Nghe Diệp Tinh nói như vậy, trên mặt Vũ Hoành nhất thời lộ ra vẻ kiêu ngạo, nói: “Ta chính là người trong phủ Ba Quân! Ngươi có biết phủ Ba Quân không? Đó là một trong những thế lực cường đại nhất trên lục địa này, thậm chí còn có thần linh tồn tại vĩnh hằng. Tồn tại này cho dù là kẻ nào cũng sẽ sợ hãi, ngươi dạy ta, khẳng định sẽ lợi.”
“Ồ? Có thần linh tồn tại vĩnh hằng sao, cậu cảm thấy tôi có sợ không?” Diệp Tinh cười cười nói.
“Hừ hừ, lúc trước ta đều nghe được cái tên đại xấu xa Sâm Lam Nguyên kia nói rồi, ngươi bây giờ đang ở chân linh cảnh! Ta biết cảnh giới tu luyện, chân linh cảnh tuy rằng cường đại, nhưng ở trong tay thần linh bất tử căn bản không có bất kỳ lực kháng cự nào.” Vũ Hoành hừ hừ nói.
“Ngươi bây giờ dạy ta, tương đương có một ít quan hệ với phủ Ba Quân, về sau sẽ có lợi đối với ngươi! Ở trong phủ Ba Quân cũng có rất nhiều cường giả chân linh cảnh, khẳng định rất nhiều người đều không kém ngươi. Bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có lần sau đâu.”
Tròng mắt cậu bé chuyển động, hiển nhiên đang có chủ ý xấu, nói: “Nhìn Diệp Tinh đại nhân ngươi tuổi trẻ như vậy, nhất định là một vị thiên tài đi. Như vậy đi, ngươi dạy ta một chiêu kia, đợi đến khi trở về gia tộc, nhìn thấy thần linh bất tử trong gia tộc, ta sẽ hỏi bọn họ xem có thể chỉ điểm cho ngươi một chút hay không!”
Gia tộc Ba Quân có rất nhiều thiên tài cường đại, cho dù yếu nhất cũng sẽ khiến người khác ngưỡng mộ, bọn họ muốn có cơ hội này cũng không cầu được.
Vũ Hoành vẻ mặt ngạo nghễ, vỗ ngực nói, tựa như vừa về đến nhà, liền có thể nhìn thấy những người như vậy.
Vũ Hoành vẫn tiếp tục nói, sau đó lại nhìn về phía Diệp Tinh, ánh mắt háo hức vô cùng. Cậu ta nói nhiều chuyện như thế tất nhiên là vì muốn Diệp Tinh dạy mình.
Diệp Tinh nghe vậy thì cười lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu cậu lợi hại như thế thì sao còn bị người ta đuổi giết?”
Diệp Tinh lúc này thực sự cảm thấy hơi tò mò.
Ở trên vị diện này, phủ Ba Quân chắc chắn đứng đầu, thế mà lại có người dám đuổi giết người của phủ Ba Quân.
“Bởi vì những tên xấu xa đó sợ! Sợ chúng ta trả thù bọn chúng.” Vũ Hoành nghe được câu hỏi của Diệp Tinh thì lớn tiếng nói, cậu ta nắm chặt quả đấm, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tức giận.
“Vũ Hoành!” Vũ Mạch khẽ quát một tiếng, ngăn cậu ta nói thêm, hiển nhiên là không muốn em trai mình tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Cô ta nhìn Diệp Tinh và Mặc Uyên, giải thích: “Diệp Tinh đại nhân, mặc dù chúng ta là người của phủ Ba Quân, nhưng hiện tại phủ Ba Quân vẫn không biết đến sự tồn tại của chúng ta.”
“Không biết?” Diệp Tinh nghe xong thì sửng sốt.
Vũ Mạch nhanh chóng nói lại sự việc.
Sau khi nghe xong, Diệp Tinh mới rõ ràng một vài chuyện.
Trước kia Vũ Mạch và Vũ Hoành sống trong một tòa thành nhỏ, thế lực trong tòa thành đó cũng coi như cường đại.
Nhưng trong thành vẫn còn những thế lực khác, mấy thế lực lớn tranh đấu với nhau. Cuối cùng, cha mẹ Vũ Mạch Vũ Hoành bởi vì bị mấy thế lực lớn liên thủ mà chết, chỉ còn lại hai chị em cô ta.
Trước khi chết, cha mẹ bọn họ nói cho bọn họ biết bọn họ là người của gia tộc Ba Quân, bảo bọn họ nhanh chóng trở về gia tộc.
Hai người còn quá nhỏ, nếu cứ tiếp tục ở lại trong thành thì chắc chắn sẽ bị giết đến xương cốt cũng chẳng còn.
Nhưng không biết ai làm lộ tin tức này ra, những thế lực khác sợ bọn họ trở lại phủ Ba Quân thì sẽ trả thù bọn họ.
Đứng trước sức mạnh của phủ Ba Quân thì bọn họ chỉ giống như con kiến, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Thế nên bọn họ mới muốn giết chết hai chị em nhà này, Sâm Lam Nguyên chính là một trong số những thế lực đã liên thủ giết cha mẹ Vũ Mạch Vũ Hoành lúc trước.
Nhưng đúng lúc ra tay thì Diệp Tinh tới, thế nên kế hoạch của bọn họ không được như ý.
“Gia tộc Ba Quân có huyết mạch đặc thù, thế mà những người này lại lưu lạc bên ngoài không trở về?” Diệp Tinh nghe Vũ Mạch nói thì nghĩ thầm.
Nhưng chắc là bên trong có chút bí mật gì đó, hắn cũng không có hứng thú với mấy chuyện này.
Mục đích của hắn chỉ là lấy mảnh vỡ bên trong quả cầu pha lê mà thôi.
Đúng lúc hai chị em nhà này cũng tới phủ Ba Quân, trước đây hắn luôn muốn mượn cớ đến thăm phủ Ba Quân, hiện tại đã có cái cớ quang minh chính đại rồi.
Nếu hắn trực tiếp đến thăm thì chắc chắn mọi người sẽ biết ngay hắn có ý đồ gì, đến lúc đó làm gì cũng không được thuận lợi.
“Thế nào? Ngươi hộ tống chúng ta trở lại phủ Ba Quân, như thế ngươi nhất định sẽ được người ở phủ Ba Quân cảm kích vô cùng, sẽ thu được những lợi ích to lớn. Chờ đến khi ta gặp được các vị bất tử thần minh trong gia tộc thì sẽ bảo bọn họ chỉ điểm cho ngươi một chút.” Vũ Hoành nhìn Diệp Tinh, nói liến thoắng.
Diệp Tinh nhìn cậu ta, cười nói: “Nói chuyện hồi lâu, phủ Ba Quân còn chưa biết đến sự tồn tại của mấy người đâu, tôi chẳng tin lời cậu được.”
Đứa trẻ này có lẽ trước đây được nuông chiều quá mức nên lúc nào cũng nghĩ cho dù là cường giả Chân linh cảnh, hay là thần minh Bất tử cảnh cũng sẽ xoay quanh cậu ta. Ở trong thành nhỏ thì có thể sẽ là như vậy, nhưng khi đến phủ Ba Quân thì Diệp Tinh cảm thấy có lẽ cậu ta sẽ nhận rõ được một số chuyện.