“Không tin à? Tương lai ta là thiên tài luyện đan cường đại nhất, uy danh sẽ vang truyền khắp cả thế giới.” Cậu ta nghe thấy Diệp Tinh nói không tin mình thì tức giận thở phì phò.
“Vũ Hoành, đừng nói linh tinh nữa.” Vũ Mạch thấy em trai càng nói càng thái quá thì lập tức khiển trách một câu, rất sợ em trai mình chọc giận hai người trước mắt.
Thực lực của cô ta chỉ là Đạo tắc cảnh, còn em trai cô ta thì đến Đạo tắc cảnh cũng chưa tới, nhưng người trước mắt lại là cường giả Chân linh cảnh, bọn họ chỉ cần vẫy tay một cái cũng đủ giết chết hai chị em họ!
“Diệp Tinh đại nhân, em trai ta không hiểu chuyện lắm.” Vũ Mạch áy náy nói.
“Không sao.” Diệp Tinh khoát tay.
Hắn làm sao có thể so đo với một đứa trẻ cơ chứ?
“Còn một ngày nữa là tới khu vực bên kia, các người có thể vào trong máy phi hành nghỉ ngơi một lát.” Diệp Tinh chỉ chỉ máy phi hành cách đó không xa.
“Được.” Vũ Mạch không dám trái lời, nhanh chóng kéo Vũ Hoành rời đi.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã mấy ngày nữa trôi qua.
Trong một khu vực, bốn người nhóm Diệp Tinh đang nhanh chóng tiến về phía trước.
Vút!
Đột nhiên có một con dao bay vút tới, tốc độ cực nhanh, gần như lập tức bay tới bên người Diệp Tinh.
Cùng lúc đó, một bóng dáng bay ra, nhanh chóng đánh về phía chị em Vũ Mạch.
Người tấn công là một người đàn ông mặc áo choàng đen, trên người tản ra những dao động và khí thế mãnh liệt. Đây là một vị cường giả Chân linh cảnh vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn đạt đến hậu kì!
“A!”
Hai chị em Vũ Mạch Vũ Hoành nhìn thấy người áo đen thì vô cùng hoảng sợ, bọn họ không thể chịu được khí thế dao động của người này.
Diệp Tinh thấy vậy thì bình tĩnh vung trường kiếm trong tay lên. Con dao kia bị chặn lại, lập tức rơi xuống đất.
Trường kiếm tiếp tục di chuyển, một kiếm quang lập tức bay về phía người đàn ông mặc áo choàng đen kia.
“Không!”
Kiếm quang quét qua thân thể, ánh mắt người đàn ông kia lập tức lộ ra vẻ kinh hãi. Ông ta chỉ cảm thấy không gian dao động đạo tắc điên cuồng tràn vào trong cơ thể, lực sinh mệnh của ông ta giống như thủy triều rút xuống rất nhanh.
“Sao có thể mạnh đến như thế?” Người đàn ông khiếp sợ nói: “Tên khốn Sâm Lam Nguyên này…”
Ông ta thầm mắng, cường giả này không phải người ông ta có thể đối phó. Nếu như ông ta còn sống trở về, việc đầu tiên phải làm chính là xử lý tên Sâm Lam Nguyên kia!
Cách!
Chỉ vừa mới nghĩ đến điều này thì ý thức của người đàn ông kia lập tức mờ đi, thân thể đổ nhào xuống đất.
“Sợ chết đi được!” Gương mặt Vũ Hoành trắng bệch, vừa rồi người đàn ông kia chỉ cách cậu ta chưa tới một mét.
Vũ Mạch cũng sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng cô ta vẫn nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Tinh và Mặc Uyên, cảm kích nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của Diệp Tinh đại nhân.”
Suốt dọc đường đi, bọn họ không biết đã gặp phải bao nhiêu lần công kích.
Nhưng mỗi lần công kích đều bị Diệp Tinh tùy tiện giải quyết.
Vũ Mạch vô cùng vui mừng vì quyết định nhờ Diệp Tinh bảo vệ mình.
Vũ Hoành thấy chị gái mình vui vẻ như vậy thì cũng nhanh chóng chạy tới, hưng phấn nói: “Diệp Tinh đại nhân, ngươi lợi hại thật đấy, tên áo đen kia mạnh như thế mà cũng bị ngươi tùy tiện vung một kiếm giết chết.”
Cậu ta nhìn Diệp Tinh: “Diệp Tinh đại nhân, ngươi còn trẻ mà đã có thực lực mạnh như thế, có phải ngươi là thiên tài của một thế lực lớn nào đó không?”
Diệp Tinh thu hồi trường kiếm lại: “Cậu còn biết thế lực lớn cơ à?”
“Tất nhiên!” Vũ Hoành tự hào: “Chúng ta biết tất cả các thế lực lớn ở lục địa này đấy, từ nhỏ cha đã nói cho chúng ta biết rồi. Ngoài gia tộc Ba Quân mà chúng ta đang tới thì còn phủ Huyết Đao, nhóm phế lực núi Đoạn Liệt…”
Diệp Tinh cười một tiếng, phủ Huyết Đao chính là thế lực do thất sư huynh của hắn thiết lập.
Thất sư huynh Kuiba của hắn là người đứng đầu Bất tử cảnh, thực lực thậm chí có thể nghiền ép cả Mặc Uyên, có thể tưởng tượng được anh ta mạnh như thế nào.
Lực uy hiếp như thế này đủ để trở thành thế lực cao cấp của vị diện Tân Nguyệt.
Vũ Hoành nói một lát thì nhìn Diệp Linh, ánh mắt lấp lánh: “Diệp Tinh đại nhân, mặc dù ngươi là thiên tài, thực lực cũng rất mạnh, nhưng ngươi nên có tầm nhìn xa một chút, phải tập trung sự chú ý vào toàn bộ đại lục Tân Nguyệt, thậm chí là ngoài cả đại lục Tân Nguyệt nữa. Bởi vì trên đại lục Tân Nguyệt nhất định có thiên tài xuất chúng hơn ngươi, cho dù không có thì ở ngoài đại lục Tân Nguyệt chắc chắn sẽ có. Thế nên ngươi không được lãng phí bất cứ cơ hội nào để cải thiện thực lực.”
“Thời gian không còn nhiều nữa rồi, nhân lúc chưa tới phủ Ba Quân thì ngươi nhanh chóng dạy kiếm pháp cho ta đi. Dạy ta kiếm pháp thì sau này ta nhất định sẽ nói tốt cho ngươi vài câu trước mặt những người khác. Nếu không thì sớm muộn gì ngươi cũng bị những thiên tài khác vượt qua thôi.”
Câu cuối mới là mục đích của Vũ Hoành.
Bây giờ cậu ta có một chấp niệm về việc học kiếm pháp của Diệp Tinh.
“Không cần.” Diệp Tinh lắc đầu.
Vũ Hoành thấy Diệp Tinh không để ý đến mình thì lẩm bẩm: “Hừ, cho ngươi cơ hội, nếu không nắm bắt thì sau này nhất định sẽ hối hận.”