Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 58: C58: Hiện tại và quá khứ



“Thú cưng?”

Vệ Hoàn cuống cuồng trở mình, chuyển sang đối mặt với Vân Vĩnh Trú. Nhưng vừa quay qua cậu lại đột ngột đơ người.

Ẩu rồi đó ba, tự nhiên mình quay người chi vậy.

Mặt cậu đỏ bừng. Khả năng nói nhiều đến độ người khác chẳng cách nào chen ngang bỗng dưng mất hiệu lực trong tích tắc, “Thầy…”

Thấy cậu như vậy, Vân Vĩnh Trú bất chợt cười rộ lên.

Nụ cười này khiến Vệ Hoàn vốn dĩ đã chẳng mấy tỉnh táo bị mê hoặc đến độ đầu óc quay cuồng, thần hồn điên đảo, não bộ roẹt một tiếng rồi đình chỉ vận hành. Bình thường Vân Vĩnh Trú không hay cười quả là một quyết định sáng suốt! Vệ Hoàn thầm nghĩ trong lòng, làm gì có ai cưỡng lại được dáng vẻ này của cậu ấy chứ. Mấy người khen Vân Vĩnh Trú đẹp đều chưa hề gặp được dáng vẻ đẹp nhất của cậu ấy. Bọn họ là đám ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn được một góc nhỏ của tòa núi băng.

Chỉ mỗi mình thấy được.

Chỉ mỗi mình mà thôi.

Hạn chế của ám thị tâm lý như vậy khiến nhịp tim Vệ Hoàn càng tăng nhanh. Bấy giờ cậu chẳng buồn hoài nghi rằng có phải bản thân đã thích Vân Vĩnh Trú rồi hay chăng. Phán đoán này đã trở thành chuyện nhỏ, không đáng để bận tâm.

Vân Vĩnh Trú giấu ý cười bên khóe mắt, gợn nước dập dềnh trên hồ xuân cũng nhạt dần, hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Cánh tay hắn vẫn còn khoác lên người Vệ Hoàn, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, “Em đang khó chịu lắm phải không?”

Đề tài đột ngột chuyển dời, Vệ Hoàn chột dạ hỏi ngược lại, “Sao thầy lại hỏi vậy?”

Cậu đã phát hiện ra chuyện gì rồi ư?

Rèm mi của Vân Vĩnh Trú khẽ khàng chớp động, “Lúc em chạm trán với yêu khôi có vẻ không ổn cho lắm.”

Bàn tay đặt trên eo Vệ Hoàn nóng lên, nóng đến độ khiến Vệ Hoàn choáng váng. Cậu trầm mặc một hồi rồi vực dậy tinh thần, “Mới đầu thì có hơi khó chịu xíu, bởi vì gã ta sở hữu năng lực giống hệt Tiểu Cửu Phượng. Chẳng phải đợt trước huấn luyện viên Vân cũng nghe người ta đồn anh ấy là thần tượng của em rồi hông phải sao?”

Kẻ giỏi bịa chuyện nói phét như cậu giờ đây cũng thấy thấp thỏm bất an, mãi đến khi Vân Vĩnh Trú chớp mắt như là ngầm thừa nhận, Vệ Hoàn mới nói tiếp, “Thế nên khi em nhìn thấy gã yêu khôi kia em bỗng thấy hơi khó chịu. Cảm thấy rằng…”

“Vật quý giá của bản thân bị trộm mất.” Vân Vĩnh Trú tiếp lời.

Vệ Hoàn thoáng giật mình, có ảo giác như thể nội tâm của mình bị đọc trộm.

“…Sao thầy biết hay vậy?”

Bởi vì đó cũng là suy nghĩ của tôi. Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ xoa đầu Vệ Hoàn, “Nó không hề bị đánh cắp, thứ quý giá nhất của em vẫn luôn ở đây.”

“Là cái gì cơ?” Vệ Hoàn hỏi.

Vân Vĩnh Trú nhìn thẳng vào mắt cậu, “Em biết mà.”

Là trái tim chẳng bao giờ chịu đầu hàng của em.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Ngày hôm sau, lúc Vệ Hoàn tỉnh dậy, Thanh Hòa đã đi mất tiêu, chỉ gửi cho cậu một tin nhắn thoại bảo rằng boss của anh ta đã sắp xếp chỗ ở xong xuôi rồi, khi nào có tin tức anh ta sẽ liên lạc.

Buổi sáng Vệ Hoàn còn có tiết học nên cậu vội vàng hốt hoảng chạy về Viêm Toại. Kết giới dịch chuyển vừa mới vẽ được một nửa thì cậu bị Vân Vĩnh Trú kéo lại.

“Sao vậy thầy?”

Vân Vĩnh Trú nhìn vào mắt cậu, “Em nói xem?”

Vệ Hoàn ngơ ngác, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Bất chợt cậu nhớ ra gì đó, “À phải rồi phải rồi, chăn của thầy em còn chưa giặt xong. Nhưng mà nó cũng sạch rồi á, thầy lấy ra khỏi máy giặt rồi đem phơi nha.”

Vân Vĩnh Trú nghiêng đầu, vẫn nhìn Vệ Hoàn chăm chú.

Nhìn bộ dạng này thì có vẻ đáp án không làm hắn hài lòng cho lắm.

“Không phải ạ… thế còn gì nhỉ?” Vệ Hoàn lại suy tư một hồi, sau đó vỗ tay một phát, “Úi, em biết rồi, bữa sáng! Thầy chưa ăn sáng là do em hết, em xin lỗi, em xin lỗi thầy mà. Để lần sau em nấu cho thầy nhé~”

Cứ tưởng là bản thân đã có thể qua ải trót lọt, nào ngờ Vân Vĩnh Trú khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói, “Tự mình thừa nhận đi, đừng ép tôi phải ra tay.”

Gì vậy trời?

Vệ Hoàn lẩm bẩm trong lòng nhưng vẫn chẳng nghĩ ra nổi mình còn chuyện gì chưa làm. Thấy Vân Vĩnh Trú đi về trước hai, ba bước, càng ngày càng tiến lại gần mình, cậu liền lùi về sau mấy bước. Lại vì ước tính khoảng cách không đúng, khiến cho tấm lưng đột ngột dán chặt lên vách tường.

Rốt cuộc là phải thừa nhận vụ gì chứ…

Nhìn vào mắt Vân Vĩnh Trú, bỗng dưng cầu vồng sự thật vút ngang đầu Vệ Hoàn.

Biết rồi nhó.

Cậu nắm lấy tay Vân Vĩnh Trú, kéo đến đặt lên đỉnh đầu mình, xoa xoa mấy lượt.

Vân Vĩnh Trú sửng sốt tại chỗ.

Nhóc con này lại chơi cái trò gì vậy?

“Em làm gì thế?”

Vệ Hoàn còn bày ra biểu cảm “em quá lợi hại, quá thông minh ngoan ngoãn lanh lợi đáng yêu, mau khen em đi”, để lộ ra hàng răng trắng tinh, giọng điệu như đang làm nũng, “Hông phải thầy muốn em thừa nhận hở? Em nhận rồi nè, em là thú cưng của thầy. Thầy thích mèo hay chó, hay là thỏ con, hamster? Dù sao thì đều có lông hết, thầy cứ ra sức vuốt đi, vuốt xong rồi thì em còn đi học nữa.”

Mấy lời bi ba bi bô liên tiếp ập đến này làm Vân Vĩnh Trú chết lặng, chẳng cách nào phản bác, cũng không nhớ rõ mình vốn định nói gì, chỉ có thể đi xuôi theo bậc thang của Vệ Hoàn, “… Tôi thích chim.”

Chim?

Hóa ra cậu ấy thích kiểu giống bản thân, úi chà, tự luyến gớm. Vệ Hoàn cười ngọt ngào, “Được ạ~ em đây là bé chíp chíp mập mạp của thầy~” Dứt lời, Vệ Hoàn dùng một tay vẽ vòng tròn, “Sắp muộn học rồi, em đi học nha!”

Thoáng thấy Vệ Hoàn biến mất trong kết giới màu trắng, Vân Vĩnh Trú mới bất giác rụt tay về, lầm bầm lầu bầu như muốn nói hết mấy lời muốn nói ban nãy ra.

“Mau giải trừ liên kết cảm giác cho tôi đi chứ.” Vân Vĩnh Trú thở dài trong thinh lặng, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay mình, bên trên vẫn còn sót lại hơi ấm của Vệ Hoàn.

Thật là không có cách nào nói cho cậu ấy biết.

“Bé ngốc…”

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Quay về trường để đi học, Vệ Hoàn nghĩ có lẽ mình nên kể vụ yêu khôi cho Dương Thăng nghe vì thế nhân lúc nghỉ trưa ăn cơm cậu chạy tới Phù Dao. Tuy rằng Cảnh Vân không biết rốt cuộc cậu muốn làm gì nhưng vẫn dẫn cậu qua kết giới Phù Dao. Dương Thăng vừa mới tan lớp, tháo găng tay huấn luyện xuống, ném thẳng vào ngực Cảnh Vân, “Em về trước đi, buổi chiều tôi qua tìm em.”

Cảnh Vân đỏ mặt dạ một tiếng, ôm lấy găng tay của Dương Thăng đi ra ngoài.

“Sao mày biết…” Vệ Hoàn còn chưa hỏi xong đã bị Dương Thăng trực tiếp mở lời cắt ngang, “Đến cái này mà tao cũng nhìn không ra thì uổng phí bao nhiêu năm gánh nồi dùm mày rồi. Bớt xàm, nói mau đi, lại làm sao nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 51

“Hai ngày vừa rồi tao ghé qua Khu Tối một chuyến.” Vệ Hoàn bước đến bên cạnh Dương Thăng, nhận chai nước anh vừa lấy từ trong túi ra. Cậu thuận tay mở nắp, uống một ngụm rồi đưa cho anh, “Mày đoán xem có chuyện gì, tao thật sự đụng trúng yêu khôi.”

“Thật hả?” Trên mặt Dương Thăng lộ vẻ ngạc nhiên, hình như anh cũng không dự đoán được chuyện này, “Là tên trừ yêu sư kia?”

“Không phải, người mới nha, mà còn không chỉ có một.”

Biểu cảm của Dương Thăng trở nên nghiêm túc, “Cho hỏi… mày đi một mình à?”

Vệ Hoàn gãi tóc gáy, “Thật ra thì không…”

“À, đi chung với Vân Vĩnh Trú.” Giọng điệu của Dương Thăng nghe chẳng có chút chần chừ nào. Anh uống một ngụm nước lớn, vừa uống vừa nhìn Vệ Hoàn chằm chằm, nhìn đến độ da đầu cậu tê rần. Vệ Hoàn đẩy anh một phát, giật lại cái chai trong tay Dương Thăng, tức giận đậy nắp lại, “Mày nhìn ông Vệ nhà mày làm gì!”

“Hừ.” Dương Thăng cố nén ánh mắt xem thường của mình lại, “Tao đây chỉ hận bản thân bây giờ không có cách nào biến ra một cái gương để mày soi cho rõ, nhìn cho kỹ xem dáng vẻ hiện tại của mày thẹn thùng tới mức nào.”

Vệ Hoàn lập tức bốc hỏa, đứng phắt dậy, “Ai, ai thẹn thùng!”

Tâm tư bị thằng bạn từ thuở cởi truồng phá vỡ khiến cậu chẳng biết phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa.

“Ngụy Hằng, là Ngụy Hằng e thẹn, được chưa.” Trong lòng Dương Thăng tự hiểu rõ rằng đời trước bản thân đã không thể nhúng tay vào chuyện của thằng nhóc này và Vân Vĩnh Trú thì đời này anh cũng chẳng buồn quan tâm. Anh kéo Vệ Hoàn ngồi xuống, “Quay lại chuyện chính đi, vụ yêu khôi sao lại thành ra thế.”

Chủ đề chính tự động quay ngược lại, Vệ Hoàn liền lợi dụng lỗ hổng ấy ho khan một tiếng, kể tường tận ngọn nguồn hôm đi Khu Tối với Vân Vĩnh Trú cho Dương Thăng, bao gồm cả chuyện của Thanh Hòa. Sau khi Dương Thăng nghe xong, anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Mày nói con yêu khôi cuối cùng mày đụng trúng sở hữu sức mạnh y hệt mày, hơn nữa còn vận dụng cực kỳ thành thạo?”

Vệ Hoàn gật đầu, “Nói thật thì hai con yêu khôi trước đó chỉ giống như loại yêu quái thiếu kỹ năng nhưng sở hữu sức mạnh nhất định. Còn con yêu khôi cuối cùng không chỉ có thuật ngự phong hóa vật của Cửu Phượng, mà còn có năng lực cận chiến mạnh mẽ, đến cả thuật mở kết giới dịch chuyển cũng vận dụng nhuần nhuyễn hơn đa phần yêu quái.”

“Hai con đầu bị giết là bởi vì tìm được yêu tâm.” Dương Thăng hỏi ngược lại, “Nếu con cuối cùng là yêu khôi Cửu Phượng thì chắc hẳn mày phải là người đầu tiên cảm ứng được yêu tâm mới đúng chứ?”

“Thì tao cũng khó hiểu nè, có ma mới biết chuyện gì đang xảy ra.” Ánh mắt cậu trở nên ảm đạm, “Nói không chừng yêu tâm của tao đang ở trong cơ thể kia.”

Dường như Dương Thăng ôm lòng nghi ngờ rất lớn với giả thiết này, “Mày thật sự cảm thấy thi thể của mày thông qua Cửu Vĩ Yến Bình được tuồn đến Phàm Châu rồi bị mấy tên nhân loại kia nghiên cứu, chế tạo thành yêu khôi hả? Tao lại không thấy vậy, không có khả năng chẳng để lại chút dấu vết nào được. Mày phải biết rằng người tìm hài cốt của mày ngoại trừ tao thì có cả Liên Bang Yêu vực nữa.”

“Nếu tên yêu khôi kia mạnh đến nhường ấy thì mày có nghĩ tới một khả năng khác là…” Anh nhìn thoáng qua Vệ Hoàn, băn khoăn liệu mình có nên nói cả câu ra không. Nhưng Vệ Hoàn là người thông minh đến mức nào chứ, chỉ cần nghe nửa vế đầu của anh cũng đã đủ để phản ứng lại. Cậu sốc vãi linh hồn.

“Hông đâu mày ơi…” Chân tay Vệ Hoàn lạnh toát.

Sao cậu có thể quên bản thân nào phải Cửu Phượng duy nhất.

Mà còn có bố mẹ cậu nữa.

Bố mẹ cậu là đại yêu quái, lại hy sinh trong khi thi hành nhiệm vụ nên được hưởng chế độ băng táng cao nhất, thi thể sẽ không bị phân hủy trong vòng mười năm.

“Kết giới quanh tổ mộ Cửu Phượng rất mạnh, căn bản không thể nào có người tùy tiện ra vào được!” Đôi môi Vệ Hoàn khẽ run rẩy, cậu cúi đầu, “Sao có thể, chuyện này không có khả năng…”

Từ sau khi sống lại, Vệ Hoàn vẫn luôn muốn đến tổ mộ thăm viếng bố mẹ, nhưng cho dù cậu có thử bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn không có cách nào khởi động kết giới ở tổ mộ bằng cái thân xác nhân loại này để tiến vào bên trong.

Đến cả cậu cũng không thể…

“Tao chỉ đoán thế thôi.” Dương Thăng khoác tay lên vai cậu, “Chỉ có hai khả năng này là xảy ra được, chúng ta nên ra tay từ hai vấn đề này, mà tên yêu khôi nọ là điểm mấu chốt. Nói không chừng thông qua gã ta, tụi mình còn điều tra ra sự thật về sự biến mất của thi thể mày.”

Anh nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm, “Mày phấn chấn lên đi.”

Vệ Hoàn cười khẽ, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thăng, “Tao vẫn chưa đủ phấn chấn à?”

Dương Thăng cầm lấy cổ tay cậu, giúp cậu gập ngón tay lại thành nắm đấm, sau đó lại dùng nắm tay mình cụng vào, “Thế nên tao mới nói…”

“Dương Thăng tao đây không kết bạn tùy tiện.”

Cuộc trò chuyện đang dang dở thì cửa phòng luyện tập bỗng vang lên tiếng gõ, rồi hé ra một khe hở. Vệ Hoàn ngước mắt nhìn lên, vậy mà lại là Tô Bất Dự.

Cảm xúc trong lòng cậu rất phức tạp, vừa thấy chột dạ vừa thấy hối lỗi, đôi mắt nhanh chóng cụp xuống.

Nhưng giọng nói của Tô Bất Dự vẫn ôn hòa như nước, “Hóa ra còn có người khác, trùng hợp ghê.”

Dương Thăng ngẩng đầu, “Có chuyện gì hửm?”

“Cũng không có chuyện gì lớn, phó hiệu trưởng nhờ tôi mang đồ qua cho ông. Tôi nghe bảo ông vừa kết thúc tiết thực chiến nên thuận đường làm chân chạy vặt.” Tô Bất Dự rút một cái hộp ra khỏi giao châu rồi đưa cho Dương Thăng. Đôi mắt màu xanh xám xinh đẹp nhìn thoáng qua Vệ Hoàn, khóe môi cong thành độ cong mềm mại, “Hai người tiếp tục đi.”

“Nói xong rồi, không cần nói tiếp nữa.” Dương Thăng đứng dậy khoác vai Tô Bất Dự, “Đi ăn chung không bạn?”

Tầm mắt Tô Bất Dự rơi xuống người Vệ Hoàn. Vệ Hoàn lập tức đứng dậy, “Em đi…”

“Em đi cùng đi, dù sao cũng đã đến đây rồi.” Dương Thăng cố tình trêu chọc, “Chắc không phải là… sinh viên Viêm Toại ghét giảng viên của Phù Dao và Thượng Thiện đó chứ.”

Mày ỷ hiện giờ tao không dám gây sự với mày trước mặt Bất Dự chứ gì. Vệ Hoàn mỉm cười giả trân, “Sao lại thế được, vậy em đây cảm hơn huấn luyện viên Dương nha.”

Dứt lời cậu nhìn qua Tô Bất Dự, đối phương vẫn đang cười là cậu càng thêm áy náy.

“Cảm ơn thầy Tô…”

“Cảm ơn cái gì.” Thanh âm của Tô Bất Dự ôn hòa, dịu dàng, “Vẫn chưa ăn gì mà.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: Súng Bắn Phù

Cả ba cùng đi đến căn tin dành cho nhân viên trường. Bên trong đã hiếm sinh viên mà Vệ Hoàn còn là nhân loại nên có vẻ cực kỳ gai mắt. Dương Thăng đi phía trước lấy cơm hộ cậu, để Tô Bất Dự và Vệ Hoàn đi đằng sau. Nhân cơ hội này, Vệ Hoàn lập tức lên tiếng, “Thầy Tô, buổi tối hôm trước…”

“Không sao.” Tô Bất Dự chẳng đợi cậu nói hết lời đã mở miệng nói, dáng vẻ trông như không để ý tí nào, “Thầy chỉ đợi một lát thôi. Đoán rằng có lẽ em bận việc không đến được nên đã nhờ người khác giúp thầy rồi. Đừng quá bận lòng.”

Nghe Tô Bất Dự nói vậy, Vệ Hoàn chẳng biết nên làm sao cho phải. Cậu ủ rũ không rõ mình nên giải thích như thế nào, cũng đâu thể kể chuyện trong Khu Tối cho y biết được.

“Ngơ ngác làm gì đấy?” Dương Thăng bưng đồ ăn tới, hất cằm với Tô Bất Dự, “Ông cũng đi lấy đồ ăn đi.” Nói đoạn, anh tìm chỗ ngồi xuống, ngay phía đối diện Vệ Hoàn. Vừa mới mua đồ ăn xong, Tô Bất Dự đã bị một cô giáo ở Học viện Thượng Thiện bám lấy, nói chuyện một hồi.

Dương Thăng tách đũa, đi thẳng vào vấn đề, “Mày định khi nào thì nói thật với Bất Dự?”

Vệ Hoàn vừa mới bưng chén lên húp một ngụm canh, suýt chút nữa đã bị câu hỏi của anh làm cho sặc, “Khụ khụ…” Cậu lau miệng, thả chén xuống, đôi mắt nhìn Bất Dự cách đó không xa, “Tao chẳng biết nữa. Tao sợ nói ra sẽ khiến cậu ấy lo lắng.” Cậu cầm thìa chậm rãi khuấy canh, “Hồi trước đều là tao bảo vệ cậu ấy, bây giờ tao biến thành thế này rồi thì chỉ có thể mang lại phiền phức cho cậu ấy mà thôi.”

“Mày như này gọi là lo sợ vẩn vơ.” Dương Thăng nói thẳng ra, “Mày thật sự cho rằng không nói cho cậu ấy mới là tốt à? Mày có biết sau khi mày ra đi, Bất Dự đã mất bao lâu mới có thể khôi phục lại dáng vẻ như giờ không.”

Vệ Hoàn ngờ vực, “Mày có ý gì?”

Dương Thăng thở dài, “Trong vòng nửa năm sau khi mày mất, Bất Dự cả ngày chẳng nói chuyện với ai, sa sút tinh thần, đến cả tao cậu ấy cũng không thèm để ý. May thay sau đó cậu ấy tự mình nghĩ thông.” Anh dùng đũa gõ vào chiếc thìa của Vệ Hoàn, “Mày phải hiểu rằng, sẽ không có ai cảm thấy mày là gánh nặng, là tai tinh. Tiểu đội 7 bọn mình kề vai sát cánh cùng chiến đấu, cùng lên núi đao xuống biển lửa bao nhiêu năm mà trong mắt mày đều là kẻ hèn nhát hả?”

Vệ Hoàn cảm giác lồng ngực mình như nghẹn lại.

Thật ra cậu mới là người hy vọng bản thân có thể tìm lại bạn bè của ngày xưa hơn ai hết.

Cửu Phượng cậu đây từ khi sinh ra đến giờ chưa từng cô độc đến thế.

“Vậy… tao tìm cơ hội kể cho cậu ấy nghe.”

Đến lúc này Dương Thăng mới bỏ qua, “Cũng thuận tiện thành thật với Vân Vĩnh Trú đi.”

“Gì cơ?” Vệ Hoàn ngẩng đầu.

Dương Thăng trừng mắt, “Trời đất quỷ thần ơi, đừng bảo mày vẫn chưa…”

Dương Thăng còn chưa kịp nói thành lời thì Tô Bất Dự đã tiến tới ngồi cạnh anh. Y nghiêng đầu nhìn lướt qua Dương Thăng rồi lại đối diện với Vệ Hoàn một lát. Y xấu hổ cười bảo, “Tôi… có phải tôi đến sai thời điểm không? Cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người rồi nhỉ.”

Dương Thăng suy tư, cũng lười phải nói tiếp.

“Không có không có.” Vệ Hoàn xua tay.

“Vậy là tốt rồi.” Tô Bất Dự gắp đồ ăn cho Vệ Hoàn, “Em ăn nhiều chút, đồ ăn ở căn tin cho nhân viên trường không phải lúc nào cũng ăn được đâu.”

Lời của Tô Bất Dự làm Vệ Hoàn nhớ tới bọn họ của dạo trước, lúc mà cả đám vẫn đang đi học, chỉ có bố của Dương Thăng là huấn luyện viên. Ai cũng biết căn tin dành cho nhân viên Sơn Hải khác nhau một trời một vực với căn tin cho sinh viên, thế nên bọn họ cứ dựa hơi vào quan hệ của Dương Thăng đi tìm huấn luyện viên Dương để ăn chực. Số lần đến nhiều tới mức khiến huấn luyện viên Dương chẳng mấy vui vẻ, cảm thấy như vậy gây ra ảnh hưởng không tốt.

Vì thế chỉ khi đội chuẩn bị chiến đấu số 7 có biểu hiện cực kỳ xuất sắc, nhận được khen thưởng từ trường học mới cho bọn họ đến căn tin nhân viên trường ăn chực.

Thật ra mấy món ăn này cũng chẳng phải của ngon vật lạ gì cho cam nhưng có lẽ bởi vì cùng nhau ăn cơm với những người vô cùng đáng quý nên mỗi lần nhớ đến sẽ hoài niệm không thôi.

“Ê, hình như cô giáo vừa nãy có ý với ông đúng không?” Dương Thăng ăn một muỗng cơm đầy, quai hàm căng phồng lên mà vẫn không quên trêu đùa Tô Bất Dự, “Bề ngoài rất xinh đẹp. Tôi thấy yêu văn của cô ấy khá quen, cũng là giao nhân ha.”

Tô Bất Dự cười khổ, “Không phải, chỉ tán gẫu mấy câu thôi.”

“Thế là do ông không hiểu rồi. Dương Thăng tôi đây kinh nghiệm đầy mình, là tùy ý đến tán gẫu hay cố tình tiếp cận tôi chỉ cần liếc mắt một phát là nhìn ra ngay.”

Thấy Dương Thăng càng nói càng thái quá, Tô Bất Dự đảo mắt nhìn Vệ Hoàn đang cúi đầu ăn cơm, nhẹ giọng bảo, “Còn có sinh viên ở đây, đừng nói mấy cái đó.”

Dương Thăng nghe xong liền vui vẻ.

Không muốn tôi nói cho nó nghe thì cứ việc nói thẳng cho rồi, còn thầy với chả trò.

“Không sao, không sao hết, hai thầy cứ tiếp tục đi.” Vệ Hoàn vội vàng ngẩng đầu, bên môi còn dính một hạt cơm, nở nụ cười ngây ngô, “Em cũng cảm thấy cô giáo vừa rồi rất xinh đẹp á, cực kỳ xứng đôi với thầy Tô luôn.”

Vốn là câu nói lấy lòng nhưng vừa thoát ra khỏi miệng, Tô Bất Dự vẫn luôn ôn hòa bỗng dưng cau mày, “Em cảm thấy thầy và cô ấy rất đẹp đôi?”

“…Không, không xứng hả?” Vệ Hoàn thả lỏng chiếc đũa làm nó rơi xuống bàn, lăn lăn một lát thì rơi leng keng trên mặt đất.

Cậu vừa định khom lưng thì một luồng yêu khí mãnh liệt và quen thuộc ập đến, cơ thể hơi cứng lại.

Quả là nhà dột còn mắc mưa cả đêm…

Chiếc đũa trên mặt đất được một sợi quang tác quấn lấy. Quang tác nhẹ nhàng bay lên, gác chiếc đũa lên mặt bàn. Dương Thăng đưa một đôi đũa mới cho Vệ Hoàn, ngước đầu nhìn về vị trí cách đó không xa.

Đã dữ, tiểu đội 7 tập hợp đầy đủ.

Cảm giác nóng bỏng của yêu khí Kim Ô ngày càng gần. Vệ Hoàn nuốt nước bọt, tiếp tục lời nói ban nãy, “Thầy Tô, vừa rồi em chỉ nói giỡn, nói nhảm thôi, cũng không phải rất xứng đôi. Chuyện lớn cả đời nhất định phải do thầy tự mình quyết định.”

Vân Vĩnh Trú kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng nói lạnh nhạt mang theo xíu châm chọc.

“Lời phát biểu từ người có kinh nghiệm sao?”

Cái quần gì vậy!

Vệ Hoàn tròn mắt nhìn hắn. Vân Vĩnh Trú khẽ nhướng đuôi mày, chẳng nói chẳng rằng. Trong lúc trầm mặc, bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.

“Em đã quyết định cái gì đâu.” Cậu đảo mắt, “Huấn luyện viên Vân không rõ đầu đuôi câu chuyện thì đừng xen ngang chứ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1196: C1196: Bát trận đồ

Nào ngờ Vân Vĩnh Trú cực kỳ bình tĩnh tiếp lời, “Chuyện lớn cả đời.”

Nghe thấy câu này, Dương Thăng đang ăn ngon lành tự dưng bị sặc, đột ngột ho sù sụ.

Mắt Tô Bất Dự nhìn Vân Vĩnh Trú chằm chằm, bàn tay siết chặt cái ly rỗng. Đợi đến khi nước trong cốc dần được rót đầy từ đáy ly, y mới đẩy ly nước đến trước mặt Dương Thăng.

“Ngụy Hằng, chuyện lớn cả đời em đã được quyết định rồi à?”

Rõ ràng Tô Bất Dự đang cười, ngữ điệu cũng ôn hòa nhưng Vệ Hoàn chỉ cảm thấy lưng mình như bị kim chích. Cậu chột dạ, nhe răng cười, “Không, không có ạ. Ai nói thế, ăn nói xà lơ ghê, sao em không biết.”

Vốn tưởng rằng Vân Vĩnh Trú sẽ phóng quang nhận đến trước mặt cậu, dùng cách thức tàn nhẫn nhất uy hiếp giống như bao lần nhưng Vệ Hoàn chẳng thể ngờ thứ duỗi đến không phải quang nhận sắc bén mà là ngón tay của Vân Vĩnh Trú.

Ngón tay thon dài, ấm áp kề sát bên môi Vệ Hoàn, ngay cả cơ thể Vân Vĩnh Trú cũng nghiêng đến gần hơn. Cậu có thể cảm nhận được cả thân nhiệt khác hẳn người bình thường của Kim Ô.

Đầu ngón tay hắn chạm lên khóe môi. Vệ Hoàn ngơ ngác nhìn đôi mắt hơi cụp xuống của Vân Vĩnh Trú chăm chú, trong phút chốc tâm trí trở nên trống rỗng. Nhưng Vân Vĩnh Trú chỉ giúp cậu gạt đi hạt cơm dính bên miệng, sau đó nhẹ giọng bảo, “Ăn chậm thôi.”

Dứt lời hắn ngồi thẳng dậy, tầm mắt rời khỏi Vệ Hoàn trở lại trên người Tô Bất Dự, “Tôi cho rằng mọi người đều biết chuyện tôi và em ấy lập khế ước.” Hắn liếc mắt nhìn Dương Thăng. Dương Thăng chột dạ gắp một miếng bao tử nhét vào miệng, cố gắng chuyển chủ đề, “Ừ! Món này ngon ghê, lát nữa mang một phần về cho Cảnh Vân…”

Tô Bất Dự cười rộ lên, “Hóa ra cậu đang nói đến việc lập khế ước hả. Xem ra là do tôi hiểu nhầm.”

Vân Vĩnh Trú cầm lấy cái chén vừa được Vệ Hoàn ăn sạch, vừa múc thêm súp cho cậu vừa thong thả nói, “Cũng không xem như hiểu nhầm.”

Dù mỗi lần Vân Vĩnh Trú nói chuyện, giọng điệu không mấy dao động nhưng Vệ Hoàn vẫn luôn có ảo giác mây đen đè ép trên đầu thành thị, chực chờ phá hủy nó.

Vệ Hoàn và Dương Thăng đối diện nhìn nhau sượng trân, hình như cái bàn ăn này là một bãi chiến trường.

Dương Thăng giơ tay chống trán, lén lút nháy mắt ra hiệu với Vệ Hoàn. Vệ Hoàn cũng nhìn ngược lại, cậu cảm thấy hơi khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra thế này, hai người kia đang chơi trò đánh đố gì nữa. Vì sao mỗi khi Vân Vĩnh Trú xuất hiện, Bất Dự lại giống như đổi thành người khác.

Chẳng nhẽ Tô Bất Dự thật sự thích Vân Vĩnh Trú?

Đìu móa, thế chẳng phải mình gặp nguy hiểm hả.

“À dạ, em ăn no rồi, em không làm phiền mấy thầy nữa…” Mông Vệ Hoàn vừa nhấc khỏi băng ghế đã nghe thấy Vân Vĩnh Trú dùng truyền tâm nói với cậu, [Ngồi xuống.]

“…Ui da, tự nhiên em lại thấy hơi đói rồi, em muốn ăn thêm chén súp nữa. Ngại quá, ngại quá à.” Vệ Hoàn lập tức rén với tốc độ ánh sáng, vội tìm bậc thang cho bản thân rồi lộp bộp ngồi lại chỗ cũ. Cậu cười hì hì cầm lấy cái chén trước mặt Vân Vĩnh Trú, xì xà xì xụp ăn một hơi cạn sạch, “Ngon ghê, món súp này ăn siêu ngon luôn.”

Dương Thăng thầm lắc đầu trong lòng. Thằng nhãi Vệ Hoàn này ngốc hết chỗ chê. Chắc giờ nó vẫn tưởng rằng bản thân là người có nhiều bí mật nhất ở cái bàn này nên ngồi đó giả điên giả dại. 80% là chẳng biết rốt cuộc vì sao hai đứa kia lại móc mỉa nhau. Nghĩ đoạn, anh không nhịn được thở dài, thử giảng hòa. Anh gắp một đũa thức ăn cho Vân Vĩnh Trú, “Ăn thử đi, món mới của căn tin cho nhân viên trường đó.”

Dứt lời, anh lại gắp một món khác bỏ vào chén Tô Bất Dự, “Ông cũng ăn nhiều vào, đây chẳng phải là món cá mà ông thích nhất hả?”

Khóe môi Tô Bất Dự cong lên, đôi mắt nhìn về phía đối diện, “Đúng thế, tôi thích ăn món nào thì chắc chắn sẽ vẫn luôn ăn món đó.”

Vân Vĩnh Trú hoàn toàn không đáp lại ánh mắt của y, chỉ chậm rãi cầm lấy đôi đũa, nếm thử một miếng thức ăn mới mà Dương Thăng vừa gắp cho mình. Hắn gật đầu khen, đưa ra đánh giá, “Bình mới chứa rượu cũ cũng không tệ lắm.” Nói đoạn, hắn nâng mắt, ánh nhìn vừa lạnh lùng nghiêm nghị vừa khiêu khích, “Ít nhất thì tôi đã ăn được rồi.”

Một màn cậu tới tôi đi này làm Vệ Hoàn xem đến mơ hồ. Cậu trưng ra vẻ mặt ngu người nhìn Dương Thăng ở đối diện. Trán Dương Thăng lấm tấm mồ hôi, chỉ thiếu nước nhìn trời thở dài.

Vãi luôn, bảy năm qua rốt cuộc giữa Vân Vĩnh Trú và Tô Bất Dự đã xảy ra mấy chuyện yêu hận tình thù gì vậy?

Đương lúc tâm hồn hóng hớt drama của cậu rục rịch ngóc đầu dậy thì trong tâm trí lại truyền đến giọng nói lành lạnh của Vân Vĩnh Trú.

[Sao em không nói lời nào?]

Vệ Hoàn trả lời thật thà, [Em không biết nói gì hết. Chuyện của thầy với thầy Tô em nghe có hiểu chi mô, cũng không chen miệng nổi.]

[Thầy Tô.]

Hai chữ này được Vân Vĩnh Trú nói với chất giọng suy tư, âm điệu biến chuyển, âm cuối cùng quyến rũ đến nỗi Vệ Hoàn không khỏi thấy ghen. Nếu cậu ấy cũng gọi tên mình như vậy…

Phùy~ gọi mình làm gì.

Đang nghĩ cái gì đấy? Không được nghĩ nữa.

[Vậy là do tôi cắt ngang cuộc trò chuyện của em và thầy Tô à?]

Cùng lúc đó, Tô Bất Dự thấy Vân Vĩnh Trú chẳng nói lời nào thì cũng không thèm quấy rầy. Y gắp cho Vệ Hoàn một miếng cá được chiên chín vàng và giòn rụm, “Em nếm thử món này đi, ngon lắm đó.”

Vệ Hoàn vội vàng cúi đầu, “Cảm ơn thầy Tô.”

“Đừng khách sáo…” Ánh mắt Tô Bất Dự dịu dàng, “Cẩn thận có xương.”

Ngay khi Tô Bất Dự nói chuyện, Vân Vĩnh Trú cũng đồng thời dùng truyền tâm để quấy rầy.

[Em còn không buồn trả lời tôi.]

“Dạ vâng.” Vệ Hoàn nỗ lực ngăn chặn dư âm của Vân Vĩnh Trú ở trong lòng, cố hết sức duy trì dáng vẻ bình tĩnh, “Cảm ơn ạ.” Sau đó mới thừa dịp rảnh rỗi dùng truyền tâm trả lời hắn.

[Em có nói là thầy chen ngang em đâu. Thầy đừng tự thêm đất diễn cho bản thân nữa.]

Mấy lời của cậu như mang theo điệu bộ phàn nàn trẻ con, trái lại càng khiến Vân Vĩnh Trú thêm phần thích thú.

[Vậy em lúng túng cái gì?]

[Em…] Vệ Hoàn cúi đầu chuyên tâm, chậm chạp ăn cá, [Em lúng túng hồi nào, em lúng túng ở đâu trời? Người mồm miệng lanh lẹ, không bao giờ nói thừa nói thiếu (*) như em thì mắc gì phải xấu hổ?]

(*)Gốc là 从不把话掉地上. Theo tui hiểu thì có nghĩa là không cần nói nhiều, nói ít thôi rồi bản thân sẽ hài lòng, vui vẻ chấp nhận những gì mà mình nói ra nên mới để vậy. Nhưng mà tui không chắc lắm nên mọi người góp ý với nha:


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.