Trời còn chưa sáng hẳn, Mạnh Trạch đã thức giấc.
Cậu hút thuốc vào buổi tối, hút thuốc vào nửa đêm, đến lúc bình minh cũng ra ban công hút thuốc, ngay cả trong ngày bão thế này cũng chẳng thấy mát mẻ chút nào.
Dù sao cũng không ngủ được, Mạnh Trạch đến trường từ sớm.
Phía trước, Điền Tân và Trịnh Khắc Siêu khoác vai bá cổ nhau.
Cổng trường ồn ào náo nhiệt, Mạnh Trạch không nghe rõ hai người họ đang nói gì, đến khi vào tòa nhà dạy học, cậu mới đi theo sau.
Như thể không có ai bên cạnh, Điền Tân nói: “Mạnh Trạch và Bành Oánh…”
Trịnh Khắc Siêu lại nói: “Bành Oánh đối với Mạnh Trạch…”
Đến chỗ rẽ cầu thang, hai người quay đầu lại, phát hiện nhân vật chính đang ở ngay phía sau, lập tức im bặt.
Giờ ra chơi, Bành Oánh lại ôm sách bài tập đến.
Phùng Thiên Lãng biết rõ khả năng của mình, còn chưa nhìn đề bài đã rất tự giác lắc đầu: “Bành Oánh, môn Toán của mình bình thường thôi, lớp phó ngồi trước cậu là cán bộ môn Toán, sao phải bỏ gần nhờ xa thế?”
Phùng Thiên Lãng ngốc thật hay giả ngốc vậy? Lý Minh Lan chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón trỏ không ngừng gõ nhẹ lên mặt.
Hôm nay Bành Oánh có thêm tự tin, giọng nói cũng cao hơn: “Nhưng mà bài tập khó như lần trước, mình cũng là hỏi cậu mới có đáp án.”
“Cái đó đâu phải mình giải ra, mình có một cậu bạn cùng bàn đáng tin cậy mà.” Phùng Thiên Lãng rốt cuộc cũng thông suốt, “Bành Oánh, hay là cậu hỏi thẳng Mạnh Trạch đi.”
Phùng Thiên Lãng đứng dậy, nhường chỗ cho Bành Oánh, còn mình thì đi đến chỗ lối đi nhỏ giữa Mạnh Trạch và cửa sổ: “Câu hỏi của Bành Oánh rất điển hình, tôi cũng muốn nghe thử.”
Bành Oánh hơi cụp mắt, liếc nhìn Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch lại nhìn thẳng về phía trước.
Lý Minh Lan không có động tĩnh gì.
Mạnh Trạch lạnh lùng lên tiếng: “Bài nào?”
Bành Oánh lập tức đưa sách bài tập qua, cô không dám ngồi vào chỗ của Phùng Thiên Lãng, vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Lâm Uyển, Hàn Hiểu Yến cũng không hiểu bài này.”
Phùng Thiên Lãng gật đầu: “Bài này tôi cũng không biết.”
Lý Minh Lan lúc này mới hơi dựa ra sau, lưng tựa vào bàn học của Mạnh Trạch.
Bàn học của Mạnh Trạch rung lên một cái.
Cô đứng dậy, động tác rất mạnh.
Bàn học của cậu lại bị cô làm cho rung lên lần nữa.
“Phùng Thiên Lãng, tránh đường với nào.” Lý Minh Lan mỉm cười.
“Ừ.” Phùng Thiên Lãng lập tức nhường đường.
Ngón tay Lý Minh Lan gõ nhẹ lên mép bàn của Mạnh Trạch hai cái, giống như vô ý.
“Chính là chỗ chuyển đổi công thức từ dòng hai sang dòng ba, bọn mình không hiểu.” Bành Oánh nhấn mạnh chữ “bọn mình”, không phải chỉ là câu hỏi của riêng cô ấy.
Mạnh Trạch không nói gì, dùng bút liệt kê quá trình giải bài trên giấy nháp.
Phùng Thiên Lãng kích động không thôi: “Tôi biết ngay mà, Mạnh Trạch, cậu đúng là thần toán học.”
Mạnh Trạch chống tay lên bàn học, ban nãy cậu còn muốn cho kẻ dốt toán kia nghe thử cách giải bài này, ai ngờ kẻ dốt toán kia lại nghênh ngang bỏ đi.
Tự làm tự chịu, thi được 12 điểm là đáng đời.
Trong lớp bắt đầu lan truyền tin đồn về Mạnh Trạch và Bành Oánh, mọi người không dám nói trước mặt Mạnh Trạch mà chỉ dám rỉ tai nhau sau lưng.
Bành Oánh ra mặt thanh minh: “Không phải, không phải đâu.”
Mạnh Trạch không để ý tới.
Lý Minh Lan vẫn xoay quanh đám ong bướm vây quanh mình, còn cậu lại lẻ loi một mình, cậu cảm thấy bản thân chỉ thắng được một lần này mà thôi.
*
Tan học, Lý Minh Lan nhìn thấy xe của anh trai ở ngã tư, cô chạy vội tới.
Lý Húc Bân nhìn thấy cô qua kính chiếu hậu, hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe đi, anh về nhà bố mẹ.”
Lý Minh Lan lên xe: “Anh, dạo này anh về nhà thường xuyên thế, chị dâu đâu?”
“Cô ấy đi ăn với đồng nghiệp.” Lý Húc Bân khởi động xe, “Lần trước em bảo anh liên hệ với chuyên gia hội họa kia, thật không khéo, anh ấy đã ra nước ngoài rồi, mấy ngày nay anh cũng khá sốt ruột, em có luyện tập vẽ chứ?”
Lý Minh Lan gật đầu: “Tất nhiên là có.”
Lý Húc Bân thường xuyên mường tượng, có lẽ bia mộ của mình sau này sẽ được khắc dòng chữ: Bị em gái ruột làm cho tức chết.
Nhưng dù sao cũng là em gái ruột, em gái sắp thi đại học, cũng giống như cả nhà họ Lý đang trải qua một kỳ thi vậy, Lý Húc Bân biết, bố đã sắp xếp đường lui cho em gái rồi, cả nhà không nỡ để con bé phải chịu khổ.
Lý Húc Bân đưa tay xoa đầu em gái: “Minh Lan, cố gắng hết sức là được rồi.”
Ăn cơm xong, Lý Minh Lan trở về phòng luyện vẽ.
Anh trai nói rất đúng.
Thấy ngày thi năng khiếu vòng hai càng ngày càng gần, bản thân cô cũng sốt ruột.
Hôm nay cô không trực tiếp cầm bút lên mà nhắm mắt lại, ngả người ra sau ghế, hay là hôm nay không luyện nét nữa, vẽ gì đó khác đi.
Trong tầm mắt, bắt đầu từ con gấu bông to tướng trên giá sách.
Từ kỳ nghỉ hè năm ngoái đến nay, Lý Minh Lan vẫn luôn dựa vào cái gọi là gen nghệ thuật của nhà họ Lý để chống đỡ, kỳ thi chung và kỳ thi năng khiếu vòng một của cô đều là suýt soát vượt qua, nếu không có gì bất ngờ, kỳ thi năng khiếu vòng hai cũng sẽ làng nhàng như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào hai con ngươi đen láy của con gấu bông, sau đó men theo khuôn mặt tròn trịa của nó, nhìn xuống chiếc yếm bò dài, bụng phình ra thành hình elip, hai chân mập mạp đứng thẳng.
Lý Minh Lan khi còn nhỏ, đôi mắt giống như một ống kính bố cục, cô nghiên cứu đối tượng vẽ, phân tích cấu trúc, đo lường tỷ lệ, đó là năng khiếu trời phú của cô.
Sau đó, Lãnh Âm xé nát bức tranh của cô, ném xuống chân cô.
Trong phòng học yên tĩnh, chỉ còn lại một mình cô. Đôi mắt cô bỗng trở nên mơ hồ.
Đặc biệt là khi anh trai nhắc đến việc cô từng đoạt giải khi còn nhỏ, sự phản kháng trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt hơn.
Mà lúc này, cô theo bản năng dùng lòng bàn tay che mắt mình lại, sau đó từ từ thả lỏng các ngón tay, len lén nhìn thế giới qua kẽ tay.
Đôi mắt cô lại có thể nhìn thấy rồi.
Trước đó còn đang suy nghĩ miên man không biết nên đặt bút từ đâu, thì khoảnh khắc này, con gấu bông như tự động biến thành các hình khối, lần lượt ghép lại trước mắt cô.
Mạnh Trạch không hoàn toàn là tên khốn, nhưng cậu đã nói cô không bằng cô gái mặc áo xanh trên sân cầu lông.
Cô gái mặc áo xanh nhiệt tình như vậy, chắc hẳn đã bị khuôn mặt điển trai của Mạnh Trạch lừa rồi, không biết đến tính tình xấu xa của cậu.
Thế nhưng, kẻ có tính tình xấu xa lại dùng giọng nói như sấm rền phản bác mọi người, xóa tan sự ấm ức mà cô từng phải chịu đựng.
Lý Minh Lan nở nụ cười rạng rỡ, gục mặt xuống bàn, cười một lúc, cô ngẩng đầu lên, dùng bút chọc chọc vào tờ giấy.
Chọc chọc chọc, cô muốn vạch trần lớp mặt nạ của tên khốn đó.
*
Điền Tân và Trịnh Khắc Siêu, hai kẻ lắm chuyện nổi tiếng của lớp 7, bất kỳ tin đồn nào cũng phải đi qua miệng của hai người bọn họ một lần.
Buổi trưa, Lý Minh Lan và Chu Phác Ngọc ăn cơm ở góc nhà ăn.
Hai kẻ lắm chuyện kia ngồi bàn chéo phía trước.
“Bình thường Bành Oánh ở trong lớp im re, ít nói, không ngờ lại…” Điền Tân tấm tắc khen.
Trịnh Khắc Siêu vừa xé bánh mì khô, vừa cho từng miếng nhỏ vào miệng: “Thật ra, nếu Mạnh Trạch không có thành tích nổi trội, thì cậu ta cũng chẳng có chút cảm giác tồn tại nào trong lớp, hai người cô đơn nương tựa lẫn nhau thôi.”
Chu Phác Ngọc không hiểu, rõ ràng không thấy Mạnh Trạch và Bành Oánh qua lại gì với nhau, người trong lớp giao tiếp với Mạnh Trạch nhiều nhất là Lý Minh Lan, thế mà hai người này lại có quan hệ tệ nhất.
Lý Minh Lan cắn một miếng cánh gà rán.
Cô cũng từng ăn cơm chung với Mạnh Trạch một cách quang minh chính đại ở nhà ăn, ngồi ngay giữa, đáng tiếc lúc đó là buổi tối, ngoài các cô chú trong nhà ăn chứng kiến ra thì không có bạn học nào khác.
Lý Minh Lan cắn lớp da giòn tan kêu “rắc rắc rắc”: “Chu Phác Ngọc.”
“Hả?” Chu Phác Ngọc thu hồi sự chú ý từ phía Điền Tân và Trịnh Khắc Siêu.
Lý Minh Lan ăn xong cánh gà, phủi tay: “Một số bạn học lớp mình, trong thời khắc thi cử căng thẳng này lại mọc ra một đôi tai dài và một cái lưỡi dài.”
Chu Phác Ngọc: “Họ rảnh rỗi quá, gió nổi lên là thấy mưa, nghe thấy sấm, lại còn muốn dấy lên sóng to gió lớn.”
“Cậu có nghe thấy lời đồn nào về tớ không?” Nể mặt Tôn Cảnh, không có mấy ai dám đến trước mặt Lý Minh Lan mà giở trò, chuyện của cô với Tôn Cảnh là do Tôn Cảnh cố ý truyền ra ngoài, đợi đến lúc hắn muốn dẹp yên thì tự nhiên sẽ dẹp yên.
Chu Phác Ngọc cắn cắn đũa.
Trong số những tin đồn về Lý Minh Lan, có một chủ đề đặc biệt hot, đó chính là mối quan hệ của cô với các bạn nam.
Nam sinh thích Lý Minh Lan trong trường không đếm hết bằng hai bàn tay, có người giữ kín trong lòng, có người lại thể hiện ra mặt.
Tin đồn lan truyền rộng rãi nhất là về Lý Minh Lan và Tôn Cảnh.
Năm nay, có một anh chàng đẹp trai lạnh lùng chuyển đến, cậu và Lý Minh Lan đã giúp đỡ lẫn nhau trong học tập vài lần, thế là Mạnh Trạch được ghi danh vào danh sách dự phòng của Lý Minh Lan.
Chu Phác Ngọc không khỏi so sánh Tôn Cảnh với Mạnh Trạch.
Khí chất của Tôn Cảnh quá ngông cuồng.
Mạnh Trạch thì có vẻ thuần khiết hơn, đúng chuẩn một cậu học sinh.
Nếu ví Tôn Cảnh như một tên cướp, thì Mạnh Trạch hẳn là một vị trạng nguyên, Lý Minh Lan làm phu nhân trạng nguyên nghe có vẻ oai phong hơn là làm phu nhân của tên cướp.
Trong tích tắc cắn đũa, dòng suy nghĩ của Chu Phác Ngọc xoay chuyển không ngừng.
“Chu Phác Ngọc.” Lý Minh Lan vẫn đang chờ câu trả lời.
Chu Phác Ngọc nói: “Tớ có nghe người ta bịa chuyện về cậu và Mạnh Trạch.”
“Nói thế nào?” Bản thân Lý Minh Lan là nhân vật chính mà cũng không hề tức giận, ngược lại còn rất hứng thú.
“Mạnh Trạch bại trận dưới làn váy của cậu.”
“Nói hươu nói vượn, tớ quanh năm suốt tháng đều mặc quần mà.” Lý Minh Lan hỏi, “Tin đồn giữa tớ và cậu ấy, với tin đồn giữa cậu ấy và Bành Oánh, cái nào hot hơn?”
“Chắc chắn là cậu rồi, nhân vật tâm điểm của mọi sự chú ý mà.”
Lý Minh Lan chống cằm, đầu ngón tay gõ nhẹ lên má.
Cô và Mạnh Trạch, đúng là trời sinh một cặp.
Cô lập tức đưa ra một quyết định mà có lẽ đã được đưa ra từ rất lâu rồi.
Ăn cơm xong, Lý Minh Lan nói mình muốn đi dạo cho tiêu cơm, mặt trời lên cao, cô cởi áo khoác đồng phục ra, đưa cho Chu Phác Ngọc mang về lớp.
Định bụng đi về phía khu rừng nhỏ, nhưng nhớ lại chuyện Mạnh Trạch đã làm với mình lần trước, Lý Minh Lan quay trở lại cửa hàng tiện lợi, mua một thanh kẹo cao su.
So xem cô và Mạnh Trạch, ai mới giống lưu manh hơn.
*
Trời quang mây tạnh, Mạnh Trạch trở lại với khoảng thời gian buổi trưa của mình, hít thở bầu không khí trong lành quen thuộc của khu rừng, đồng thời cũng có một người quen thuộc đến.
Lý Minh Lan vẫn là dáng vẻ nhai kẹo cao su, thổi bong bóng, nghiêng đầu cười khẩy, giống hệt một tên lưu manh: “Học bá Mạnh à, cậu định làm chuyện xấu đến cùng luôn sao, đến cả bạn gái cũng giao nốt rồi?”
Mạnh Trạch nhắc nhở cô: “Cậu quên lời cảnh cáo lần trước của tôi rồi à?”
Cô bật cười: “Lại muốn túm tôi à, nói thật, tôi từng gặp qua người bị một gã xấu xí túm rồi, tôi thấy, với ngoại hình của cậu á, tôi cũng khá hài lòng đấy, cũng không thiệt thòi đâu.”
“Lý Minh Lan.” Mạnh Trạch lạnh lùng nói, “Cậu thật sự rất đáng ghét.”
“Không phải đáng ghét, mà là khiến cậu thấy đáng ghét thôi, đúng không?” Lý Minh Lan rất tự giác.
Đúng vậy, khiến cậu thấy đáng ghét, ông trời quá mức thiên vị cô, trong rừng âm u nhưng lại có một tia nắng chiếu vào nơi cô đứng, rọi lên khuôn mặt ngông cuồng của cô. Cô mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình, bên dưới là quần dài, chỉ với bộ đồ này, trông cô có vẻ hơi phẳng.
Mạnh Trạch bước tới.
Vạt áo phông đen của Lý Minh Lan có một chiếc túi to, hai tay cô đút trong túi, vẻ mặt khiêu khích.
Cậu tiến lại gần.
Cô cũng chẳng sợ hãi, nói: “Cậu ngày nào cũng giả vờ làm học sinh ngoan, không thấy mệt sao, chi bằng cứ tự do tự tại như tôi đây này.” Cô nhai kẹo cao su, mấy chữ sau bị nhoè đi.
Mạnh Trạch dừng lại trước mặt cô: “Nhổ ra.”
“Hả?”
“Kẹo cao su, nhổ ra.”
“Làm gì?”
“Nhổ ra rồi hãy nói chuyện với tôi.”
“Muốn làm gia sư cho tôi à? Tôi cũng mong thành tích của mình có thể tiến bộ lắm đấy.” Nói xong, cô nhổ kẹo cao su vào bụi cây, vừa quay người lại đã bị Mạnh Trạch nắm cằm.
“Không phải gia sư, chỉ là thực hiện lời cảnh cáo lần trước thôi.” Nói xong, Mạnh Trạch cúi đầu ngậm lấy môi cô, chặn đứng những lời sắp buông ra khỏi miệng cô.
Trong miệng cô có vị kẹo cao su, vị dâu tây, tất nhiên là ngon hơn cơm hộp ở nhà ăn, tay còn lại của cậu ôm lấy eo cô.
Hôn một lúc lâu, hơi tách ra, cậu lại hung hăng hôn lên, kiến thức lý thuyết của cậu đủ phong phú, đến lúc này lại không thầy tự hiểu.
Trong khu rừng cây xanh thẫm, một tia nắng rực rỡ chiếu rọi xung quanh đôi nam nữ đang hôn nhau, đây chính là sân khấu mà thiên nhiên ban tặng cho họ.
Mạnh Trạch không nhìn thấy sự hoảng sợ trên khuôn mặt Lý Minh Lan, lúc buông cô ra, cậu lại cắn mạnh lên môi dưới của cô một cái.
Cô khẽ nhấc mí mắt, hàng mi dài như cánh quạt, hé lộ đôi mắt long lanh như nước.
Thật ra, Lý Minh Lan có nét đẹp thanh tú, chỉ là thỉnh thoảng khi quan sát cậu, ánh mắt cô lại ẩn chứa vài phần lẳng lơ, điều này khiến Mạnh Trạch hiểu lầm, cậu cứ nghĩ cô là cô gái đa tình.
Vẻ đẹp của Lý Minh Lan biến mất ngay khi cô mở miệng nói chuyện, cô vừa lên tiếng, Mạnh Trạch liền lạnh mặt.
Cô hỏi: “Mạnh Trạch, chúng ta đây là đang hẹn hò sao?”
Hai người cách nhau mười phân, Mạnh Trạch có thể ngửi thấy mùi kẹo cao su trên người cô, vị dâu tây, rất ngọt ngào, vào lúc tình cảm đang nồng nàn thế này, cậu lại nói: “Vừa rồi chỉ là cảnh cáo thôi, sau này cậu còn dám xông vào đây nữa, tôi sẽ còn quá đáng hơn đấy.”
Hai má Lý Minh Lan như treo hai quả đào mật, còn rực rỡ hơn cả quả đào nhỏ chính là đôi môi cô, đỏ mọng ướt át: “Nhưng mà, tôi muốn cậu làm bạn trai tôi.”
“Vậy thì cứ việc mơ tưởng đi.” Mạnh Trạch đứng thẳng người, thu tay về.
Lý Minh Lan nhón chân lên, rướn người về phía cậu: “Tự dưng tôi phát hiện, cậu còn tệ hơn tôi tưởng tượng đấy.”
Mạnh Trạch: “Tôi chưa bao giờ tỏ ra là người tốt trước mặt cậu.”
Cô nhướng mày: “Cậu không sợ tôi đi mách giáo viên, mách phụ huynh, nói cậu quấy rối tôi sao?”
“Cậu sẽ không làm vậy.”
“Tự tin thế, Mạnh Trạch, cậu lấy đâu ra tự tin vậy?” Cô hỏi ngược lại cậu bằng chính câu nói của cậu.
Mạnh Trạch đưa tay ra, làm một động tác rất thân mật, vén tóc mai của cô ra sau tai, sau đó, ngón tay dừng lại trên dái tai cô, cậu hạ giọng nói: “Bởi vì vừa rồi cậu đã bị tôi hôn đến mức thần hồn điên đảo.”
Lý Minh Lan nhìn cậu: “Đây hẳn là nụ hôn đầu của cậu nhỉ?”
Sắc mặt cậu hơi khựng lại, ngón tay rời khỏi dái tai cô.
Cô nói: “Cắn vào răng tôi rồi.”
Cậu đưa tay giữ lấy nửa đầu cô, trầm giọng nói: “Lý Minh Lan, cậu đúng là không thấy quan tài không rơi lệ.”
Ngón trỏ cô chọc chọc vào má cậu: “Được rồi, tôi thích trai đẹp.”
Tôn Cảnh là trai đẹp.
Người đàn ông mặc vest hôm đó ở cạnh cô, ngoại hình cũng rất được.
Mạnh Trạch nhớ đến cảnh cô nắm lấy vạt áo người đàn ông kia, trong lòng bực bội, thậm chí, hôm nay cậu đã hôn Lý Minh Lan, nhưng nhìn biểu hiện của cô, cậu lại có cảm giác nụ hôn đầu của mình đã bị cướp mất rồi.
Thế nhưng, lại rất thần kỳ, cũng có một loại cảm giác hoang đường, như thể bản thân đã tìm được mảnh ghép hoàn hảo còn lại của mình.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang