“Hai vạn nguyên thạch trung phẩm, thật giàu có! Mà Lãnh Nguyệt cũng thật giàu.” Nghe được Băng Nguyên ra giá, Lâm Phong thầm nghĩ như vậy. Xem ra Hạo Nguyệt tông và Băng Tuyết sơn trang đều giàu hơn Vân Hải tông ngày xưa rất nhiều.
Mà Băng Nguyên trực tiếp nâng giá lên hai vạn, hiển nhiên là hắn nhắm tới yêu hỏa của con Thất Vĩ Yêu Hồ này.
Phòng đấu giá yên lặng một lát, ngay sau đó Lãnh Nguyệt lạnh lùng cười rồi nói:
– Hai vạn một nghìn nguyên thạch trung phẩm!
– Hử?
Mọi người giật mình, vừa rồi Băng Nguyên cố ý giễu cợt Lãnh Nguyệt, hiện giờ Lãnh Nguyệt bắt đầu trả thù.
– Lãnh Nguyệt, ngươi đã mua được Tàn Nguyệt bảo đao, vẫn còn hai vạn một nghìn nguyên thạch trung phẩm sao?
Lời nói của Băng Nguyên lộ ra hàn khí, hắn cau mày lại, Tàn Nguyệt đao kia đã làm Lãnh Nguyệt mất đi một vạn hai nghìn nguyên thạch trung phẩm.
– Có hay không, ngươi cứ thử thì biết.
Lãnh Nguyệt thản nhiên nói. Sắc mặt Băng Nguyên cứng đờ lại, trầm mặc không nói, hắn không dám cược.
– Ngu ngốc!
Lâm Phong vẫn ngồi trên ghế mềm kia, trào phúng nói một câu. Tên Băng Nguyên này trực tiếp ra giá hai vạn, kẻ ngốc cũng biết là hắn bắt buộc phải có được yêu hỏa, Lãnh Nguyệt không trêu đùa hắn thì trêu đùa ai.
– Tên Băng Nguyên này đúng là ngu ngốc!
Nhiều người có cùng ý nghĩ với Lâm Phong, thầm khinh bỉ một câu. Nếu hắn bắt buộc phải có thì vừa rồi còn đi khiêu khích Lãnh Nguyệt làm gì, là ai thì cũng sẽ trả thù hắn.
– Hai vạn hai nghìn nguyên thạch trung phẩm.
Băng Nguyên lại mở miệng nói.
– Hai vạn ba nghìn nguyên thạch trung phẩm.
Lãnh Nguyệt lãnh đạm nói.
– Hai vạn năm nghìn nguyên thạch trung phẩm!
Băng Nguyên trầm mặt xuống, giọng hắn rét lạnh như băng.
– Giá này vẫn còn quá thấp!
Lúc này Lâm Phong đột nhiên lười nhác mở miệng:
– Hai vạn sáu nghìn nguyên thạch trung phẩm!
– Ba vạn nguyên thạch trung phẩm!
Băng Nguyên nói, một luồng khí lạnh lẽo cuồn cuồn từ gian phòng kia trào ra, khiến cho nhiều người rùng minh, Băng Nguyên thực sự nổi giận rồi.
– Ba vạn, tặng ngươi đó!
Lãnh Nguyệt cười nhạt nói, hắn không tăng giá nữa. Mà lúc này sắc mặt Băng Nguyên lại bình tĩnh, không có chút vui sướng nào. Ba vạn nguyên thạch trung phẩm là tất cả những gì hắn có, nếu Lâm Phong mà nâng giá lên thì hắn không thể đấu giá được nữa.
– Ta cũng không cần.
Lâm Phong khẽ cười, hắn cũng biết là nếu tăng nữa mà Băng Nguyên không đủ nguyên thạch thì chơi sẽ mất vui.
Cuối cùng, với cái giá trên trời ba vạn nguyên thạch trung phẩm, Băng Nguyên đã đấu giá được yêu hỏa của Thất Vĩ Yêu Hồ.
– Được rồi, đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc! Các vị có thể tới lĩnh bảo vật đã đấu giá được.
Lam Kiều điềm đạm cười rồi lập tức lui ra khỏi đài đấu giá.
Người đấu giá được bảo vật đều đứng dậy đi tới phía sau đài đấu giá. Lâm Phong cũng đứng lên, đi đến cạnh tấm màn che vỡ vụn kia, nhìn ra bên ngoài.
Khí tức hàn băng lạnh lẽo giáng xuống, Băng Nguyên giẫm bước trên hư không. Khi trải qua chỗ Lâm Phong, một luồng hàn ý băng phách khủng bố đập tới Lâm Phong, sát khí lạnh thấu xương.
Nhưng thân hình hắn vẫn chưa dừng lại mà hắn đi thẳng đến sau đài đấu giá. Tuy mất ba vạn nguyên thạch trung phẩm, nhưng chỉ cần lấy được yêu hỏa, thủy hỏa giao hòa, dùng bí pháp của Băng Tuyết sơn trang không người biết được kia để đột phá lên cảnh giới Linh Vũ, bước vào Huyền Vũ, như vậy tất cả đều đáng giá.
Đao phong lạnh thấu xương, một đạo hàn quang lóe lên, vang lên tiếng ầm ầm. Phòng khách quý của Lâm Phong ầm ầm vỡ tung, gian phòng của Lãnh Nguyệt nhất thời xuất hiện trước mặt, mà bức tường ở giữa đã bị Lãnh Nguyệt dùng một đao chém nát.
– Ngươi giỏi lắm!
Lãnh Nguyệt lạnh nhạt nói một câu rồi cũng sải bước bỏ đi. Bốn người Hạo Nguyệt tông khác cũng cười lạnh, nhìn chằm chằm đám người Lâm Phong.
– Đồ không biết sống chết.
Một kẻ thì thầm một câu, nhìn Lâm Phong với ánh mắt đầy mỉa mai, Lâm Phong chết chắc rồi.
Ở phòng đấu giá này bọn chúng không ra tay, phòng đấu giá sẽ không cho phép bọn chúng chém giết thật sự, nhưng chỉ cần bước ra ngoài thì Lâm Phong chết chắc rồi.
– Nhìn gì ta?
Lâm Phong cười trêu tức, bốn kẻ này đứng đây theo dõi hắn, không cần nói cũng biết là ý gì.
Lâm Phong cũng sải bước trên hư không đi thẳng đến đài đấu giá rồi lập tức đi ra phía sau. Hôm nay, người thắng lớn nhất là Lâm Phong.
Không ai nhận ra Cửu Thiên Thương Long đỉnh, hắn lại dùng hai nghìn nguyên thạch trung phẩm đấu giá được, hắn sao có thể bỏ đi.
Mười người tự lĩnh lấy vật phẩm đấu giá của mình. Lúc Lâm Phong đến, Lam Kiều mỉm cười nói với hắn:
– Công tử, ngài không cần thanh toán nguyên thạch, ngày mai ngài đến lấy số nguyên thạch có được từ đấu giá thì có thể trừ đi từ trong số đó.
– Ừ!
Lâm Phong gật đầu, nhìn chiếc Cửu Thiên Thương Long đỉnh đang được khiêng tới kia.
– Công tử, chiếc lô đỉnh này là của ngài.
Lam Kiều cười nói. Lâm Phong giơ tay vuốt ve Thương Long đỉnh, một cảm giác mát lạnh truyền vào tay. Từ trong Thương Long đỉnh này, Lâm Phong có thể cảm nhận được một thứ khí tức xa xưa cực kỳ rõ.
Tâm thần khẽ động, Cửu Thiên Thương Long đỉnh biến mất. Lam Kiều nhìn Lâm Phong, cười nói:
– Lam Kiều có thể thỉnh giáo tính danh của công tử không?
– Lâm Phong!
Khẽ gật đầu với Lam Kiều, Lâm Phong mỉm cười, trên người lộ ra khí thế xuất trần, hờ hững.
Mọi người nhận lấy vật của mình rồi lần lượt rời đi.
– Lâm Phong!
Nhìn bóng lưng đám người kia, Lam Kiều thì thầm một tiếng, lập tức nói:
– Tra!
– Kiều Kiều, không cần tra đâu.
Lam Kiều vừa nói xong thì một người đi ra từ trong phòng, là một mỹ phụ trung niên với búi tóc cao ngất, xinh đẹp quý phái.
– Vân di biết hắn sao?
Lam Kiều nhìn mỹ phụ hỏi.
– Dùng lửa đốt thành, một trận chiến thiêu chết vài chục vạn tướng sĩ quân đoàn Ma Việt, xoay chuyển càn khôn, lại một mình một ngựa ngàn dặm cứu công chúa Tuyết Nguyệt; cưỡi ngựa xông vào Hoàng thành cứu Liễu Thương Lan, chém Tiểu vương gia, phong hầu bái tướng! Lâm Phong đã sớm thanh danh hiển hách, sao ta có thể không biết chứ.
Mỹ phụ khẽ cười, có vài phần bất ngờ. Lâm Phong đã im lặng nửa năm, không ngờ lại xuất hiện ở thành cổ Thiên Lạc.
– Hắn lợi hại vậy!!
Lam Kiều kinh ngạc, người thanh niên mười bảy mười tám, tuổi xấp xỉ cô ta này lại làm ra nhiều chuyện oanh động như vậy?
– Kiều Kiều, hắn vẫn độc thân, chưa hề đón dâu.
Mỹ phụ như cười như không nói. Lam Kiều hơi giật mình, cười đáp:
– Vân di lại giễu cợt con rồi.
– Đâu có đâu Kiều Kiều, anh hùng xứng mỹ nhân! Ta cảm thấy con và hắn rất xứng đôi, nếu con có thể kéo hắn gia nhập chúng ta, có khi lại là chuyện tốt.
Vân di nhìn Lam Kiều, mà Lam Kiều cũng cười rồi lắc đầu, ánh mắt lóe lên quang mang khác thường.
Lâm Phong đi ra phòng đấu giá, tức thì có mấy bóng người đi sát theo sau. Nhưng Lâm Phong làm như không phát giác, lòng thì khẽ cười lạnh.
Hắn không nhanh không chậm bước ra khỏi Mộng các, đi tới Thiên Sơn tửu lầu.
– Lâm huynh, sao lại đi nhanh thế, ta và ngươi còn chưa nói chuyện được đâu.
Một giọng nói vang lên, hàn khí kéo tới Lâm Phong. Hắn không khỏi dừng chân lại.
– Xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi, ta không rảnh.
Lâm Phong hờ hững nói, lại tiếp tục bước đi.
Nhưng vào lúc này, đằng trước Lâm Phong, một người khoanh tay trước ngực, ngửa đầu lên nhìn trời, thì thầm:
– Hà cớ gì mà vội vã bỏ đi như thế!
Từ đằng xa, đám người đi ra từ Mộng các phát hiện ra sự dị thường bên này, đều khiếp sợ. Quả nhiên bước ra khỏi Mộng các dù chỉ một bước, Băng Nguyên và Lãnh Nguyệt đều không đợi được. Bọn họ há có thể tha cho kẻ đã đắc tội bọn họ, Lâm Phong.
– Lãnh huynh, ân oán giữa hai ta tạm thời gác một bên, thế nào?
Băng Nguyên nói với Đao công tử Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt gật đầu, lạnh nhạt nói:
– Được.
– Nhưng hắn chỉ có một người mà chúng ta lại có hai, làm thế nào đây?
– Điều này thì đơn giản thôi! Lãnh huynh và ta cùng ra tay, coi ai giết hắn trước, mà hai kẻ khác thì chúng ta mỗi người một đứa.
– Được thôi, nhưng ta muốn ả kia!
Lãnh Nguyệt đồng ý nói.
– Không thành vấn đề, ả kia thoạt nhìn không tệ, tùy Lãnh huynh xử trí.
Băng Nguyên cười tà, hai người kẻ xướng người họa khiến những người đứng ở đằng xa đều thầm lắc đầu. Hai người bọn họ đều coi Lâm Phong là đồ chơi, bàn bạc xem nên trêu đùa giết chết Lâm Phong thế nào, Lâm Phong ngàn vạn lần không nên trêu chọc hai kẻ này.
Băng Nguyên, đệ nhất nhân của đệ tử hạch tâm Băng Tuyết sơn trang, còn có Lãnh Nguyệt, thiên tài Hạo Nguyệt tông, được gọi là Đao công tử, há có thể là người bình thường.
Hành vi khiêu khích bọn họ của Lâm Phong chính là muốn chết.
Nhưng lúc này mọi người không phát hiện ra, một vệt lãnh ý phóng thích ra từ trong ánh mắt Lâm Phong, sát khí lộ ra. Hai kẻ kia dám chòng ghẹo Mộng Tình.
Nay Mộng Tình là nghịch lân của Lâm Phong, kẻ động nghịch lân, giết!