Tuyết Mị Nương - Giá Oản Chúc

Chương 35: Kích thích, nhưng hại sức khỏe



Thứ Hai, Lý Minh Lan đến trường từ sớm, gặp bạn học nào cô cũng nhiệt tình chào hỏi.

Cô đặt cặp sách xuống, đi ra hành lang, nhìn xuống lầu.

Cho đến khi nhìn thấy Mạnh Trạch, cô chỉnh trang lại quần áo.

Người đi phía trước là lớp phó, ban đầu đang cúi đầu, nhìn thấy nụ cười của Lý Minh Lan, lớp phó lập tức đứng thẳng người.

Cô nhiệt tình nói: “Chào buổi sáng, lớp phó.”

“Chào buổi sáng, Lý Minh Lan.”

Ánh mắt Lý Minh Lan lướt qua khuôn mặt Mạnh Trạch, dừng lại trên người lớp phó, cô vừa nói chuyện với lớp phó về việc cô đi đánh cầu lông vào cuối tuần, vừa đi theo lớp phó vào lớp học, thậm chí còn đi đến chỗ ngồi của lớp phó.

Không biết lớp trưởng nói chuyện cười gì mà ba người cùng cười ha hả.

Cô quay lại chỗ ngồi của mình, kìm nén nụ cười, bím tóc dài vung mạnh, đập vào sách của Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch dịch sách xuống.

Lại thấy Lý Minh Lan cứ lắc qua lắc lại.

Cậu dựng một cuốn sổ bìa cứng lên, che khuất bím tóc dài đung đưa như quả lắc đồng hồ.

*

Trong giờ đọc buổi sáng, Lý Minh Lan điền những từ tiếng Anh phức tạp vào thẻ từ vựng.

Cô thường xuyên xem phim Mỹ nên không gặp khó khăn gì về giao tiếp, trước đây khi gặp phải từ mới không biết, cô cứ đọc bừa một lượt, cũng có thể qua loa cho xong chuyện, nhưng mà, trong kỳ thi đại học, được điểm nào mừng điểm đó, cô bắt đầu học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh.

Cô vừa mới xếp các thẻ từ vựng tiếng Anh lên bàn, cô Dương đã đi tới: “Lý Minh Lan, em ra ngoài một chút.”

Vì Tôn Cảnh đã nói “người đó” sẽ bí mật nhận lỗi với giáo viên, vậy thì sự việc đã sáng tỏ, cô Dương còn tìm cô để nói gì nữa?

“Cô Dương.” Tâm trạng Lý Minh Lan vẫn chưa nguôi ngoai, hai tay đút vào túi quần, khuỷu tay phải chống lên lan can, một chân giẫm lên bậc thềm dưới lan can, dáng vẻ lười biếng.

“Lý Minh Lan, có một bạn học đến làm chứng, nói rằng em không gian lận trong bài thi tiếng Anh kỳ thi thử lần hai, bạn học này đã giải thích chi tiết tình huống với cô.” Cô Dương nói, “Là cô đã trách nhầm em rồi, Lý Minh Lan, cố lên, cô rất mong chờ sự thể hiện của em trong kỳ thi thử lần ba, hãy cố gắng tiến bộ hơn nữa.”

Mắt Lý Minh Lan trước tiên trợn to, sau đó cụp xuống.

Trường học là một xã hội thu nhỏ, giáo viên có quyền uy tối cao.

Lý Minh Lan tưởng đâu trong lòng cô giáo biết rõ nên sẽ bỏ qua chuyện này.

Nói thật, học sinh kém không có quá nhiều ràng buộc về đạo đức đối với việc gian lận, hơn nữa, Lý Minh Lan đã nói chuyện gian lận với Chu Phác Ngọc, các bạn học đều nhất trí cho rằng, Lý Minh Lan gian lận là chuyện đương nhiên.

Là chính Lý Minh Lan không nuốt trôi cục tức này.

Lúc này, cô thả lỏng, đứng thẳng người: “Cô Dương, em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Lý Minh Lan rất muốn nói với Mạnh Trạch, người duy nhất tin tưởng cô: “Tôi không phải là Đậu Nga nữa rồi.”

Cô nói với Chu Phác Ngọc: “Cô Dương đã tin tớ không gian lận rồi.”

Chu Phác Ngọc giơ ngón tay cái lên: “Lý Minh Lan, cậu đạt điểm cao như vậy bằng thực lực, cậu thật sự rất giỏi.”

Lý Minh Lan liếc mắt nhìn phía sau, chắc là Mạnh Trạch đã nghe thấy lời Chu Phác Ngọc nói rồi.

Hừ, cô vẫn không thèm nói chuyện với cậu.

*

Giờ đọc buổi sáng kết thúc, Lý Minh Lan đã học thuộc lòng xong từ vựng, cô vừa mới thu dọn thẻ từ, liền nhìn thấy Bành Oánh ôm một quyển đề thi thử cỡ A4 đi về phía này.

Bành Oánh đi ngang qua chỗ ngồi hàng thứ hai từ dưới lên.

Lý Minh Lan ngả người ra sau, cô tưởng Bành Oánh đến để hỏi bài Mạnh Trạch.

Nhưng người mà Bành Oánh hỏi lại là Phùng Thiên Lãng.

Phùng Thiên Lãng nằm mơ cũng không ngờ Bành Oánh lại đến hỏi cậu ta bài toán, điều này làm khó cậu ta rồi, cậu ta rất ngại ngùng.

Cô ấy đến đây với đáp án và lời giải chi tiết, nhưng cậu ta ngay cả đáp án cũng không hiểu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 71

Cậu ta gãi đầu: “Ây da, cái này thì mình cũng không biết.”

Lý Minh Lan nghiêng đầu nhìn Bành Oánh.

Ánh mắt Bành Oánh thỉnh thoảng lại liếc về phía Mạnh Trạch.

Phùng Thiên Lãng vỗ tay: “Đúng rồi, Mạnh Trạch, cậu có biết làm bài này không? Đáp án trong sách có phải là sai không?”

Ở lớp 7, nam sinh có thể nói chuyện được với Mạnh Trạch chỉ có Phùng Thiên Lãng.

Mạnh Trạch đối xử với bạn cùng bàn khá thân thiện, quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn mấy giây: “Đáp án không sai.”

Phùng Thiên Lãng và Bành Oánh nhìn nhau.

Chóp tai Bành Oánh bắt đầu đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Bạn Mạnh Trạch, mình không hiểu đáp án này.”

Phùng Thiên Lãng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, mình cũng không hiểu.”

Mạnh Trạch dùng bút chì viết thêm một công thức vào giữa công thức dòng đầu tiên và dòng thứ hai.

Phùng Thiên Lãng và Bành Oánh bừng tỉnh ngộ.

“Mạnh Trạch, cảm ơn cậu, hay là… trưa nay mình mời cậu ăn cơm nhé.” Bành Oánh sợ Mạnh Trạch không nghe thấy, liền cao giọng, không ngờ lúc này phòng học đột nhiên im lặng, cô ấy tự nghe thấy như thể mình đang nói rất to.

Không còn Phùng Thiên Lãng làm người trung gian, Mạnh Trạch rất lạnh nhạt: “Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn.”

Bành Oánh cúi đầu, chạy về chỗ ngồi.

Lý Minh Lan giơ tay lên, đặt lên bàn, rồi lại đặt xuống.

Cô cân nhắc trong lòng một hồi.

Đến giờ giải lao sau tiết học đầu tiên, Mạnh Trạch đi ra ngoài, Lý Minh Lan đi theo ra.

Cậu đi vào nhà vệ sinh, lúc trở về sẽ phải đi ngang qua phòng học lớp 6.

Lý Minh Lan đứng ở cửa lớp 6, học theo Tôn Cảnh, hất cằm về phía hắn.

May mắn cho cô, hôm nay Tôn Cảnh đến lớp, hắn bước ra ngoài với những bước chân chậm rãi: “Sao thế?”

“Tôn lão đại làm việc rất gọn gàng.”

Tôn Cảnh cười: “Người này quen biết tôi, nên tôi mới có thể nói giúp em, nếu là người khác, tôi không có bản lĩnh lớn như vậy.”

“Cảm ơn anh.”

Lúc này, Mạnh Trạch từ nhà vệ sinh đi ra.

Lý Minh Lan cố ý tiến lại gần Tôn Cảnh.

Tôn Cảnh định lùi lại một bước, nhưng nhìn thấy Liễu Linh Vận từ phòng học lớp 6 đi ra, hắn không hề nhúc nhích.

Bàn tay Lý Minh Lan men theo đường vai áo khoác đồng phục của hắn, thuận thế sờ lên.

Tôn Cảnh nhướng mày, nhìn nụ cười có chút tinh nghịch của cô: “Xem ra lời cảm ơn của em không đơn giản.”

Cô nhặt một chiếc lá xanh trên vai hắn: “Nhìn xem, chiếc lá này, xanh mươn mướt.”

Tôn Cảnh nhìn về phía thân cây ở cuối hành lang: “Cây mọc nhanh quá, chắc là trường sắp chặt cây rồi.”

Hai người có chút ý tứ tìm chuyện để nói.

Mạnh Trạch đi ngang qua.

Lý Minh Lan xoay xoay chiếc lá xanh trong tay, nghiêng người dựa vào lan can, sự chú ý của cô đi theo Mạnh Trạch, không nghe rõ Tôn Cảnh lại nói gì.

Tính toán thời gian, Mạnh Trạch đã vào phòng học lớp 7, cô đưa chiếc lá xanh cho Tôn Cảnh: “Tôn lão đại, tặng anh, cảm ơn anh đã minh oan giúp tôi.”

Mặt Tôn Cảnh hơi đen lại, ai lại đi tặng lá cây chứ?

Nhưng mà Lý Minh Lan vỗ mông bỏ đi luôn.

Cô trở về lớp học, đứng trước cửa sổ, giơ hai tay lên, thoải mái duỗi người, thở dài một hơi: “Thời tiết thật dễ chịu.”

Không phải sao, dự báo thời tiết nói rằng sắp có bão.

Gió hôm nay, cũng giống như gió núi cuối tuần, kéo theo không khí, tạo thành những cơn lốc xoáy.

Lý Minh Lan đẩy cửa sổ ra, tóc mai bay lòa xòa.

Cửa sổ mở to, ngay cả tóc của Mạnh Trạch cũng đung đưa qua lại.

Trong lúc hỗn loạn, Mạnh Trạch nhìn thấy một chiếc lá bay xuống từ trên cây, giống như chiếc lá mà Lý Minh Lan vừa nghịch lúc nãy.

Mạnh Trạch không biết, màu xanh của chiếc lá xanh kia là ám chỉ Tôn Cảnh, hay là ai khác?

Mạnh Trạch sờ hộp thuốc lá trong túi, tiếc là đang ở trong phòng học, nếu không cậu thật sự muốn hút một điếu.

*

Hai ngày sau, trời bão, mưa như trút nước.

Buổi trưa, học sinh đều ở lại trong lớp, than thở trận mưa này sao không đến sớm hơn hoặc muộn hơn, lại cứ đúng lúc ăn trưa thì mưa to.

Tham Khảo Thêm:  Chương 547

Lý Minh Lan ra khỏi lớp học một lúc lâu, vẫn chưa đi.

Mạnh Trạch đi ra hành lang, vừa vặn nhìn thấy cô cầm một chiếc ô.

Cô quay đầu lại nhìn thấy cậu, nói gì đó với Chu Phác Ngọc.

Chu Phác Ngọc kinh ngạc nhìn Mạnh Trạch, sau đó mỉm cười.

“Lý Minh Lan.” Lúc này, lớp phó đi ra, ân cần hỏi: “Có cần mình đi lấy cơm cho cậu không?”

Lý Minh Lan cười rạng rỡ: “Cảm ơn, mình ra ngoài ăn.”

“Mưa to như vậy, chắc chắn là một đoạn đường ở cổng nhà ăn sẽ bị ngập nước, cậu cẩn thận đấy nhé.” Có thể nghe ra, lớp phó thật lòng quan tâm cô.

Lý Minh Lan liên tục cảm ơn: “Mình biết rồi, cảm ơn cậu.”

Lớp phó gãi đầu, đỏ mặt: “Không có gì.”

Nước mưa bên ngoài như mạng nhện giăng kín, Mạnh Trạch đút hai tay vào túi quần, nhìn về phía nhà ăn.

Lý Minh Lan và Chu Phác Ngọc cùng nhau xuống lầu, cô cầm một chiếc ô lớn, đi ra khỏi tấm lưới nhện, cô mặc một chiếc áo màu đen, so với chiếc áo phông trắng trong suốt sau khi bị ướt của một bạn nữ khác, thì Lý Minh Lan kín đáo hơn nhiều.

Mạnh Trạch cũng biết, sau trận đấu cầu lông hôm đó, cô bắt đầu mặc đồ tối màu.

Nhìn thấy trận mưa này nhất thời sẽ không tạnh, Vương Huy đi tới hỏi: “Mạnh Trạch, đi ăn cơm không?”

Mạnh Trạch quay đầu lại: “Cậu lấy cho tôi một suất cơm mang về đi, mưa to quá, tôi không muốn đi.”

“…” Vương Huy nói: “Cậu không muốn đi, tôi cũng không muốn đi.”

Mạnh Trạch lại liếc nhìn hướng Lý Minh Lan rời đi.

Bành Oánh đang định đi theo Hàn Hiểu Yến ra ngoài, nghe thấy lời Mạnh Trạch nói, lại nhận được ánh mắt của Hàn Hiểu Yến, Bành Oánh lấy hết can đảm, đi tới hỏi: “Mạnh Trạch, có cần mình lấy cơm giúp cậu không?”

Mạnh Trạch gật đầu: “Giống như lần trước, tôi sẽ giảng bài cho cậu.”

Bành Oánh vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Được, mình đi lấy cơm cho cậu, cậu muốn ăn gì?”

“Món cay đi.” Vào một ngày mưa như bị mạng nhện bao phủ như thế này, Mạnh Trạch muốn “hành hạ” ai đó.

“Được, được, mình sẽ mua món có ớt cho cậu.” Bành Oánh cầm ô, đuổi theo Hàn Hiểu Yến và Lâm Uyển.

Không biết ba người nói gì, truyền đến mấy tiếng cười.

Vương Huy vỗ trán, nói: “Mình thật là thảm, vậy mà lại không tìm được một người con gái nào bằng lòng lấy cơm giúp mình.” Ngược lại, cậu ta đột nhiên nghĩ đến, có phải Lý Nghi Gia cũng cần một người chạy việc vặt không? Cậu ta vội vàng trở về lớp 5.

Bành Oánh quay lại rất nhanh.

Vì cô ấy đã chạy việc vặt một lần, nên Mạnh Trạch ngồi ăn cơm cùng cô ấy ở bàn học của cô ấy, nhân tiện giảng giải những bài toán khó mà cô ấy khoanh tròn.

Giảng bài được một nửa, ngay cả Hàn Hiểu Yến và Lâm Uyển cũng xúm lại.

Hàn Hiểu Yến nói: “Bài này mình cũng không hiểu.”

“Đúng vậy.” Lâm Uyển cầm một tờ đề thi, “Còn bài này nữa.”

Lưỡi Mạnh Trạch bị cay đến nóng rát, cũng chỉ có thể nhịn, dù sao cũng là do cậu đồng ý giảng bài.

Cậu ngẩng đầu lên.

Cô liếc nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên, sau đó không nhìn cậu nữa.

Từ khoảnh khắc này trở đi, vị cay của ớt đã nhạt bớt.

*

Tan học, Mạnh Trạch đến cửa phòng học lớp 5 đợi Vương Huy.

Vương Huy lấy lòng Lý Nghi Gia xong, đeo cặp sách đi ra.

Vương Huy đã hẹn Mạnh Trạch đi chụp ảnh vào ngày hôm nay từ trước, bất chấp mưa gió.

Ông chủ tiệm chụp ảnh nhìn thấy hai người, đưa cho cậu ta một phong bì dày: “Vương Huy, loạt ảnh lần này của cậu không đơn giản đâu.”

Vương Huy: “Người đẹp cảnh đẹp, kỹ thuật cũng chỉ là phụ thôi.”

“Cô gái mà cậu chụp lần trước, lần này còn xinh đẹp hơn.” Ông chủ vậy mà vẫn còn nhớ, lần trước Vương Huy chụp ảnh Lý Minh Lan.

Mưa phùn lất phất, Vương Huy nói cậu ta mời, kéo Mạnh Trạch đến quán ăn nhanh.

Vương Huy không tiếc lời khen ngợi người đẹp trong ảnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2426: Tu La Giới (1)

Mạnh Trạch lại không mấy hứng thú.

Vương Huy: “Nói thật, nếu cậu chịu lên hình, tôi thật sự muốn chụp lại vẻ mặt cả thế giới nợ cậu tám triệu của cậu rồi đem đi dự thi.”

“Chẳng phải cậu muốn đi thi hoa hậu sao?” Mạnh Trạch cắn một miếng khoai tây chiên, ớt cũng không thể điều chỉnh vị giác của cậu, lưỡi cậu lại nhạt nhẽo.

“Cậu đẹp mà.” Vương Huy nói xong, tự bụm miệng lại, “Biết cậu không thích nghe từ ‘đẹp’, nhưng mà, bức ảnh cậu chụp chung với Lý Minh Lan rất có “thần thái”.”

Vương Huy đổ ảnh trong phong bì ra, lần này chụp rất nhiều ảnh, cậu ta vốn tưởng rằng phải tìm trong đó một lúc lâu.

Tuy nhiên, Mạnh Trạch và Lý Minh Lan quá nổi bật, hai người lộ ra từ trong vô số bức ảnh, Vương Huy liếc mắt một cái là phát hiện ra, cậu ta đẩy bức ảnh đến trước mặt Mạnh Trạch: “Cậu xem có phải không?”

Mạnh Trạch ngồi, Lý Minh Lan đứng.

Hai người đứng rất gần nhau, biểu cảm trên mặt cậu u ám, còn cô lại tràn đầy sức sống, mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày của cô đều thể hiện tâm tư của mình trên khuôn mặt.

Trời đẹp, người đẹp.

“Đương nhiên, chủ yếu vẫn là nhờ người mẫu xuất sắc, hai người rất ăn ảnh, không đi làm diễn viên thì tiếc quá.” Vương Huy đưa bức ảnh qua, “Cậu có muốn giữ lại không?”

Mạnh Trạch không nhận: “Cậu là nhiếp ảnh gia, tác phẩm của cậu, cậu cứ giữ lại đi.”

Mạnh Trạch cắn khoai tây chiên, nhìn những giọt nước mưa chảy trên kính.

Bức ảnh như in sâu vào trong mắt cậu, cho dù Vương Huy cất bức ảnh đi, cho dù bên ngoài cửa sổ trắng xóa, cậu vẫn có thể phác họa nụ cười trong bức ảnh.

Buổi tối về nhà, Mạnh Trạch làm xong một đề thi thử Toán kỳ thi đại học, cậu chỉ nghĩ đến công thức, như thể đã quên mất Lý Minh Lan.

Tuy nhiên, Lý Minh Lan trong mơ mặc áo bó sát và váy ngắn, đánh một trận cầu lông dở tệ, kêu: “Mệt quá, mệt quá.”

Cô quay đầu lại cười: “Mạnh Trạch, lại đây xoa bóp lưng cho tớ.”

Lần duy nhất Mạnh Trạch nhìn thấy Lý Minh Lan mặc váy là ngày hôm đó ở trung tâm thương mại.

Váy dài đến bắp chân của cô, tà váy như sóng biển, cô là yêu tinh đang nhảy múa trên mặt biển.

Nếu Lý Minh Lan mặc váy ngắn, chắc hẳn sẽ có một đôi chân dài miên man.

Chưa từng nhìn thấy, cậu chỉ có thể tưởng tượng.

Mạnh Trạch tỉnh giấc giữa đêm, mưa đã nhỏ dần, nhưng vẫn còn tiếng tí tách.

Cậu không kìm nén bản thân, tiếng thở dồn dập được phóng đại.

Cơ thể như vừa trải qua một trận vận động, toát mồ hôi, chăn lại đè lên người khiến cậu khó thở.

Cậu nhấc chân đá chăn ra, ngồi dậy, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo.

Bồn chồn, lo lắng.

Vương Huy đã lo xa rồi, thứ gì nên có trong giai đoạn phát triển của tuổi dậy thì Mạnh Trạch đều không thiếu.

Mạnh Trạch sờ hộp thuốc lá ngay lập tức.

Trong bóng tối, cậu suýt chút nữa đụng phải khung ảnh.

Cậu đặt hộp thuốc lá phía sau khung ảnh, lúc hút thuốc cũng chỉ ra ban công, như thể làm như vậy sẽ không bị ông ngoại phát hiện.

Tuy nhiên, chuyện mà ông ngoại không biết đâu chỉ có chuyện này, chàng rể hiền của ông, đứa con gái bảo bối của ông, đều giấu ông.

Mạnh Trạch cảm thấy mình bị di truyền máu mủ của bố mẹ nên mới nhiễm thói quen xấu hút thuốc lá.

Cậu mở cửa ban công.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, cả người nóng bừng.

Gió thổi mưa tạt vào mặt.

Cậu rùng mình một cái, nhưng cũng không hạ nhiệt.

Mạnh Trạch bật lửa, châm thuốc, ngậm vào miệng, ngửi thấy mùi thuốc lá, liền rít một hơi thật sâu.

Hút vội vàng, tàn thuốc đỏ rực nhanh chóng bay lên.

Không bao lâu, đã hút hết nửa điếu thuốc.

Nhớ đến Lý Minh Lan, Mạnh Trạch muốn hút thuốc.

Hút thuốc, Mạnh Trạch lại nhớ đến Lý Minh Lan.

Nicotine và Lý Minh Lan dường như giống nhau.

Kích thích, nhưng có hại cho sức khỏe.

Nhưng mà, Mạnh Trạch bây giờ cũng không thể coi là học sinh ngoan nữa.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.