốn dĩ cô định mắng đối phương một trận, nhưng cuối cùng Mạnh Dĩ Lam lại quay người, giống như trước, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây.”

Ngữ khí hơi trầm, không cho cơ hội cự tuyệt.

Bạch Tử do dự một lát, cẩn thận xê dịch người tới gần, đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa ghế, liền dừng lại.

“Có bị thương hay không?” Mạnh Dĩ Lam hỏi.

Bạch Tử lắc đầu.

Mạnh Dĩ Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vươn tay ra phía sau ghế, lấy một cái khăn, dường như không thèm để ý, ném khăn lên đùi Bạch Tử: “Lau khô người đi.”

Bạch Tử ngoan ngoãn cầm khăn lau người, nhưng vì sợ đụng phải Mạnh Dĩ Lam nên hơi nghiêng người, động tác có chút lúng túng.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam không nhịn được nữa, trực tiếp tiến lại gần đối phương, cầm lấy khăn đặt thẳng lên đầu Bạch Tử, xoa xoa một hồi như muốn trả thù.

Bạch Tử cũng không vùng vẫy, chỉ ngồi đó tuỳ ý động tác của đối phương, một lúc sau, cô đột nhiên nói: “Tôi gặp Bạch Tang, anh ta là người của Vĩnh Thái.”

Mạnh Dĩ Lam sững sờ, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, chỉ là dùng lực nhẹ hơn một chút.

Mạnh Dĩ Lam đã sớm tìm được thông tin về Bạch Tang, nhưng không nhiều, cô cũng biết đối phương hình như rất thân thiết với người của Vĩnh Thái.

Chỉ là không ngờ tới, khoảnh khắc Bạch Tử cùng Bạch Tang gặp mặt lại đến nhanh như vậy.

Mạnh Dĩ Lam rất muốn hỏi người bên cạnh – nếu đã như vậy, thì tại sao cô không ở lại đó?

Với tính cách của Bạch Tử, chắc chắn cô ấy hận không thể kéo anh trai mình lại, tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng rồi mới cho qua, hơn nữa, nhất định cô ấy sẽ bị Bạch Tang xoay quanh đùa bỡn một hồi.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tử đang được bọc bằng khăn, dường như có khả năng đọc được suy nghĩ, nhỏ giọng giải tỏa nghi ngờ của Mạnh Dĩ Lam: “Vốn dĩ tôi định nói chuyện với anh ta một lát, nhưng nghĩ tới cô đã bảo tôi phải trở lại nhanh…”

Tim Mạnh Dĩ Lam đập thình thịch, sau đó cô lại nghe thấy Bạch Tử tiếp tục: “…Tôi liền trở lại.”

Toàn bộ cảm xúc lo lắng và những khó chịu trong lòng, đã được giải tỏa bởi câu nói đơn giản này.

Mạnh Dĩ Lam vẫn không nói chuyện, nhưng bàn tay đang lau đầu cho Bạch Tử lại nhẹ nhàng hơn.

Bên ngoài xe, mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng mưa dày đặc đập vào cửa kính xe, giống như tiếng trống dồn dập.

Chú Hồng không quan tâm đến việc mình bị ướt mưa, bước nhanh đến một chiếc ô tô màu trắng, ông ấy cúi người xuống, nói với một người phụ nữ trung niên thanh lịch ngồi ở ghế sau xe: “Nguời đã trở lại.”

Người phụ nữ trung niên đáp lại, sau đó quay đầu, nhìn bóng dáng hai người đang rất thân thiết trên chiếc xe màu đen cách đó không xa.

Một lúc sau, người phụ nữ trung niên đóng cửa sổ xe lại.

Chú Hồng tự giác lùi lại phía sau một bước, nhìn chiếc xe ô tô chậm rãi rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Ngày mai là thứ sáu! Vâng!!

Canh gà trích lời hôm nay:

Hãy chăm sóc bản thân như một báu vật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.