Giang Nguyên cười cười, gật đầu nói:
– Đại khái đã tìm ra nguyên nhân rồi. Tiêu khát chỉ là biểu hiện…chủ yếu là trùng chứng…
~ Trùng chứng?
Nghe hai chữ này, thầy thuốc Hồ sửng sốt, sau đó ngạc nhìn nhìn Giang Nguyên nói:
– Sao lại có thể là trung chứng? Trùng chứng không có khả năng biểu hiện như vậy mới đúng.
– Con nhớ kỹ từng có sách cổ ghi lại… Có trùng làm hại, xưng là cổ, khiến người ăn nhiều ăn tạp, gầy gò… Mặc dù không uống nhiều tiểu nhiều, nhưng cũng có khả năng… Uống nhiều cũng được gọi là ăn nhiều…
Giang Nguyên cười giải thích, nhìn thầy thuốc Hồ nghe được, giống như vẫn hơi nghi hoặc, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía Trương Văn Thanh đang nghe tới mơ mơ màng màng, nói:
– Hai tháng này ông có xuất hiện tình trạng đau bụng không?
– Không có…
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Trương Văn Thanh sửng sốt một chút, lắc đầu nói. Lông mày Giang Nguyên hơi nhíu lại, hỏi lại lần nữa: – Ông khẳng định chứ? Không hề đau chút nào?
Thấy dáng vẻ Giang Nguyên chăm chú như vậy, Trương Văn Thanh vội vàng nhớ lại, sau đó chần chừ:
– Mấy hôm trước dạ dày tôi ngẫu nhiên đau nhức, chỉ đau một chút… Ăn thứ gì vào là ổn…
Giang Nguyên lại cười, sau đó nói:
– Gần đây có phải ăn gạo sống không?
– Hả…
Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, mặt Trương Văn Thanh lộ vẻ cổ quái, ngạc nhiên nghi hoặc nhìn Giang Nguyên nói:
– Thầy thuốc Giang, sao cậu lại biết…
Giang Nguyên lắc đầu cười, sau đó cầm bút, nhanh chóng kê đơn, chữ như long xà, viết hết một tờ giấy liền lấy tờ thứ hai viết tiếp.
Nhìn Giang Nguyên bắt đầu kê đơn, nhớ tới mấy vấn đề hắn vừa hỏi bệnh nhân, quả thật đúng là biểu hiện của trùng chứng, thầy thuốc Hồ mang theo chút kinh hãi bắt đầu nhớ lại mạch tượng mình vừa bắt, đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, rõ ràng nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn Giang Nguyên, lộ ra một tia than thở và sợ hãi không chút che dấu.
Mà bệnh nhân bân cạnh, còn Trương Văn Thanh nhìn dáng vẻ sợ hãi than thở của thây thuốc Hồ, trong lòng đều vui vẻ. Mặc dù bọn họ không hiểu nhiều ý nghĩa trong đó, nhưng nhìn vẻ mặt của thầy thuốc Hồ thì liền biết sợ rằng thầy thuốc Giang lần này chẩn bệnh đúng rồi..
Lúc này bọn họ đều giống như thầy thuốc Hồ, sợ hãi nhìn Giang Nguyên. Thầy thuốc Giang thật đúng là lợi hại, xem tình huống thì thật sự còn lợi hại hơn cả thầy thuốc Hồ rồi.
Kê hai đơn thuốc xong, Giang Nguyên cười đưa đơn cho Trương Văn Thanh, nói:
– Tốt rồi. Đơn đầu uống ba tháng, uống xong liền uống đơn hai… Đơn đó uống sáu thang… Uống xong liên không cần tới nữa…
– Uống xong không cần tới nữa sao?
Trương Văn Thanh lặng người nhìn Giang Nguyên, ngạc nhiên nghỉ hoặc hỏi.
Giang Nguyên cười cười, gật đầu nói:
– Đúng vậy.
Nhìn vẻ mặt của Giang Nguyên, Trương Văn Thanh sửng sốt một hồi, đột nhiên vui mừng ngạc nhiên nói:
– Ý của cậu là uống chín thang thuốc này xong là tôi khỏi bệnh hoàn toàn à?
– Đúng… Uống thuốc xong là khỏi rồi… Sau này chú ý vấn đề vệ sinh ẩm thực. Thuốc khác không cần uống nữa…
Giang Nguyên mỉm cười nói.
– Tốt, tốt… Tốt, nếu thật sự khỏi, như vậy rất cảm tạ rồi…
Nghe Giang Nguyên nói tự tin như vậy, rốt cục Trương Văn Thanh không nén nổi mừng như điên. Phải biết rằng ông đã tới nhiều nơi, uống đủ thứ thuốc nhưng cũng không có chuyển biến thật rõ ràng. Đây là lần đầu tiên có thầy thuốc có thể tự tin nói mình uống xong sẽ khỏi.
– Được rồi… Đi lấy thuốc đi…
Nhìn dáng vẻ mừng rỡ của Trương Văn Thanh, Giang Nguyên gật đầu cười, sau đó vẫy tay:
– Vị tiếp theo…