Những cô gái ở độ tuổi mới lớn, hoạt bát, lanh lợi đang cười nói với nhau, trên tay xách những chiếc túi vải đựng các loại đồ vật.
Đối với những cô gái kia mà nói, có thể đến Bằng Thành làm việc vào đầu những năm 80 là một điều vinh quang và hạnh phúc.
Mức lương của các nhà máy do các doanh nhân Hong Kong thành lập cao gấp hai gấp ba lần so với mức lương ở đại lục.
Còn về mức độ phồn vinh thì quê hương mình cũng đâu sánh được.
Mỗi lần trở về đều mang theo nhiều tiền cùng đủ những đồ mới lạ, quần áo thời trang, đẹp đẽ.
Có thể khơi dậy sự ngưỡng mộ và tôn trọng từ gia đình.
Do đó, từ những năm 80 đến những năm 90, làn sóng lao động nhập cư dần dần bắt đầu dâng cao.
Sau khi xe taxi chạy được nửa giờ, băng qua vài con phố thì cuối cùng cũng dừng lại.
“Đến rồi.”
Tài xế taxi nói bằng tiếng phổ thông rồi quay lại nhìn Giang Châu, nở nụ cười giơ 2 ngón tay lên ra hiệu: “Hai nhân dân tệ.”
Giang Châu không nói nhiều, hắn đưa tiền rồi xuống xe cùng Tề Vĩ.
“Chính là chỗ này!”
Tề Vĩ hưng phấn chỉ về phía đối diện, Giang Châu nhìn theo ngón tay anh thì thấy một nhà máy động cơ.
Bởi nhà máy này do doanh nhân Hong Kong lên kế hoạch cùng xây dựng, nên về cơ bản thì có vẻ như nó có quy mô nhà máy rất lớn so với những năm 90.
Quản lý cùng quy hoạch cũng rất hiệu quả.
Ở bên cạnh cánh cổng sắt lớn màu đỏ có một bốt bảo vệ, phụ trách điểm danh cho công nhân vào và đi làm. Đi vào bên trong thì thấy có một bãi đất trống, xung quanh mọc đầy cô ngô đồng, tổng cộng có hai tòa nhà.
Một tòa nhà là xưởng sản xuất để công nhân làm việc, một tòa nhà làm ký túc xá.
Khi đến gần, có thể nghe thấy tiếng gầm rú của máy móc phát ra từ nhà máy, rất ồn ào.
Nhân viên bảo vệ ở cửa thấy có người tới, lập tức từ trong phòng bảo vệ đi ra, vừa định hỏi, thì lập tức nhận ra Tề Vĩ.
“Đồng chí Tề!”
Nhân viên bảo vệ mỉm cười đi tới hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tề Vĩ nhún vai chỉ về phía Giang Châu: “Chẳng phải là đưa người qua xem nhà máy sao?”
Tề Vĩ đưa Giang Châu bước vào trong, vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, Ông chủ Giang, chuyện này tôi vẫn còn chưa nói rõ. Cũng có rất nhiều người đang để mắt đến nhà máy động cơ Quang Minh này, dạo gần đây có rất nhiều người đến hỏi giá, nên lúc đó mua được hay không sẽ phụ thuộc vào anh.”
Giang Châu nghe vậy thì hiểu ý cười nói: “Đương nhiên, làm ăn là phải dựa vào bản lĩnh của mình, tôi hiểu.”
Giang Châu đã nói như vậy, thì Tề Vĩ cũng biết hắn đã hiểu rõ.
Tề Vĩ đưa Giang Châu lên lầu hai của tòa nhà văn phòng.
Đi đến tận phòng cuối cùng, có ghi “phòng họp”.
Tề Vĩ vừa gõ cửa, liền nghe thấy bên trong có tiếng nói. “Vào đi!”
Tề Vĩ cùng Giang Châu đẩy cửa bước vào, vừa vào cửa thì thấy bảy tám người trong phòng quay đầu nhìn sang.
Giang Châu cùng Triệu Quyền nhìn thấy nhau liền ngẩn người.
Triệu Quyền thấy Giang Châu thì ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc, ngay lập tức né tránh ánh mắt của hắn, một lúc sau mới có phản ứng rồi nở nụ cười đứng lên.
“Ồ, ông chủ Giang! Thật là trùng hợp!”
Triệu Quyền sao?
Giang Châu điềm nhiên bước vào, mỉm cười gật đầu nói: “Quả là trùng hợp, không ngờ lại gặp được ông chủ Triệu ở đây.”
Hai người cũng đều tán gẫu vài câu, nhưng cũng đều đề phòng lẫn nhau.
Trên thực tế, Giang Châu ít nhiều gì cũng đã nghe qua cái người tên là Triệu Quyền này.
Tựa hồ gã này mới tới Bành Thành được có hai năm, cũng bắt đầu từ một công nhân ở cấp thấp nhất mà vươn lên.
Lúc đó Giang Châu chỉ cảm thấy người này là một kẻ gan dạ, dám kiếm lấy món lợi đầu tiên, ước chừng số tiền kiếm được cũng đủ để gã sống phong quang sung sướng.
Nhưng mà lúc này nhìn thấy gã ở đây, Giang Châu rốt cuộc cũng hiểu được nỗi bất an trong tiềm thức đêm qua của mình đến từ đâu.
Trong hai năm, từ một công nhân lại trở thành một lão đại trong việc làm ăn, bây giờ thậm chí lại có thể mua lại được nhà máy?
Nhà máy này có giá ít nhất phải đến 300.000 tệ!
Ở thời đại này, thứ đắt nhất chính là máy móc!
Vì vậy, chỉ cần dính đến động cơ hay nhà máy gia công đủ lớn thì giá khởi điểm ít nhất cũng phải từ vài trăm nghìn trở lên.
Làm thế nào Triệu Quyền có thể kiếm được mấy trăm nghìn tệ trong 2 năm?
Phải biết rằng từng này tiền đối với cả một doanh nhân Hong Kong mở nhà máy nhỏ ở Bằng Thành cũng là khó khăn.
Giang Châu đột nhiên nhớ lại, hai lần nhập hàng trước đều là Diệp Mẫn Kiệt giao tiếp cùng Triệu Quyền, hơn nữa còn lấy một phần ba trước, nửa tháng sau mới giao hai phần ba hàng còn lại.
Mà khoảng thời gian kia, hắn vẫn luôn bận rộn với cửa hàng quần áo Đoàn Viên.
Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán.
Giang Châu nhìn chằm chằm vào Triệu Quyền một hồi, sau đó liền đi tới ngồi ở bên cạnh gã.
Triệu Quân hiển nhiên không ngờ tới, lúc này có chút sững sờ không được tự nhiên lắm.
Cũng may, lúc này trong phòng có rất nhiều người, nên Triệu Quyền cũng có thể xoay người sang bên cạnh để nói chuyện phiếm với những người khác.
Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, mấy người trong phòng lập tức im bặt.
Cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc quần đùi và đội mũ lưỡi trai bước vào.
Trong tay có một cái túi nhỏ, râu ria xồm xoàm, hiển nhiên là mấy ngày hôm nay vẫn luôn lo lắng.
Người đến chính là Tiền Minh Toàn chủ sở hữu của nhà máy động cơ Quang Minh.
“Ồ, mọi người đều ở đây rồi. Thực sự xin lỗi vì sự chậm trễ này.”
Khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, Tiền Minh Toàn lại nói tiếng phổ thông.
“Trước kia anh ấy ở Quảng Châu, 5 năm trở lại đây anh ấy mới cùng gia đình chuyển đến Hongkong. Lần này, anh ấy cũng là người trong nhóm thương nhân Hong Kong trở về.”
Tề Vĩ hạ giọng giải thích cho Giang Châu đứng bên cạnh.
Tiền Minh Toàn bước vào, châm thêm một điếu thuốc, ánh mắt lúc nào cũng thấy u sầu.
“Thưa các vị, tôi cũng không muốn dấu diếm mọi người. Thực sự nhà máy điện cơ Quảng Minh này tôi cũng không nỡ bỏ, nhưng giờ mẹ và con gái tôi đang bị bệnh phải ra nước ngoài chữa bệnh. Số tiền phải chi tiêu mỗi ngày phải đến hàng chục ngàn đô la.”
Hắn thở dài, phả ra một vòng khói rồi cúi đầu nhấp mạnh vài ngụm rượu.
“Nhà máy điện cơ Quang Minh của tôi đã kiếm được lợi nhuận ròng hơn 60.000 nhân dân tệ vào năm ngoái. Mặc dù năm nay cũng đã có nhiều người đồng hành đến cạnh tranh, nhưng vì tôi đã đến sớm nên vẫn còn có rất nhiều thị trường”
Tiền Minh Toàn nói rồi bảo thư ký của mình mang ra một chồng báo cáo dày cộp, sau đó phát cho mỗi người một bản để họ có thể đọc chúng một cách cẩn thận.
Kinh doanh không gì khác hơn là thương lượng, nâng cao giá trị của lá bài của mình trước khi thương lượng.
Giang Châu cầm lấy bản báo cáo, nhìn lướt qua, trong lòng có chút chắc chắn.
Nhà máy động cơ Quang Minh chủ yếu sản xuất động cơ điện một chiều và động cơ điện xoay chiều, nhưng do nhà máy không lớn nên chỉ sản xuất được những loại cơ bản nhất.
Ví dụ, động cơ trong máy bơm nước, động cơ trong quạt điện và một số thiết bị nhỏ.
Nhưng mà mấy thứ này không phải là thứ Giang Châu để ý.
Khi thấy có động cơ quạt điện ở trong danh mục sản xuất, mắt hắn hơi sáng lên, thở phào nhẹ nhõm.
Chính là nó!
Giang Châu lại nhìn vào cột nhà cung cấp.
Hắn thấy rằng Nhà máy động cơ Quang Minh đúng là đã cung cấp động cơ cho Nhà máy Điện tử Đại Pháp cùng với một số thương hiệu lớn hơn một chút hiện nay như Quang Thông, Vĩnh Nhuận, v. v.
Tuy số lượng không lớn nhưng phản hồi tương đối tốt.
Điều này chứng tỏ chất lượng của nhà máy động cơ Quang Minh vẫn đạt tiêu chuẩn, hắn càng xem càng thấy hài lòng.