Giang Châu ánh mắt sáng quắc trông coi Vu Tự Thanh.
Trong ấn tượng của mình.
Năm 1982, bên Dương Thành, bởi vì chịu ảnh hưởng từ văn hóa ngoại lai, bắt đầu lưu hành quần ống loa.
Hắn buôn đi bán lại, lấy hàng từ Dương Thành, cùng vài nhà buôn cùng nhau trở về Phí Thành bày sạp bán.
Lúc ấy đặt sạp ngay trước cửa cao ốc bách hóa, 10 tệ một cái, chênh lệch giá lợi nhuận có thể được phân nửa!
Trọng sinh một đời.
So với làm nhà buôn phiêu lưu mạo hiểm.
Giang Châu càng muốn chân đạp đất bằng, thiết kế kiểu dáng, có cái danh xưởng sản xuất, yên tâm kiếm tiền kinh doanh.
Vu Tự Thanh trầm mặc, hút hết một điếu thuốc.
Tuy chú động tâm.
Cũng biết cơ hội làm ăn thoáng qua rồi biến mất, thế nhưng hai tháng qua, liên tục thua lỗ bị đòi nợ, chú đã sợ.
Vu Tự Thanh nhìn Giang Châu, dập tắt tàn thuốc.
Chú dùng sức, quai hàm cắn thật chặc.
“Cháu à, không phải cháu nghĩ chú không tốt, chỉ là làm trang phục tại Phí Thành, còn có một ngọn núi lớn…”
Vu Tự Thanh quyết định khuyên bảo lần cuối cùng.
Chỉ là lời còn chưa dứt, Giang Châu đã nở nụ cười.
“Chú Vu, chú đang nói tới ba xưởng may của Trần Đông Nhĩ, có đúng không?”
Vu Tự Thanh sửng sốt, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cháu biết sao?”
Giang Châu gật đầu.
“Chú, cháu không đánh trận không có chuẩn bị, cổ nhân đã nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Giang Châu lấy gói thuốc lá còn một nửa trong túi đưa cho chú.
“Những điều chú vừa nói, cháu đều đã cân nhắc.”
Giang Châu cười nói.
“Vậy chú có muốn cùng cháu hợp tác hay không?”
Đây chính là mục đích mà Giang Châu tới.
Hắn không có nhân mạch ở Phí Thành.
Muốn thành lập xưởng may, chắc tốn nửa năm cũng chưa chắc làm được.
Đến khi nhà xưởng hoạt động, rau cúc vàng cũng lạnh(thời cơ kinh doanh đã qua).
Bây giờ Vu Tự Thanh có sẵn nhà xưởng, thủ tục đầy đủ hết.
Hoặc là hợp tác, hoặc là mua luôn.
Thuận tiện nhanh gọn.
Vu Tự Thanh có chút ngu ngơ.
Chú cầm điếu thuốc, trợn to mắt, nhìn chằm chằm Giang Châu, một lát sau mới tỉnh táo!
Vu Tự Thanh vươn tay, chỉ chỉ mình, cực kỳ kinh ngạc nói: “Gì? Hợp tác? Cháu nói hợp tác với chú?”
Thấy Giang Châu gật đầu.
Chú gần như không cần nghĩ lập tức lắc đầu!
Cười khổ muốn lấy hút là đốt, nhưng tay lại run lẩy bẩy.
“Cháu à, chú không muốn bẫy cháu, xưởng may của chú giờ đã bị đóng cửa, vì để mở xưởng may, chú đã nợ nần chồng chất, lúc này ngay cả chuyện ăn uống cũng thành vấn đề! Nào có thể nói chuyện hợp tác với cháu?”
Vu Tự Thanh thở dài.
Lại nhìn về phía Chu Á Mai tròng mắt sưng tấy.
“Chú nhận mệnh.”
Chú cụt hứng cười cười, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay chú chuẩn bị bán nhà máy, có thể kiếm được đồng nào thì hay đồng ấy.”
“Cháy đó, còn trẻ, xông pha một lần cũng không có gì không được.”
Vu Tự Thanh nói: “Nhưng có một điều, nếu cháu thật coi chú là chú, hãy nghe chú khuyên một câu.”
Chú tóm lấy tay của Giang Châu.
Dùng sức đến mức gân xanh hiện lên trên mu bàn tay.
Tơ máu trong mắt, có màu đỏ tươi đến đáng sợ.
“Tuyệt đối chớ bị Trần Đông Nhĩ nắm mũi dẫn đi! Nếu hắn đấu giá với cháu, cháu đừng đấu với hắn, mở xưởng nhỏ chút, kiếm chút tiền thì rút lui! Nghe rõ chưa?”
Chữ chữ đều là được giáo huấn từ nước mắt và máu.
Giang Châu cảm thấy ấm áp.
Hắn gật đầu.
Nhìn về phía Chu Á Mai.
“Cảm ơn chú thím.”
Hắn nói.
Dừng một chút, lại cười: “Chú, chú muốn bán xưởng, phải không?”
Lúc này Vu Tự Thanh mới bớt căng thẳng tí chút.
Chú gật đầu, nhếch mép nói: “Giờ nợ nần chồng chất, cũng chỉ trông cậy vào ba mươi chiếc máy may có thể bán chút tiền.”
Giang Châu trầm ngâm chốc lát.
Đã quyết định.
Thật ra trước khi tới đây, hắn dự định hợp tác với Vu Tự Thanh.
Thế nhưng giờ xem ra, hắn đã sợ đầu sợ đuôi, không còn mạnh dạn xông pha nữa.
Nói cho cùng là sợ.
Giang Châu cũng không phải người không quả quyết.
Lúc này hắn nhìn Vu Tự Thanh, nói: “Chú, hay là chú bán xưởng cho cháu cũng được.”
“Mở xưởng may thì phải chạy quan hệ, tốn không ít công sức.”
“Xưởng may của chú vừa lập ra, mối quan hệ và giấy tờ chứng minh đều có, vừa hay bán cho cháu luôn.”
Giang Châu tươi cười nói: “Nói như vậy, thì có thể hoạt động bất cứ lúc nào!”
Giang Châu nói xong.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm mặc.
Chu Á Mai cùng Vu Tự Thanh, suýt chút nữa không tin vào lỗ tai của mình!
Gì?
Mua xưởng?
Hỏi mình mua?!
Lý trí nói với Vu Tự Thanh, mình phải từ chối
Đó là một hố lửa, chú không thể đẩy Giang Châu xuống phía dưới.
Thế nhưng, chú thiếu tiền.
Vô cùng thiếu tiền.
Vu Tự Thanh không nói nửa lời.
Chú cúi đầu, chỉ yên lặng hút thuốc, sau khi hút xong điếu thuốc, y đã hạ quyết tâm, dập tắt tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
Lần nữa phân tích tất cả lợi và hại cho Giang Châu một lần.
Bao gồm mình thất bại trong cuộc chiến giá cả với Trần Đông Nhĩ…
Sau khi nói xong, Vu Tự Thanh khàn giọng nói: “Cháu à, cháu chắc chắn còn muốn mua?”
Giang Châu vẫn nở nụ cười trên môi, gật đầu, không có bất kỳ do dự nào.
“Muốn.”
Trả lời dứt khoát.
Vu Tự Thanh cũng không khuyên nữa.
Hai người tiến vào hình thức đàm phán thương nghiệp.
Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, điểm này, hai người đều rất nghiêm túc.
Vu Tự Thanh cầm giấy bút, đem chi tiêu của xưởng trong khoảng thời gian này, bao gồm các loại chi phí mua vào.
Liệt kê ra toàn bộ.
“Cộng với số tiền mà chú và thím của cháu đã tiết kiệm trong nhiều năm, tổng cộng nhập vào hơn 15,000-16,000 tệ.”
Không tính thì không biết, vừa tính lập tức khiến người giật mình.
Nhìn những con số này.
Vu Tự Thanh cũng cảm thấy nhìn mà giật mình.
“Nếu cháu muốn mua, thì trả chú 13,000.”
Chú trầm mặc khoảng khắc, ngẩng đầu nhìn Giang Châu: “Chú không kiếm lợi của cháu, 13,000 này, chú trả tiền nợ còn thiếu, cả nợ vay nặng lãi cũng trả hết, chú thím cũng có thể nghỉ ngơi rồi.”
Người đòi nợ là những kẻ cho vay nặng lãi.
Không trả tiền, mở mắt ra chính là lãi mẹ đẻ lãi con.
Trả hết khoản vay nặng lãi.
Số tiền còn lại là vay mượn của các đồng nghiệp cùng làm.
Từ từ trả cũng không sao.
Vu Tự Thanh nói xong.
Lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.
Thấy Giang Châu không nói lời nào, chú có chút căng thẳng.
Xoa xoa đôi bàn tay, cơn nghiện thuốc lá lại tái phát, chú kiềm chế cơn thèm, trù trừ dò xét tính mở miệng: “Cháu à, nếu như chú cảm thấy nhiều, vậy bớt…”
Giang Châu nghe vậy.
Lập tức lấy lại tinh thần, biết Vu Tự Thanh hiểu lầm rồi.
Hắn vội lắc đầu.
“Thúc, cái giá này rất ổn.”
Giang Châu cười cười, nói.
“Chỉ cần chú không thành vấn đề, chúng ta có thể ký tên bất cứ lúc nào.”
Chuyển nhượng 100% cổ quyền.
Trên thực tế, Giang Châu đã kiếm lời.
Theo cách nghĩ ban đầu, thậm chí hắn nghĩ có thể chuyển nhượng 15% cổ quyền cũng tốt rồi.
Nhưng giờ, dùng 13,000 mua cái xưởng này.
Hắn tuyệt đối kiếm lời không lỗ.
Nghe Giang Châu nói vậy.
Vu Tự Thanh giật nảy mình.
Chú gần như ngay lập tức đứng lên khỏi ghế!
“Á Mai!”
Chú kìm lòng không được kêu lên.
Trên gương mặt tái nhợt, tuôn ra một đoàn đỏ ửng, Vu Tự Thanh xoa xoa đôi bàn tay, kích động đi về phía Chu Á Mai, ôm chặt vợ mình!
“Em nghe thấy không?! Một vạn ba! 13,000 tệ lận đó!”