Trường kiếm lay động, xẹt qua yết hầu của Kim Nguyên.
“Răng rắc!”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, sau đó ánh sáng màu xanh trên người Kim Nguyên lóe lên, cuối cùng hóa thành mảnh vụn, biến mất không thấy nữa.
“Phương pháp phòng ngự?” Thấy vậy, Diệp Tinh khẽ nhíu mày.
Vút! Vút! Vút!
Chín thanh trường kiếm lại lay động, xẹt qua cơ thể Kim Nguyên.
“Phụt!” Kim Nguyên hoàn toàn không thể ngăn nổi, cơ thể trực tiếp bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù bị thương, nhưng cậu ta vẫn chưa chết.
“Đạo Tắc Sinh Mệnh, còn có cả Đạo Tắc Không Gian, ngươi là chàng trai nào ra tay ở núi Ngư Lâm?” mặt Kim Nguyên đầy vẻ sợ hãi nhìn Diệp Tinh.
Lúc này ngoài cậu ta ra, sáu người khác, bao gồm cả Hỗn Dương đều đã bị giết.
Vốn là một kế hoạch nhắm vào giết chết Diệp Tinh, thiên tài luyện hóa bảy viên rưỡi đá Hắc Diệu này sẽ bị giết chết ở đây, mà cậu ta vẫn là thiên tài mạnh mẽ nhất Hắc Diệu Tông – thành Thạch Nghiêu.
Diệp Tinh chỉ là một Đạo Tắc Cảnh mà thôi, hộ vệ Chiến Mặc của cậu ta đã hậu kì Hư Không Cảnh, kế hoạch này chắc chắn sẽ thành công một trăm phần trăm.
Nhưng Diệp Tinh bỗng nhiên bộc phát ra thực lực mạnh như vậy, rõ ràng chỉ là Đạo Tắc Cảnh, lại có thể thể miểu sát cả cường giả Hư Không Cảnh hậu kì, đây quả thực là kì tích!
Nhìn thấy kiếm trận, lại cảm nhận được Đạo Tắc Sinh Mệnh và Đạo Tắc Không Gian, Kim Nguyên cũng nhanh chóng đoán ra được thân phận khác của Diệp Tinh.
“Thông minh, đáng tiếc cậu biết cũng vô dụng.” Sắc mặt Diệp Tinh lạnh lùng, khống chế trường kiếm điên cuồng cướp đi sức sống cả Kim Nguyên.
Trên người Kim Nguyên có rất nhiều phương pháp phòng ngự, hiển nhiên là do đại trưởng lão Mạc Vẫn đó làm.
“Không Vân, ngươi….ngươi không thể giết ta, cha ta để lại ấn kí trên người ta, nếu ngươi giết ta, ông ấy sẽ biết ngay.” Kim Nguyên sợ hãi nói.
Nhìn Diệp Tinh mặt vô cùng lạnh lùng lúc này, cậu ta thật sự sợ hãi.
Chỉ chưa tới ba giây ngắn ngủi, Chiến Mặc chết, sáu thiên tài tuyệt thế khác của Hắc Diệu Tông thành Thạch Nghiêu cũng đã chết.
Mỗi một thiên tài đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Hắc Diệu Tông thành Thạch Nghiêu, ai dám ra tay giết họ chứ? Nhưng Diệp Tinh lại không chút kiêng kị gì.
“Ấn kí?” Diệp Tinh hơi nhíu mày.
“Phải! Cho dù ngươi giết ta, ngươi cũng không chạy thoát được!” Kim Nguyên thấy Diệp Tinh có chút do sự, vội vàng nói: “Ta cam đoan sẽ không nói việc xảy ra ở nơi này ra ngoài, ta có thể thề! Hơn nữa sau khi trở về ta sẽ không đối phó ngươi nữa, ngươi muốn ta làm gì cũng được.”
Kim Nguyên vội vàng nói, cha cậu ta cũng là một cường giả Bất Tử Cảnh cường đại, thiên phú của cậu ta mạnh mẽ, cậu ta thật sự không muốn cứ vậy mà chết ở đây.
“Không cần thề nữa.” Diệp Tinh lạnh lùng nói.
Vút! Vút! Vút!
Từng thanh trường kiếm lay động, không ngừng chém lên người Kim Nguyên.
Cho dù có phương pháp phòng ngự mạnh mẽ, nhưng sức sống của Kim Nguyên cũng giảm xuống không ngừng, bảy phần…..năm phần….ba phần….một phần…
Thậm chí Kim Nguyên bắt đầu cảm thấy ý thức của mình trở nên mơ hồ, cậu ta biết bản thân không sống nổi nữa rồi.
Diệp Tinh căn bản không có ý định buông tha cậu ta.
Nhìn Diệp Tinh, trên mặt Kim Nguyên lộ ra vẻ điên cuồng: “Không Vân, ngươi giết ta rồi, ngươi cũng không sống được, chắc chắn ngươi sẽ bị cha ta dùng cách tàn nhẫn nhất giết chết, chắc chắn sẽ như vậy.”
Vút!
Một thanh trường kiếm trực tiếp xuyên thủng đầu cậu ta, trên mặt Kim Nguyên còn mang theo vẻ dữ tợn, thân thể nặng nề đập xuống đất.
Con trai của đại trưởng lão Hắc Diệu Tông thành Thạch Nghiêu – Kim Nguyên đã chết!
“Nhẫn không gian!” sau khi giết chết Kim Nguyên, Diệp Tinh nhanh chóng lấy nhẫn không gian của Kim Nguyên xuống.
Hắn liếc mắt nhìn một cái, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Bên trong nhẫn không gian của Kim Nguyên, một trăm ba mươi viên Hắc Diệu Thạch đang im lặng nằm đó.
“Vậy mà tất cả đều ở đây!” Diệp Tinh mừng thầm trong lòng.
Thực tế, trước khi tới nơi này Diệp Tinh đã chuẩn bị để ra tay, có điều ông cụ Chiến Mặc vẫn luôn ẩn nấp.
Thực lực Hư Không Cảnh hậu kì, nếu vẫn duy trì sự thận trọng mà trốn đi, Diệp Tinh cũng khó mà làm gì được, hơn nữa dây dưa ngăn hắn, hắn muốn thoát ra cũng khó.
Trước khi ông cụ Chiến Mặc chưa xuất hiện, hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội.
Mà sau khi ông cụ Chiến mặc xuất hiện hắn lại ra tay không chút do dự nào, không chỉ nháy mát bạo phát thực lực của bản thân, mà trên thanh trường kiếm đó còn có một loại độc chuyên đối phó với các cường giả Hư Không Cảnh!
Đây là thứ mà hắn đổi được ở thành Thời Không.
Giải quyết xong ông cụ Chiến Mặc, mấy người Kim Nguyên chỉ là Đạo Tắc Cảnh, chắc chắn không thể chạy thoát.
“Xèo xèo!”
Tay phải vung lên, trên người mấy người Kim Nguyên, Hỗn Dương đều có một ngọn lửa bốc lên, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã biến thành tro tàn.
Oành!
Ở một nơi xa xôi, bỗng nhiên trời đổi sắc, vậy mà một phần hư không lại biến thành màu đỏ.
“Răng rắc!”
Hư Không vỡ nát, lửa cháy ngút trời, chèn ép phía dưới mà tới.
“Phát hiện rồi?” Nhìn bầu trời phía xa, sắc mặt Diệp Tinh khẽ thay đổi.
Cách thời gian hắn giết Kim Nguyên mới chỉ một giây.
Vút!
Hắn thu tất cả những đồ còn lại trên người mấy người Kim Nguyên, Hỗn Dương lại, sau đó bước tới khe nứt trên mặt đất phía trước.
“Đi!”