Triệu Quân lơ đãng lật mấy bản báo cáo.
Trên thực tế, gã thậm chí không thèm nhìn mấy thứ lộn xộn này.
Hai ngày trước, Diệp Mẫn Kiệt đến gặp gã để lấy tiền hoa hồng, sau đó nói với gã rằng việc buôn bán quạt điện sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Gã nghe vậy có chút động tâm, sau một hồi tính toán với mấy người bạn cũ thì tổng số tiền trong tay mấy người gần như có thể mua được nhà xưởng.
Triệu Quyền là một người có dã tâm.
Hiển nhiên là việc buôn đi bán lại trong bóng tối không phải là kế hoạch lâu dài trong cuộc đời.
Gã cũng muốn trở thành một ông chủ và kiếm được nhiều tiền một cách chính đáng!
Cách đây vài ngày, có một ông bạn già làm việc trong nhà máy động cơ Quang Minh nói rằng ông chủ cần tiền gấp nên muốn bán nhà máy, vừa hay nơi này lại sản xuất được động cơ cho quạt điện.
Ngay sau đó Triệu Quyền cảm thấy rằng cơ hội đã đến!
Gã nhanh chóng tìm được mấy người bạn cũ, gom góp tiền, thành lập công ty Hằng Thông và chia tiền theo số cổ phiếu.
Gã đã tính toán qua, tổng cộng là 420.000 tệ, và một mình gã đã bỏ ra 210.000 tệ, chiếm 50% số vốn, hoàn toàn xứng đáng làm người quản lý.
Thậm chí trong lòng Triệu Quyền cũng đã bắt đầu tính toán, sau khi giải quyết xong chuyện nhà máy động cơ, thì số tiền còn lại sẽ phải dùng để mua mấy phụ kiện còn lại.
Gã cũng đã hỏi về mức giá mà những nhà đầu tư kia sẵn sàng trả để mua nhà máy.
Về cơ bản đều là khoảng ba trăm nghìn.
Xét cho cùng thì nó cũng chỉ là một nhà máy nhỏ, cho dù có đáng tiền thì cũng chỉ tầm như vậy.
Hơn nữa bây giờ càng ngày càng có nhiều doanh nhân Hồng Kông đến đây, trong tương lai sẽ cạnh tranh càng ngày càng mạnh, không ai có thể đảm bảo rằng nhà máy sản xuất động cơ sẽ hái ra tiền, đúng không?
Thế nhưng cho dù Triệu Quyền đã ngàn tính vạn tính, nhưng gã lại không tính được Giang Châu sẽ đến.
Gã thậm chí còn không thể đoán được Giang Châu đã phát hiện ra gã đã làm gì không, mỗi lần Giang Châu nhìn qua nhìn, gã đều cảm thấy có chút áy náy.
“Ông chủ Giang, ông cũng thích nhà máy sản xuất động cơ sao?”
Lúc này thư ký đã đi tới để thu lại tài liệu, Triệu Quyền tiện tay đưa tài liệu trong tay cho cô rồi không đợi Giang Châu lên tiếng thì gã đã nói tiếp: “Haizz, thời đại này buôn bán cũng có chút khó khăn, tôi cũng tìm được vài người anh em tốt., rồi gom góp tiền lại để bắt đầu những công việc kinh doanh khác. “
Gã nói rồi dừng lại, nhìn Giang Châu một chút rồi hỏi dò: “Tôi nghe nói rằng ông chủ Giang đang kinh doanh quần áo? Sao anh lại cũng muốn sản xuất động cơ vậy? Ông chủ Giang định làm chơi chơi thôi, hay là định chuyển nghề thật đấy? “
Giang Châu nhìn gã rồi cười nửa miệng, sau đó đột nhiên nói: “Anh cũng là tôi đang kinh doanh quần áo sao? “
Triệu Quyền nghe vậy liền sững sờ.
“Haha, lúc tôi chuyện phiếm với cấp dưới của anh mới biết. Lúc đó tôi rất là bội phục, có thể mở cửa hàng ở Bắc Kinh lại có thể kinh doanh quần áo, ông chủ Giang quả là người có tài!”
Gã cười ha ha một tiếng rồi vụng trộm liếc qua.
Thế nhưng Giang Châu cũng không tiếp lời.
Thần sắc của gã có chút lạnh, đang cúi đầu dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Triệu Quyền thấy vậy liền ngừng nói.
Lúc này Tiền Minh Toàn đã hút thuốc xong, giờ anh mới hắng giọng nói: “Giá trị của nhà máy này tôi cũng không nắm chắc, mọi người cứ ra giá. Tôi sẽ bán cho ai có giá cao nhất! Bắt đầu từ 100.000 tệ!”
Lời này vừa nói xong, đã có vài người đã bắt đầu tăng giá.
Người nào ở đây cũng là người thông minh, nếu tăng giá thì cũng chỉ tăng một ngàn, một vạn để thăm dò giới hạn của đối phương.
Chỉ có hai người vẫn đang im lặng.
Chính là Giang Châu cùng Triệu Quyền.
Giang Châu đang tựa lưng vào ghế với tư thế lười biếng, còn Triệu Quyền ở bên cạnh thì hoàn toàn ngược lại.
Rõ ràng.
Mọi người quan tâm đến nhà máy sản xuất động cơ này nhiều hơn so với những gì gã tưởng tượng.
Nhìn thấy giá đã tăng lên đến 300.000 tệ, có mấy người cũng bắt đầu từ bỏ việc đấu giá.
Triệu Quyền thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, gã lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít.
Hơn 300.000 nhân dân tệ đã là giới hạn mà gã có thể chịu được, dù sao thì tổng số tiền 420.000 tệ cũng không thể dùng hết để mua nhà máy được, gã còn phải mua những nguyên liệu thô nữa, nhất là vỏ sắt của quạt điện, chi phí mua mặt hàng đấy cũng khá lớn.
Còn phải lo về việc thuê nhân công nữa, cái này cũng là một khoản chi phí lớn.
“Ba trăm hai mươi ngàn!”
Thanh âm này đã là thanh âm cuối cùng được vang lên, nó cũng có nghĩa là mấy người còn lại đã từ bỏ cuộc đấu giá.
Tiền Minh Toàn liếc nhìn đám người xung quanh, ánh mắt anh rơi vào người Giang Châu cùng Triệu Quyền, hai người này đã im lặng hồi lâu.
“330,000!”
Lần đầu tiên Triệu Quyền lên tiếng, cổ họng gã hơi thắt lại, giọng nói run run.
Đối với gã mà nói, đây là một vụ kinh doanh lớn có giá trị là toàn bộ số tiền của cả đời gã!
Người kia hơi cau mày rồi nói: “340.000!”
Triệu Quyền: “!!!”
“350.000!”
Gã báo ra cái giá cuối cùng mình có thể trả, đây là cái giá cao nhất mà gã có thể bỏ ra rồi!
Thấy giá tiền đã ngoài tầm mình có thể trả, rốt cuộc người kia cũng không lên tiếng nữa.
Triệu Quyền vui vẻ còn chưa được nửa phút, Giang Châu vốn đang ngồi im lặng ở bên cạnh rốt cuộc cũng đã thẳng người lên.
“400.000.”
Hắn cười nói, ánh mắt rơi vào trên người Triệu Quyền có chút khá là tiếc nuối cùng xấu hổ.
“Ông chủ Triệu à, thực sự là không còn cách nào khác. Tôi là người lớn gan, muốn có cả quần áo lẫn động cơ. Cái nhà máy động cơ này tôi nhất định phải có.”
Triệu Quân suýt nữa là nôn ra máu!
Con mẹ nó!
Người này!
Vốn Triệu Quyền đã tính đến cả việc Giang Châu lên tiếng ra giá là 360.000 tệ, sau đó gã sẽ tăng lên 370.000 tệ, thậm chí sẽ liều mạng lên đến tận 380.000 tệ… cùng lắm là mượn một ít tiền, kiểu gì cũng đoạt được!
Nhưng mà không ngờ rằng đối phương mở miệng một cái thì đã là 400.000!
Hơn nữa cái giọng điệu này, lại mang theo một tư thế muốn đấu với gã đến cùng!
Sắc mặt Triệu Quyền lúc trắng lúc xanh, răng cắn chặt.
Giang Châu tỏ vẻ chút tiếc nuối nói: “Ông chủ Triệu, việc mua bán nhà máy này chúng ta nên cạnh tranh công bằng. Anh muốn tăng giá thì cứ tăng giá, không cần nể mặt tôi.”
Triệu Quyền: “… “
Ngươi còn xin ta tăng giá?
Hai người cũng không định vạch mặt nhau vào bây giờ, lúc này gã chỉ có thể nén cơn tức giận, gượng cười lên tiếng.
“Tôi nào muốn, Bành Thành lớn như vậy tôi cũng có thể mua những nhà máy sản xuất động cơ ở chỗ khác. Nếu ông chủ Giang thích nhà máy này như vậy, thì tôi cũng không muốn đoạt thứ ông chủ Giang thích.”
Giá cuối cùng đã được ấn định là 40 vạn.
Tiền Minh Toàn cũng là một người thông minh, giờ anh cũng có thể nhìn ra hai người này đang đối địch với nhau.
Nhưng 400.000 đã khiến anh rất hài lòng rồi.
Sau đó đám đông liền giải tán, chỉ còn lại Giang Châu cùng Tề Vĩ.
“Xin chào, tôi tên là Giang Châu.”
Giang Châu tự giới thiệu với Tiền Minh Toàn, sau đó liền cười nói: “Tôi vẫn luôn muốn mua một nhà máy sản xuất động cơ, cũng may có đồng chí Tề giúp đỡ. Tôi còn nợ anh ấy một bữa cơm đấy.”
Tiền Minh Toàn nghe vậy thì cười ha ha.
“Đi nào, tôi đưa anh đi thăm quan nhà máy!”
Giang Châu không từ chối, hắn theo anh ra ngoài tham quan nhà máy.
Bên trong nhà máy động cơ cũng có công việc yêu cầu tay nghề tinh xảo thế nên hầu hết đều là nữ công nhân, hiện tại mọi người vẫn đang chăm chỉ làm việc, vừa thấy có người đi vào thì liền lén lút nhìn lên.
Tiền Minh Toàn chỉ vào dây chuyền lắp ráp và nói: “Anh cứ yên tâm, bỏ 400,000 tệ mua nhà máy này tuyệt đối không lỗ vốn!”
“Tất cả những nữ công nhân ở đây đều chính tay tôi đào tạo, máy móc đều là hàng ngoại nhập chất lượng cao tôi mua từ mấy năm trước, hai năm nay giá cả của đống máy móc này cũng đã tăng lên rất nhiều, nhìn chất lượng thép xem, đều là đỉnh cao! “
Sau khi đi dạo một vòng, Giang Châu càng tin chắc rằng nhà máy động cơ Quang Minh này chính là nhà máy động cơ Quang Minh của hậu thế.
40 vạn này thực sự không lỗ!
~~~