Con mắt đỏ ngầu dần ướt át.
Từ lúc thiếu nợ tới nay, chú thức trắng đêm không ngủ, cũng không còn rơi lệ nữa.
Lúc này đây, khi nghe thấy Giang Châu muốn mua lại xưởng may, nỗi lo trong lòng đã tan biến.
Gông xiềng toàn thân cũng hoàn toàn tháo xuống rồi!
Chu Á Mai mừng đến chảy nước mắt.
Ôm Vu Tự Thanh oà khóc.
“Ta có thể trả tiền rồi…”
Chu Á Mai nức nở nói: “Có thể ra khỏi cửa rồi!”
Hai người ôm nhau một lúc lâu.
Giang Châu yên lặng chờ đợi không nói gì.
Khoảng mười phút sau.
Vu Tự Thanh cuối cùng bình tâm lại, chú đưa tay lau nước mắt, giờ trên môi mới nở nụ cười.
“Haizz, để cháu phải chê cười rồi.”
Vu Tự Thanh nói: “Chú nợ cháu nhân tình, nếu cháu có chuyện gì cần! Chú nhất định giúp cháu!”
Giang Châu cũng không khách sáo.
“Chú, lời khách sáo cháu sẽ không nói, cháu không quen thuộc Phí Thành, sau này chắc chắn cần chú dẫn đường.”
Giang Châu nhìn Vu Tự Thanh nói.
“Không thành vấn đề!”
Vu Tự Thanh nhếch miệng cười.
Tiếp đó hai người lại ký kết hiệp đồng bán xưởng.
Lúc Giang Châu tới Phí Thành.
Trên người mang theo 6,000 tệ.
Những chồng nhân dân tệ rất dày, tất cả đều là được cột chặt, để trong túi vải, mang ở trên lưng.
Sau khi nhìn thấy tiền, Vu Tự Thanh trợn tròn mắt ra nhìn!
Thằng nhóc này, dám mang theo bên người nhiều tiền như vậy?!
“Chú, số tiền này xem như là tiền đặt cọc, số tiền còn lại… cháu còn một nhóm hàng chưa kết toán, hai ngày nữa kết toán cháu sẽ mang tới cho chú, được không ạ?”
Số tiền còn thiếu, chính là khoản tiền bên chỗ anh Bình.
Còn có vài ngày nữa là đến cuối tháng.
Tính toán thời gian, cũng đến lúc đi lấy tiền rồi.
Vu Tự Thanh thấy số tiền này, kích động đến mức mặt đỏ lên.
Chú xoa xoa đôi bàn tay, lập tức gật đầu: “Được thôi! Có vấn đề gì chứ?! Đừng nói là hai ngày nữa, cuối tháng đưa cũng được!”
Cho vay nặng lãi không phải là khoản cho vay một lần.
Trước tiên chú trả hết tiền vay nặng lãi, có thể xả hơi cũng tốt.
Ký tên, lấy tiền.
Vu Tự Thanh cơm trưa cũng không ăn, quay đầu chạy ra ngoài trả tiền.
Chu Á Mai dùng đôi mắt long lanh nhìn Giang Châu, vô cùng cảm kích.
“Thím… thím đi mua thức ăn!”
Thím nói: “Đợi lát nữa buổi trưa…”
Giang Châu cười cười.
Hắn biết lúc này trong túi hai người không có tiền!
Làm sao có thể để cho Chu Á Mai mua thức ăn làm cơm?
“Hay đợi chú trở về, chúng ta ra ngoài ăn.”
Giang Châu cười nói: “Quán mì ở đầu phố không tệ, ăn xong cháu nhờ chú đưa cháu đi xem nhà máy!”
“Ai…”
Chu Á Mai lên tiếng.
Chóp mũi lại bắt đầu chua chua.
“Thực sự là cám ơn cháu.”
Thím nghẹn ngào nói.
~~~
Xưởng may Thanh Thanh.
Hai người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa đeo kính mát đang ngồi.
Một người ngậm một điếu thuốc, mới vừa rít có mấy hơi.
Đã nhìn thấy ba người anh Sơn từ xa đi tới.
Thanh niên tóc dài phun một vòng khói, nháy mắt với đồng bọn.
Hai người bèn chạy tới.
“Anh Sơn? Tới rồi sao?”
Anh Sơn gật đầu, cái cổ ngoẹo qua, ra hiệu hai người đi ăn cơm.
“Lão già này, trốn không gặp người, tao xem lão có thể trốn bao lâu!”
Anh Sơn phun một bãi nước miếng lên đất, ngọ nguậy cây tăm ở trong miệng một vòng, vẻ mặt cau có.
Hai người đi ăn cơm.
Ba người Anh Sơn tiếp tục ngồi xổm chế trước cửa xưởng may hán.
Bên ngoài cánh cửa sắt của xưởng may Thanh Thanh, treo hai ổ khoá.
Một ổ là của Vu Tự Thanh, một ổ khác là của chủ nợ vay nặng lãi.
Không trả tiền lại?
Được thôi.
Ai cũng đừng hòng bước vào!
Khoảng hơn một giờ chiều.
Anh Sơn đang dựa vào tường ngài ngủ.
Bỗng thanh niên bên cạnh vươn tay, đẩy gã một cái.
“Anh! Nhìn đi! Đó không phải lão già Vu Tự Thanh sao?!”
Anh Sơn sửng sốt.
Lập tức giương mắt lên, nhìn về phía cuối ngõ hẻm.
Khửa khửa!
Thật đúng là lão!
“Cái chó gì chứ, lão già chết bầm! Trả tiền coi! Xem lần này mày có thể chạy đi đâu!”
Anh Sơn tiện tay nhặt cây côn thép dựa vào vách tường lên, cau có chuẩn bị xông lên.
Không ngờ Vu Tự Thanh không chạy, trái lại bước nhanh về phía gã.
“Cầm đi!”
Vu Tự Thanh cầm trong tay một xấp nhân dân tệ thật dầy.
Anh Sơn là một người đòi nợ thuê do chủ nợ thuê đến đòi nợ.
Tổng cộng nợ 3,200 tệ.
Là khoản nợ lớn nhất.
Vu Tự Thanh đã bị gã truy đòi cả tuần rồi.
Lúc này chỉ cảm thấy toàn thân đều buông lỏng!
“3,200, một xu không thiếu, cậu đếm cho kỹ, sau này đừng có nói tôi chưa trả hết!”
Thấy tiền.
Ba người sửng sốt.
Anh Sơn nhếch miệng vui vẻ chuẩn bị đưa tay tới nhận.
Giang Châu lại nhanh chóng đi tới phía trước chặn lại.
Anh Sơn sầm mặt lại, đang chuẩn bị mở miệng mắng người, Giang Châu thản nhiên nói: “Giấy nợ.”
Vu Tự Thanh sửng sốt.
Đúng rồi.
Mình kích động đến mức quên chuyện giấy nợ!
“Đúng đúng đúng! Giấy nợ! Giao giấy nợ do tôi viết ra!”
Anh Sơn xì một tiếng.
Lấy ra một tờ giấy từ trong túi quần, đưa cho Giang Châu.
“Thanh niên, có chút tài năng đó, rất cẩn thận!”
Giang Châu nhận lấy.
Mở ra, đưa cho Vu Tự Thanh nhìn, hỏi: “Chú, là tờ này sao?”
Xác nhận không sai.
Vu Tự Thanh đem tiền đưa cho anh Sơn.
Cả gốc lẫn lãi, cuối cùng cũng trả hết nợ.
Vu Tự Thanh kích động đến mức tay cũng đang run.
Giang Châu xé nát giấy nợ ngay trước mặt ba người.
Nhìn ba người anh Sơn đém tiền, cảm thấy hài lòng muốn đi, Vu Tự Thanh nhìn về phía cánh cửa lớn, sực nhớ ra chuyện gì đó.
“Chờ đã!”
Vu Tự Thanh vội chạy tới, ngăn lại ba người.
Anh Sơn chân mày cau lại: “Còn có chuyện gì nữa?”
“Chìa khoá.”
Vu Tự Thanh chỉ chỉ xưởng may Thanh Thanh sau lưng.
“Chìa khóa cửa lớn.”
Anh Sơn mất kiên nhẫn nói: “Có thể duy nói trong một lần hay không?”
Hắn lại sờ soạng trong túi quần rồi móc ra một chiếc chìa khoá đưa tới.
Sau đó mới mang theo hai người rời đi.
Vu Tự Thanh cầm chìa khóa, đi nhanh về phía Giang Châu.
Hắn nhếch miệng cười: “Đi! Chú dẫn cháu đi xem!”
~~~
Xưởng may Thanh Thanh.
Một tấm ván gỗ dựng thẳng, sơn màu trắng, viết chữ màu đen.
Treo ở cạnh cửa sắt.
Mở ra hai ổ khoá, đẩy ra cánh cửa sắt màu đỏ, phát ra tiếng rẹt rẹt.
“Cháu nhìn đi, ba mươi chiếc máy may, còn có cả máy ủi! Chú đã chuẩn bị đầy đủ!”
Vu Tự Thanh nói: “Trong kho hàng còn tồn một ít vải, chỉ cùng kim tiêm đều có không ít! Có thể giúp cháu tiết kiệm một khoản!”
Đây coi như niềm vui bất ngờ rồi.
Giang Châu cười nói: “Dạ, đi xem sao!”
Vào thập niên đầu tám mươi.
Tuy nói thí điểm làm kinh tế, thế nhưng khối nhà xưởng vẫn tương đối nghiêm khắc.
Xưởng quy mô nhỏ có thể làm.
Thế nhưng quy định số người chỉ có 9.
Nhiều người, thì vô cùng dễ bị phán thành kinh doanh tư bản chủ nghĩa.
Đây cũng là vì sao thời đại này, tất cả xí nghiệp thật lớn nhỏ đều muốn treo bảng hiệu nhà nước.
Nhưng xưởng may Thanh Thanh tuy treo bảng hiệu huyện thành, thế nhưng vẫn rất thiếu tài chính.
Vì vậy, 30 chiếc máy may, là cực hạn của Vu Tự Thanh.
“Nơi đây tổng cộng 3 gian nhà trệt, đất trong huyện thành, một năm trả 300 tệ là được!”
Vu Tự Thanh giới thiệu.
3 gian nhà trệt.
Một gian là nhà kho, một gian khác là nơi để cắt vải rồi ủi.
Gian cuối cùng chính là phân xưởng máy may.
Không thể không nói, tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có.
Hơn nữa chất lượng của số máy may này vô cùng tốt.