“Y(*°▽°*)Y”
Sau đó, ở phía dưới còn vẽ thêm một biểu cảm trông vô cùng đáng khinh…
Hướng Đông Tình có chút điên cuồng, sau đó lại bình tĩnh lại, cô ta nhìn tờ giấy, sau đó mỉm cười và khẽ lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn lấy đi cây bút chì quý giá nhất của cô ta nhưng lại khiến cho cô ta có cảm giác như vừa được giải thoát khỏi một sự trói buộc nào đó.
Cô ta gài cây bút chì ở sau đầu và quấn thành búi tóc, điều đó cho thấy cô ta trân trọng cây bút chì đó đến nhường nào, nhưng chẳng phải nó cũng tượng trưng cho sự trói buộc của nỗi buồn trong quá khứ đối với cô ta hay sao?
Tề Đẳng Nhàn lấy đi cây bút chì của cô ta giống như là để lấy đi sự đau buồn trong quá khứ của cô ta vậy.
Cây bút chì này không chỉ có thể mang theo nỗi buồn mà còn mang theo những suy nghĩ, trăn trở trong những ngày sắp tới nữa.
Hướng Đông Tình nhìn mình trong gương, nhìn mái tóc dài đến vai của mình, cô ta không thể không thừa nhận Tề Đẳng Nhàn rất có mắt nhìn, bởi vì hắn đã từng nói rằng cô ta trông đẹp hơn khi không búi tóc.
Vậy nên, hôm nay ở trong tập đoàn Hướng thị đã xảy ra một cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng quái gở.
Hướng tổng hôm nay lại không búi tóc, sau gáy cũng không còn cây bút chì khiến cho mọi người cảm thấy không thể quen thuộc hơn được nữa nữa rồi.
Có điều, chẳng bao lâu sau, tâm trạng vui vẻ của Hướng Đông Tình đã bị người khác phá hoại rồi, có người của phía chính phủ đến tìm cô ta và đã xông thẳng vào trong văn phòng của cô ta.
“Hôm qua có phải cô đã ở cùng với Tề Đẳng Nhàn không?” Người vừa bước vào hỏi cô ta với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Hướng Đông Tình cũng vô cùng không tốt.
“Đúng đấy!” Hướng Đông Tình nở nụ cười và trả lời với vẻ sảng khoái.
Người đó bèn hỏi tiếp: “Cậu ta có nói gì với cô không? Cô có biết cậu ta đi đâu không? Cô có biết tiếp xúc với một kẻ phản quốc thì sẽ phải nhận tội gì không?”
Hướng Đông Tình lại nói: “Tôi không chỉ tiếp xúc với anh ta mà tôi còn ngủ với anh ta một giấc kia kìa. Cho dù tôi biết anh ta ở đâu thì tại sao tôi lại phải nói cho các người biết chứ?”
Ánh mắt của người đó ngay lập tức trở nên vô cùng sắc bén, người đó lạnh lùng nói: “Cô không nói thì không sợ sẽ gặp phải phiền toái à?!”
Hướng Đông Tình lại lắc lắc đầu, cô ta dựa lưng vào chiếc ghế ông chủ với vẻ bất cần và thản nhiên nói: “Ông muốn gây phiền toái cho tôi mà không sợ sẽ mất luôn cái mạng của mình à? Nếu như anh ta đã có thể không màng nguy hiểm mà chạy đến Trung Hải tìm tôi thì đương nhiên anh ta cũng sẽ không ngại việc ra tay giết chết vài kẻ dám uy hiếp và bắt nạt tôi đâu nhỉ?”
Biểu cảm của người đó đột nhiên đông cứng lại, ông ta muốn móc ra chiếc còng tay ở bên hông mình.
Trên mặt Hướng Đông Tình lại hiện ra một nụ cười, cô ta nói: “Ông đến đây theo dõi tôi chỉ đơn giản là phụng mệnh làm việc và muốn có được một cơ hội để ôm chân người khác mà thôi. Ông cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, ông không biết gì cả, như thế thì cũng sẽ không có ai trách cứ ông điều gì đâu.”
Người đó siết chặt nắm đấm của mình lại một cách hung dữ.
Hướng Đông Tình nói: “Đánh chết ông có lẽ sẽ dễ hơn việc đánh chết Tạ Cuồng Long nhiều đấy.”
Người đó buông nắm đấm ra.
“Hướng tổng là một người có nguyên tắc và là người có lập trường, tin rằng cô sẽ không dễ dàng tiếp xúc với những kẻ phản quốc đâu, hôm nay tôi đến đây chỉ là để hỏi thăm như thường lệ mà thôi.” Cuối cùng, người đó nở một nụ cười xấu hổ, sau đó quay đầu đi ra khỏi văn phòng của Hướng Đông Tình.
Sau khi người đó đi rồi, Hướng Đông Tình khẽ hừ một tiếng và nghĩ: “Hoàng Văn Lãng bị điều đến thành phố Hương Sơn để đảm nhận công việc, Dương Lệnh Quang cũng đã được thăng chức… Không còn mấy ai có thể chăm sóc tập đoàn Hướng thị nữa rồi.”
“Có điều, cho dù tập đoàn Hướng thị có sụp đổ thì có sao chứ? Bọn họ cũng đâu có lấy được tiền của mình.”
“Sụp đổ cũng được… cứ coi như đó là lời từ biệt của mình đối với sự trói buộc trong quá khứ đi!”
Cô ta khẽ thở dài và lật khung ảnh đã bị lật úp trên giá sách lên, đó là một tấm ảnh chụp chung của cô ta và anh trai Hướng Đông Lôi.