Shevchenko nói lại chuyện gặp được Bogdanov ở khách sạn Thiên Địa cho Từ Ngạo Tuyết biết. Điều này khiến cho Từ Ngạo Tuyết vô cùng kinh hãi, lắp bắp mãi chẳng nói được thành lời!
Vì thế, Từ Ngạo Tuyết lập tức làm công tác chuẩn bị, muốn giáp mặt với Bogdanov.
Nhưng Bogdanov dường như không muốn cho cô ta chút mặt mũi nào, dứt khoát để cô ta đứng ở ngoài cửa mà không tiếp.
Cho dù Từ Ngạo Tuyết có gia thế vô cùng đáng nể ở Hoa Quốc, nhưng dù sao Bogdanov cũng là người sống ở Tuyết Quốc, vốn chẳng hề để ý tới mấy thứ râu ria này.
“Nếu có thể kéo Bogdanov tới tỉnh Đông Hải đầu tư xây dựng, như vậy thì dự án xây dựng cảng nước sâu chẳng khác nào đồ trong túi của tôi!” Từ Ngạo Tuyết nói với Shevchenko.
“Ngài Shevchenko ngài có thể nghĩ cách gì để cho tôi được gặp mặt ngài Bogdanov một lần hay không?”
“Sau khi chuyện này thành công, tôi xin hứa sẽ hậu tạ ông!”
Shevchenko nở nụ cười tiếc nuối: “Cô Từ à, người như ngài Bogdanov không phải cứ muốn gặp là gặp được, tập đoàn của tôi có còn cơm mà ăn hay không cũng cần phải nhìn sắc mặt của ngài ấy. Nếu tôi đi cầu cạnh, có khả năng cao ngài ấy cũng sẽ không nể mặt tôi đâu.”
Từ Ngạo Tuyết chẳng còn cách nào, chỉ đành đi tìm Ngọc Tiểu Long để nhờ cô nghĩ cách.
Sau khi biết được tin này, Ngọc Tiểu Long đã đích thân tìm tới đây.
Với thanh thế của vị nữ chiến thần của Hoa Quốc, ắt hẳn Bogdanov cũng phải nể nang bọn họ mấy phần mà nhận lời gặp mặt Ngọc Tiểu Long.
Hai người hàn huyên với nhau hơn nửa giờ, Ngọc Tiểu Long mới rời khỏi phòng của Bogdanov.
“Tiểu Long, thế nào rồi?” Từ Ngạo Tuyết sốt sắng hỏi.
“Ngài ấy không trả lời tớ, có lẽ ngài ấy cũng chẳng có hứng thú với chuyện này lắm đâu.” Ngọc Tiểu Long lắc đầu, bất đắc dĩ đáp lại.
Từ Ngạo Tuyết khá thất vọng với câu trả lời này, cô ta nói: “Nếu có thể nhận được khoản đầu tư của ngài Bogdanov, vậy thì dự án xây dựng Cảng Nước Sâu nhất định sẽ không tuột khỏi tay mình đâu.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Tớ tìm người mời Shevchenko tới đây giúp cậu thật ra cũng coi như đủ rồi, chỉ cần Bogdanov không bị đối thủ nào khác lôi kéo, vậy thì mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ.”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Mình chỉ e rằng tỉnh Đông Hải đưa ra lợi ích quá lớn đối với dự án xây dựng này sẽ hấp dẫn nhiều đối thủ khác có năng lực, cũng không biết bọn họ sẽ mang tới đây những nguồn đầu tư lớn ra sao.”
“Nếu như có Bogdanov đứng về phe chúng ta, vậy thì chúng ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ.”
“Tớ muốn đạt được dự án này, không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
Ngọc Tiểu Long cười bảo: “Cậu lo lắng cũng không phải không có lý, nhưng có điều tớ vẫn cảm thấy cậu đừng nên nghĩ nhiều như vậy thì hơn.”
Tuy rằng Từ Ngạo Tuyết không cam lòng, nhưng cô ta cũng không thể làm gì khác, tới cả Ngọc Tiểu Long cũng không thể thuyết phục được Bogdanov, vậy thì cô ta cũng chỉ có thể làm thinh.
Tin tức Bogdanov có mặt ở dần dần lan ra khắp thành phố Trung Hải, có rất nhiều người biết đến.
Chỉ trong một thời gian ngắn, người tới tận cửa để thăm hỏi, nịnh bợ Bogdanov nhiều đếm không xuể, bọn họ đều muốn nhân cơ hội này để tạo mối quan hệ tốt với anh ra, nếu như có thể thuyết phục cậu ta đầu tư cho mình thực hiện xây dựng thì càng tốt. Nếu được như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể nắm chắc dự án xây dựng cảng Nước Sâu chủ chốt của tỉnh Đông Hải! Dự án này là của chính phủ, giá trị còn lên đến bảy mươi tỷ nhân dân tệ, ai mà không muốn cướp lấy miếng mồi ngon này chứ!
Ivanov – thư ký của Bogdanov đã gặp mặt hết người này đến người khác, gã ta cũng nhận được không ít lợi lộc, chỉ riêng quà gặp mặt đã đạt giá trị hơn mười triệu nhân dân tệ.
“Xem ra không có kẻ nào có khả năng thuyết phục được Bogdanov, cậu không cần lo lắng đâu.” Ngọc Tiểu Long thấy tình hình như vậy cũng yên lòng trấn an Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, những người kia đều không thể tiếp cận Bogdanov thành công, cùng lắm cũng chỉ gặp được thư ký của cậu ta mà thôi.
…
Hôm nay Dương Quan Quan vốn định ở trong nhà nghỉ ngơi cả một buổi, nhưng cuối cùng lại bị Tề Đẳng Nhàn gọi tới.
“Nhà tư bản chó má, bây giờ cuối tuần, anh coi tôi là nô lệ hay sao!” Dương Quan Quan cực kỳ căm phẫn, bây giờ cô ta vẫn còn đang là bệnh nhân đó!
Tề Đẳng Nhàn trông thấy Dương Quan Quan có vẻ rất không tình nguyện, hắn thản nhiên nói: “Nếu cô không muốn làm việc phụ giúp tôi, vậy thì để tôi tự đi một mình cũng được!”
Khuôn mặt Dương Quan Quan tức khắc lộ ra nụ cười tươi rói, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái ở trong nhà.
Tề Đẳng Nhàn lại bổ sung thêm: “Đáng tiếc, vốn đang định giới thiệu một nhân vật tai to mặt lớn cho cô biết, nếu như cô đã không có hứng thú, vậy thì quên đi.”
“Nhân vật tai to mặt lớn nào ở?” Dương Quan Quan dần tỉnh táo lại đôi phần.
“Một kẻ tai to mặt lớn đến từ Tuyết Quốc, tôi đang có ý định kéo cậu ta tới thành phố Trung Hải để đầu tư xây dựng xưởng, sau đó cũng tiện một công đôi việc, nhờ cậu ta đầu tư để tập đoàn Hướng thị dành được dự án xây dựng cảng nước sâu.” Tề Đẳng Nhàn thờ ơ đáp.
Dương Quan Quan tức khắc tỉnh táo lại một trăm phần trăm, cô ta đứng bật dậy từ sô pha, bảo rằng: “Đừng nói nữa, tôi sẽ đi theo anh ngay lập tức!”
Tề Đẳng Nhàn cười như không cười: “Thương thế của cô vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục, hay là bỏ đi, dù sao cô có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Dương Quan Quan vội vàng nói! “Đi đi đi! Tôi phải đi chứ, không có một thư ký khéo léo và có năng lực như tôi theo cùng, thiếu sót này thật là lớn quá đi!”
Nói xong lời này, Dương Quan Quan không cho Tề Đẳng Nhàn cơ hội đổi ý, lập tức lao vào trong phòng thay quần áo.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, Dương Quan Quan này đâu chỉ là một người con gái đơn điệu và thô lỗ, cô ta cũng là một kẻ có đôi mắt tinh đời!
Dương Quan Quan thay quần áo, trang điểm kỹ càng, chải chuốt tươm tất rồi mới ra khỏi nhà.
Cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quả là không tồi, hắn đối xử với cô ta khá tốt, thậm chí còn bằng lòng giới thiệu cho cô ta làm quen với một nhân vật lớn như vậy.
Quả thật là như vậy, nhờ có mối quan hệ với Tề Đẳng Nhàn, ít nhất vào lúc này đây, đám người Vương Vạn Kim và Hoàng Văn đào đều đã có chút ấn tượng với Dương Quan Quan, thậm chí còn trao đổi phương thức liên lạc với cô ta.
Dương Quan Quan muốn đối đối đầu Dương gia, cô ta cần sự hỗ trợ của những nhân vật lớn này cùng với một bối cảnh vững chắc, Tề Đẳng Nhàn đang giúp cô ta một tay.
Đương nhiên, Dương Quan Quan không thể không nhận ra thiệu ý mà Tề Đẳng Nhàn dành cho mình, trong lòng cô ta vẫn rất cảm kích hắn.
Đương nhiên, chuyện đó đi một nhẽ, chẳng liên quan gì tới việc cô ta trộm mắng Tề Đẳng Nhàn là một thằng cha bi3n thái, cùng với việc giơ ngón giữa sau lưng hắn.
Cảm kích và kính nể, đó là hai chuyện khác nhau!
“Tề tổng, nhân vật lớn đến từ Tuyết Quốc mà anh định gặp ngày hôm này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy? Có phải Cổ Tân Tư Cơ hay không?” Dương Quan Quan hỏi dồn dập.
“Tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Tuyết Phi, Bogdanov, là con trai của Cổ Tân Tư Cơ.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, nhàn nhạt trả lời.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này quả là không có đầu óc, hắn có thể khiến bao nhiêu kẻ tai to mặt lớn phủ phục dưới chân mình, như vậy vẫn chưa chứng minh được Tề Đẳng Nhàn hắn còn đáng sợ gườm hay sao?
Người phụ nữ này suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với hắn, còn thường hay nguyền rủa hắn, khi không có ai còn mắt hắn là một kẻ bi3n thái háo sắc.
Đi khắp nơi giao du với hết người này đến người khác không phải đang bỏ gần tìm xa hay sao? Ôm hảo đùi của Tề Đẳng Nhàn không nhanh hơn hay sao?
Hai người đi một mạch đến khách sạn Thiên Địa.
Có điều người tiếp đón bọn họ lại là Ivanov, thư ký của Bogdanov.
“Chúng tôi tới gặp Bogdanov!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Tôi biết rõ các người muốn tìm ngài Bogdanov, nhưng các người nghĩ ngài ấy là ai, người khác muốn gặp là gặp được hay sao?” Ivanov thờ ơ hỏi, gã liếc mắt nhìn về một phía, nơi đó đặt đủ loại quà cáp khác nhau.