Nhẹ nhàng vỗ gò má, xoa nắn hai tay, Ninh Khuyết cường chấn tinh thần đi
lên lầu, gặp qua nữ tiên sinh, vẫy tay đuổi ve kêu, rút ra bản sách mỏng trên giá, cõi lòng đầy kỳ vọng nhìn lại, thấy chữ viết mới tinh trên
giấy, không khỏi hơi nhướng mày cảm thấy vui mừng, nhưng mà mới nhìn một lát, hai hàng lông mày lại không thể không buông xuống, kèm theo một
chút tức giận.
Cái tên nhắn lại thần bí kia không chút khách khí, thậm chí có thể nói
cực kỳ lãnh huyết đục thủng toàn bộ hi vọng hắn có tới giờ trong mấy
ngày nay, đánh tan cánh cửa ảo tưởng mà hắn càng cực khổ càng cảm thấy
tiến gần phía trước, trực tiếp nói cho hắn thế gian căn bản không có ai
có thể tự hành thông khiếu, mà hết thảy những ai có ý định làm vậy đều
chết đi.
“Sẽ chết ư? Thế còn đám người Ma tông thì sao?”
Ninh Khuyết thì thào lẩm bẩm, đôi mắt tràn đầy vẻ thất vọng, âm thầm
nghĩ, nếu gã nam tử tóc xám trắng kia nói ai cũng có thể là thực thần,
cớ sao không thể người người đều tu hành được?
Sau khi trầm mặc thời gian rất lâu, hắn rốt cục quyết định từ bỏ việc
tiếp tục xem xét bản《 Ngô Chiêm Dương luận Hạo Nhiên kiếm 》.
Bởi nhiều nguyên nhân, Ninh Khuyết mới có thể kiên trì cố gắng dời núi
đến cùng, không ngại đau khổ đối mặt hiểm nguy. Nhưng nghị lực và dũng
khí cũng không thể nào đọ được với tảng đá bướng bỉnh, càng không thể vì thế mà trở nên gian ngoan mất linh.
Tuy cho tới bây giờ hắn vẫn không thể biết được vị để lại lời nhắn thần bí kia là ai, có thân phận gì trong thư viện, nhưng hắn tin tưởng,
người kia chắc chắn phải là một thiên tài tu hành, rất rành rẽ việc đó.
Nếu người kia đã nói cưỡng ép thông khiếu sẽ có khả năng dẫn đến tử
vong, vậy cho dù hắn có mù quáng dời núi thì cũng chỉ biết gặp nguy
hiểm.
Học hỏi từ người thông tuệ, nghe người hiền can gián chính là sáng
suốt, lý tính của Ninh Khuyết đã quyết định tạm thời không sử dụng Vĩnh
tự bát pháp đoán chữ nữa, nhưng cứ để như vậy, tâm trạng của hắn cũng
khó tránh khỏi hơi thất vọng. Lúc rời khỏi nhà sách cũ, hắn vẫn không
cam tâm mà quăng lại vài chữ.
“Hôm nay ta không xem nữa, nhưng ngày mai sẽ tiếp tục xem. Ta hiện tại
không đọc cuốn 《 Bước đầu tìm hiểu tuyết sơn khí hải 》 nữa mà chuyển
sang cuốn 《 Ngô Chiêm Dương luận Hạo Nhiên kiếm 》 rồi, nếu ngươi muốn
thì có thể để lại lời nhắn trong đó. Mặc khác, ta còn một vấn đề muốn
hỏi, nếu như mỗi người đều có thể chất khác nhau, đa số người trên thế
gian đều không thể cảm nhận được hơi thở thiên địa, toàn bộ là do hạo
thiên áp đặt lên vận mệnh mỗi người, như vậy phải chăng quá không công
bằng?”
Đêm khuya, Trần Bì Bì một lần nữa xuất hiện trên gác, hắn nhìn thoáng
qua mấy ngôi sao bị tầng mây che khuất bên ngoài cửa sổ nơi bầu trời
đêm, rút ra tờ giấy từ trên quyển sách nọ, hắn nhịn không được mà nở nụ
cười. Khuôn mặt béo mập lộ rõ vẻ buồn cười, hắn nghĩ thầm cách nói
chuyện của tên tiểu tử này ngày càng trở nên không khách khí, rõ ràng có việc cầu xin mình, mà hệt như đang sai bảo mình vậy. Cũng không biết
tên đầu gỗ này ở đâu chui ra nữa.
Nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn thở hồng hộc ngồi xổm xuống, rút ra cuốn 《
Ngô Chiêm Dương luận Hạo Nhiên kiếm 》, sau đó đi đến cửa phía tây mài
mực chấm bút trả lời Ninh Khuyết.
Là một tên đệ tử thiên tài được vinh danh khắp thư viện trong vài năm
gần đây, từ khi Trần Bì Bì tiến vào tầng thứ hai, dưới áp lực kinh khủng của mấy vị sư huynh, hắn chỉ có thể thành thật học tập, đâu còn được
hưởng cái thú vui lên mặt dạy đời người khác được nữa. Đêm hôm đó hắn
nhìn thấy tờ giấy bộc bạch tâm trạng của Ninh Khuyết, hắn mới ngẫu nhiên cao hứng, trong lòng có vài phần tưởng nhớ, muốn xem thử một chút tên
đáng thương này có thể đột phá hay không, cũng là để thỏa mãn tâm tình
của chính mình.
Nhưng mà giúp người nhiều khi cũng dễ nghiện, thực chất Trần Bì Bì cũng không biết tên đáng thương kia họ tên là gì, là nam hay nữ. Nhưng bởi
vì đã lỡ giúp từ đầu, tựa như đất bùn ẩm ướt ngoài cửa, dính vào tay rồi rất khó gột ra, đây chỉ thuần túy về mặt tâm lý.
Ngày hôm sau, Ninh Khuyết tiến lên lầu hai, cầm lên quyển Hạo Nhiên
kiếm, quả nhiên lại thấy hồi âm của người thần bí nọ. Nhìn thấy mấy dòng chữ đầy ngạo khí kia, hắn không nhịn được nhíu mày nở nụ cười.
“Trên thế giới này làm gì có thứ gọi là công bằng. Hạo thiên cũng giống như ánh mặt trời chói chang trên dãy núi tuyết vậy, vĩnh viễn chỉ biết
tiếc thương cho những đóa hoa sắcn ẩn hiện giữa tầng mây, lại chẳng buồn liếc mắt lấy một cái những cọng cỏ non nơi khe đá. Ví dụ như ta, thiên
tài độc nhất vô nhị trên đời chính là đóa sắcn kia, mà ngươi chính là kẻ đáng thương khiếu không thông không có cách nào tu hành, vậy nên điều
cọng cỏ non nhà ngươi phải làm bây giờ không phải là nghi hoặc, mà là
chấp nhận hết thảy.”
Ninh Khuyết cầm tờ giấy mỏng nhẹ giọng cảm khái nói: “Thiên tài độc nhất vô nhị thế gian? Nghe mắc ói a.”
Sau khi đọc lại lời nhắn, hắn càng ngày càng nghi ngờ thân phận của
nhân vật thần bí kia. Từ câu từ của đối phương, người này chắc chắn
không thể nào là một trong những vị giáo viên tiên sinh đức cao vọng
trọng trong thư viện, mà rất giống Tạ tam công tử hay Chung Đại Tuấn,
những kẻ từ nhỏ đã được xem như đóa hoa lan trân quý nuôi dưỡng trong
nhà ấm.
Có điều cấp độ khoe khoang của người này cao hơn đám Tạ Thừa Vận không
biết bao nhiêu bậc, bởi vì giọng điệu của hắn khi tự nhận mình là thiên
tài rất thản nhiên, giống như đã được thế gian và thời gian chứng minh
vô số lần, là chân lý tuyệt đối bất di bất dịch… tựa như nước chảy
xuống chỗ trũng, nước mì chua cay ăn rất ngon vậy.
Mấy chuyện liên quan đến tự tin này nọ, Ninh Khuyết trước giờ chưa từng cam chịu yếu thế, tuy hắn chưa bao giờ khoe khoang tài năng trước mặt
người khác, hay tiêu sái phe phẩy viện phục khoe khoang với bạn học,
nhưng đó là vì hắn cho rằng mình đã qua độ tuổi này, cảm thấy mấy trò
này có chút ngây thơ không thích hợp, chứ không phải do hắn không tin
tưởng năng lực của mình.
Từ nhỏ chấp bút song bảng giết khắp trường học, từ các lớp ngoại khóa
trong nhà trẻ giết đến mấy cuộc thi viết thư pháp, cậu học sinh quái
thai thiếu niên ba tốt trước giờ chưa từng có địch thủ xuất ra từ chế độ giáo dục mới của nước nhà này tuyệt đối tin tưởng mình mới là thiên tài chính thức.
Cho nên nội dung hồi đáp của Ninh Khuyết đơn giản là: “Về ba chuyện hoa sắcn cọng cỏ này nọ thật sự không có gì đáng tranh luận, điều duy nhất
ta muốn nói chính là, nếu trên đời này thật sự có thiên tài độc nhất vô
nhị, như vậy gã thiên tài ấy chỉ có thể là ta chứ không thể là ngươi,
bởi vì chỉ mình ta mới có tư cách. Như ngươi đã nói, hạo thiên chỉ biết
rủ lòng thương với những thiên tài thực sự, thế nên ta thật sự rất khó
hiểu, vì sao một thiên tài như ta lại không thể tu hành?”
Tây Lăng thần quốc chính là giáo phái có tín đồ nhiều nhất, thế ngoại
cao nhân nhiều nhất, tài phú và quyền lực cũng là nhiều nhất, tự nhiên ở đó tụ tập vô số thiên tài, không biết bao nhiêu thế hệ kinh tài tuyệt
diễm ngồi trước bảy cuốn thiên thư trong chỗ sâu ngôi miếu đổ nát trầm
mặc tu hành.
Thư viện Đại Đường là nơi có địa vị được tôn sùng nhất, nhiều ẩn sĩ
nhất thế gian, lại có nhân vật như Phu Tử, tự nhiên cũng sẽ có rất nhiều thiên tài, không biết có bao nhiêu người đại trí đại tuệ bình tĩnh sống qua ngày trong thư viện tầng hai sau mấy bức tượng đá.
Mười sáu năm tồn tại ngắn ngủi, học tập ở thư viện cũng đã nhiều năm,
từ trước tới nay, Trần Bì Bì trong mắt mấy vị giáo viên cùng đám bạn học đã sớm được công nhận là thiên tài siêu cấp nhất thế gian này, dù cho
có gặp phải hai kẻ đến từ nơi không thể biết kia, hắn cũng có đầy đủ vốn liếng để tự tin kiêu ngạo, vậy nên hắn cũng không cho là lời nhắn lại
bình thường của mình với người kia là có gì kiêu căng, bởi hắn cho rằng
mình chỉ là đang trình bày một sự thật đơn giản.
Hiện tại hắn rốt cuộc gặp được một kẻ còn ngạo mạn, kiêu căng hơn mình.
Vấn đề ở chỗ, cái gã tự nhận thiên tài độc nhất vô nhị kia chỉ là một
tên đáng thương chư khiếu không thông, ngay cả tư cách để tu hành cũng
không có, hắn chỉ có nghị lực mạnh mẽ cùng một vài biện pháp mèo quào mà thôi… Được rồi, Trần Bì Bì thừa nhận tên kia có thể xem là thông
minh kiêm chăm chỉ, nhưng dựa vào cái gì mà hắn dám cùng mình tranh
giành hai chữ thiên tài?
Trong lúc giận dữ, hắn mượn ánh sao ảm đạm xuyên qua đám mây cùng với
cơn bực tức tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ điên cuồng huy bút nhắn lại
cho Ninh Khuyết một đầu đề như sau:
“Ngươi dùng phương pháp Vĩnh tự bát pháp đoán chữ, chắc hẳn lúc đọc Hạo Nhiên kiếm bằng loại biện pháp ngu ngốc xem chữ quên ý này đã bị kiếm
khí thương tổn tim phổi. Giờ ta hỏi ngươi, tim phổi bị thương tổn thì
phải làm sao mới có thể chữa lành? Không nói tới mấy thứ cỏ cặn bã có
dược lực mạnh mẽ kia, ta chỉ muốn hỏi ngươi, lá ngải phải sắc như thế
nào? Mấy lần đun sôi? Bạch chỉ ngân hạnh* phải xử lý thế nào? Cắt miếng
hay nghiền nát? Liều lượng hồng sâm đường mật cần bao nhiêu phần? Làm
sao hòa lẫn? Quả trám ngải bụi khi nào cho vào được? Ngươi trả lời mấy
câu này cho ta xem. (*bạch chỉ: một thứ cỏ thơm, rễ làm thuốc; ngân
hạnh: thân cao to, cây đơn tính, lá hình quạt, hạt hình bầu dục, nhân
quả ăn được, có thể làm vị thuốc)
Lá ngải, bạch chỉ, ngân hạnh, hồng sâm, đường mật, ngải bụi, quả trám?
Ninh Khuyết nhìn mấy chữ viết trên giấy kia, tưởng tượng đến dáng bộ
lúc phẫn nộ viết cuồng của cái tên có lẽ còn rất trẻ tuổi kia, đuôi mày
hơi nhíu, hắn cảm thấy chuyện này thật sự rất có ý tứ. Tên kia lưu lại
câu đố trả đũa mình cũng là lẽ thường tình, thế nhưng câu đố này lại
chẳng liên quan gì đến sáu khoa tu hành trong thư viện, cũng không hỏi
dùng Vĩnh tự bát pháp có thể nhìn ra bao nhiêu đường kiếm ý, mà lại đi
hỏi về mặt y dược.
Hắn mơ hồ hiểu được dụng ý của đối phương, đối phương tự nhận mình là
thiên tài độc nhất vô nhị, như vậy dùng phương diện tu hành để ra đề
kiểm tra mình cũng không công bằng, vậy nên đối phương mới lựa chọn một
đề bài không hề quan hệ gì đến sáu khoa thư viện – một đề bài về cách
chọn dược sắc thuốc.
Ý tứ của người ra đề rất rõ ràng, cũng rất kiêu ngạo, cái gọi là thiên
tài phải là toàn tài, một môn thông, mọi môn đều thông. Nếu dùng vấn đề
tu hành để hỏi thì cũng chẳng có gì hay ho, ngược lại chỉ cần dùng mấy
vấn đề về hiện trạng cơ thể mình thôi cũng đủ dìm chết mình rồi.
“Thật là một kẻ kiêu căng đến cực điểm.”
Ninh Khuyết lắc đầu, sau đó bỗng thu lại nụ cười, bởi vì hắn không biết mình phải trả lời câu hỏi này ra sao. Những thứ dược vật quen thuộc kia nên phối hợp như thế nào mới sắc ra được thuốc chữa trị tốt tổn thương
tim phổi của mình đây?
Phải biết vị đại phu trong thành Trường An nọ thu Tang Tang hết hai
mươi lượng bạc mà cũng chỉ xì ra vài đơn thuốc điều dưỡng, tuy bản thân
hắn hồi còn ở trên núi đã quen dùng thảo dược chữa bệnh, nhưng quả thật
cũng không biết nên điều trị tim phổi như thế nào cho đúng.
Ngày thường không tranh cường háo thắng, là vì không gặp người đáng
tranh cường háo thắng, có ai từng thấy Vương Bột hồi thiếu niên so thư
pháp với đám bạn đồng lứa, hay từng thấy Lâm Chí Dĩnh lúc mười bảy tuổi
ghen ăn tức ở với các học sinh trong trường nghệ thuật Hoa Cương bao giờ chưa? Nhưng nếu thiếu niên Vương Bột đụng phải Cam La, Lâm Chí Dĩnh
mười bảy tuổi gặp trúng Tôn Diệu Uy…
Ninh Khuyết lần này gặp được một tên tự xưng thiên tài, có khả năng
cũng là một thiên tài thực thụ, xứng đáng kiên ngạo, thế nên hắn đương
nhiên cũng muốn hơn thua một phen với đối phương, nhưng sự thật phũ
phàng, hắn thật sự không biết làm sao trả lời câu hỏi.
“Ta không đáp được đề mục của ngươi.”
Hắn xấu hổ viết trả lời lên giấy, bất chợt lông mày nhíu lại, tay phải
xiết chặt đầu bút lông, bắt đầu viết như rồng bay phượng múa: “Nhưng để
công bằng, ta cũng ra lại một đề bài cho ngươi, không biết liệu ngươi có trả lời được…”