Lâm Phong phóng thích lãnh khí ra cũng không khiến Lãnh Nguyệt dao động, hắn tà ác liếc Mộng Tình một cái, ánh mắt như đao:
– Động thủ đi!
Nói xong, Lãnh Nguyệt xông tới Lâm Phong, dù bước ngắn nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, hệt như một cơn gió lốc.
Đất đá bị cuộn lên, ngay sau đó hóa thành bụi bặm dưới đao ý. Lãnh Nguyệt bước ra mỗi một bước, đao ý trong không gian lại càng mãnh liệt, mà ở trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã bước ra được mười bước, đao ý đã sắc bén đến tận cùng, lại phát ra tiếng rít chói tai.
Ngay khi Lãnh Nguyệt động, Băng Nguyên cũng động, trời đất lả tả rơi sương tuyết, băng sương màu trắng khiến cả không gian như bị bám lên một tầng hàn ý, lạnh, lạnh khiến người ta phát run.
– Hai người này thật lợi hại!
Đám người đứng xa kia khiếp sợ, Đao công tử Lãnh Nguyệt sắc bén như đao, Băng Nguyên của Băng Tuyết sơn trang thì có trình độ rất sâu trong Băng Thiên Tuyết Địa, công pháp vận chuyển khiến trời đất sinh tuyết.
Hai người đều vô cùng lợi hại, không hổ là một trong những thiên tài trẻ tuổi nhất hiện nay.
– Đao này mà chém xuống, hắn chắc chắn sẽ bị chém thành hai đoạn.
Người Hạo Nguyệt tông nói to, ngữ khí cao ngạo. Lãnh Nguyệt mà ra tay thì ít kẻ có thể chống được ba chiêu, Lâm Phong chắc chắn chẳng thể tiếp nổi chiêu nào, sẽ bị giết chết ngay lập tức.
– Lâm Phong nhất định sẽ bị hàn băng đông chết, máu toàn bộ kinh mạch đều đóng băng, cuối cùng chết.
Người của Băng Tuyết sơn trang thì lạnh lùng nói. Lâm Phong quá kiêu ngạo, dám giết người của Băng Tuyết sơn trang bọn họ, lại còn khiêu khích Băng Nguyên, đây đúng là thèm chết, để xem hắn tránh thoát được sương tuyết đóng băng này thế nào.
Rất nhiều người đều cho là Lâm Phong sẽ bị giết chết.
Một người vô danh như hắn há có thể đối phó được công kích mà Đao công tử và Băng Nguyên liên thủ lại được, giờ là xem ai có thể giết Lâm Phong trước.
Cảm nhận được đao ý sắc bén và hàn băng ý lạnh lẽo, Lâm Phong bình tĩnh, chỉ có sát ý lạnh lùng trong mắt là không hề thay đổi.
– Chém!
Đao ý cảnh giáng xuống, Lãnh Nguyệt cũng hét lên. Nhất thời chữ “Chém” vang vọng trong không gian, sát ý sắc bén cuồn cuộn bao phủ lấy toàn thân Lâm Phong. Một đao quang rực rỡ như tia chớp xẹt qua trời cao, chém đến Lâm Phong.
– Chết đi!
Lúc này Băng Nguyên cũng đến, hàn ý nở rộ. Băng tuyết lan tràn trên người Lâm Phong, hàn băng khí lạnh lẽo ăn mòn Lâm Phong, dường như muốn khiến hắn bị đông chết. Đồng thời, một chưởng lực hàn băng cũng đánh tới Lâm Phong, lạnh như băng, cuồng bá.
– Giết!
Lâm Phong hơi ngẩng đầu lên, miệng phun ra một chữ Giết vô cùng rõ ràng.
– Giết… giết… giết…
Dư âm vang vọng. Trong không gian, một luồng sát khí cuồng mãnh vô cùng nở rộ, dường như muốn tiêu diệt, chém giết tất cả.
Sát ý mãnh liệt này khiến Lãnh Nguyệt và Băng Nguyên lòng khẽ run, ngay cả đao ý sắc bén cùng băng tuyết rét lạnh đều yếu bớt đi, khí thế đã không bằng lúc nãy.
Lâm Phong vọt tới Băng Nguyên như một thanh kiếm đâm phá tất cả, kiếm quang rực rỡ lóe lên, hàn băng rung lên dữ dội, rồi lập tức ngừng lại.
Đồng thời, đao của Lãnh Nguyệt cũng chém xuống, lóe lên ánh sáng.
Xùy!
Một tiếng nho nhỏ vang lên, thân thể Băng Nguyên trực tiếp bị cắt thành hai nửa, máu tươi phun ra, cực kỳ đẫm máu.
Đao của Lãnh Nguyệt trực tiếp chém đầu Băng Nguyên rồi rơi xuống đất. mặt đấm ầm ầm rung lên, thân thể bị chém đôi của Băng Nguyên bay sang hai bên.
Không gian đột nhiên trở nên yên lặng, không hề có một tiếng động. Mọi người sợ hãi nhìn chằm chằm thi thể bị chém đôi của Băng Nguyên kia.
– Chết rồi!
– Băng Nguyên bị một đao của Lãnh Nguyệt chém thành hai đoạn?
Mọi người không thể tin được nhìn cảnh này, nhất là đám người của Băng Tuyết sơn trang. Đệ nhất nhân đệ tử hạch tâm của sơn trang, Băng Nguyên với tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín cứ thế mà chết? Chỉ một chiêu đã bị chém thành hai nửa? Mà còn do Lãnh Nguyệt chém! Điều này khiến bọn họ cảm thấy như đang xem hài kịch vậy, không chân thật chút nào. Người thanh niên với thiên phú bá đạo vừa rồi đã chết!
– Ngươi giết Băng Nguyên?
Đám người của Băng Tuyết sơn trang nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt, hai tròng mắt đỏ ngầu.
– Đồ đần, ngươi không thấy Băng Nguyên trúng độc thủ của hắn trước rồi mới bị ta chém chết đó sao? Nếu không sao hắn cả một kích này cũng không tiếp nổi!
Lãnh Nguyệt tức giận mắng. Lúc này sắc mặt hắn rất là khó coi, nhìn chằm chằm lấy Lâm Phong. Kẻ này vừa ra tay liền ám toán Băng Nguyên, làm cho Băng Nguyên chết dưới đao của hắn, dùng đao của hắn để giết Băng Nguyên.
Nếu giết kẻ khác, Lãnh Nguyệt thậm chí lười cả giải thích, nhưng hắn đây là giết thiên tài của Băng Tuyết sơn trang, nếu không giải thích rõ thì hậu quả rất nghiêm trọng, thậm chí có thể khơi mào trận chiến giữa hai đại tông môn.
– Trúng độc thủ của Lâm Phong?
Đám người Băng Tuyết sơn trang sửng sốt, đều quay sang nhìn Lâm Phong.
– Ngươi đánh lén Băng Nguyên sư huynh?
Một kẻ trong đám kia mở miệng, nhất thời khiến nhiều người khinh thường.
– Đánh lén?
Lâm Phong cũng sửng sốt, lập tức lắc đầu nói:
– Một đám ngu ngốc, mắt đều mù hết rồi!
Vừa rồi Băng Nguyên tấn công hắn, những người này không nhìn rõ hắn phản kích thế nào, lại còn nói hắn đánh lén Băng Nguyên.
Băng Nguyên giết hắn, hắn bị động đánh trả, đây gọi là đánh lén?
– Các ngươi đều phải chết!
Lâm Phong bước chân ra, sát khí phóng ra. Cảm nhận được sát khí dày đặc này, người của Băng Tuyết sơn trang đều hoảng sợ, sát ý này thật mạnh, thật sắc bén!
– Không tốt!
Những người của Băng Tuyết sơn trang này đều sinh ra dự cảm không tốt, chỉ thấy những dải màu tím hung mãnh từ người Lâm Phong nhào ra.
Những dòng sông màu tím đó phát ra tiếng rào rào, nhưng bên trong lại chứa ý hủy diệt vô cùng đậm. Những xúc tu màu tím hóa thành trăm nhánh sông cuồn cuộn kéo tới đám người Băng Tuyết sơn trang.
– Đây là thứ gì?
Mọi người đều khiếp sợ, những nhánh sông màu tím kia giống như những con rắn vồ ra ngoài. Đám người Băng Tuyết sơn trang đều hoảng loạn, bắt đầu cuống cuồng bỏ chạy.
Nhưng những con sông màu tím kia hóa thành trường xà, nháy mắt liền quấn lấy thân thể bọn họ rồi kéo tới gần Lâm Phong.
– A….
Những tiếng kêu thét thảm thiết vang lên. Khi những con sông màu tím kia tuôn trở về người Lâm Phong, những tên đệ tử Băng Tuyết sơn trang này đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi gì nữa, trực tiếp bị hồn phách màu tím kia ăn mòn, ngay cả cặn cũng không thừa.
– Thật đáng sợ!
– Vũ hồn gì vậy, biến thái quá!
Mọi người ai nấy cũng khiếp sợ vô cùng, người của Băng Tuyết sơn trang, bao gồm cả Băng Nguyên đều đã chết hết.
Băng Nguyên bị chém thành hai nửa, mà những người khác thì bị cắn nuốt cả xương cốt đều không còn. Những chuyện này xảy ra ngay trước mặt, thật quá chấn động lòng người.
Bọn họ muốn giết Lâm Phong?
Mà còn là Băng Nguyên và Đao công tử Lãnh Nguyệt liên thủ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Băng Nguyên đã chết, còn liên lụy tới những người khác của Băng Tuyết sơn trang. Lâm Phong mà bọn họ muốn giết thì đứng đó, phía sau là những dải trường xà tím đong đưa lay động trong không trung như những yêu ma màu tím.
Mọi người lúc này mới ý thức được, Lâm Phong dám khiêu khích Băng Nguyên và Lãnh Nguyệt là vì hắn có thực lực hùng mạnh làm con át chủ bài, thực lực hùng mạnh hơn cả Băng Nguyên.
– Đây là một thiên tài! Tên thiên tài này còn đáng sợ hơn cả Băng Nguyên!
Tất cả mọi người đều thầm nói, bọn họ quay sang nhìn Đao công tử Lãnh Nguyệt.
Lúc này Lãnh Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt lập lòe bất định, tuy vẫn sắc bén như trước nhưng dường như không còn vô cùng bá đạo nữa.
Đao kia của hắn không thể động được Lâm Phong, ngược lại còn bị Lâm Phong lợi dụng giết chết Băng Nguyên. Lâm Phong thật khủng bố!
– Tự cao tự đại, không chịu nổi một kích, đúng là ăn hại.
Lâm Phong nhìn thi thể Băng Nguyên, hờ hững nói một câu. Hắn lập tức quay sang nhìn Lãnh Nguyệt, nở nụ cười lạnh.
– Ngươi cũng là thế nhỉ, Đao công tử? Chỉ chừng đó thực lực mà ngươi đã tự cao tự đại, không biết liêm sỉ là gì. Người thiên tài hơn ngươi còn rất nhiều cơ mà.
Sắc mặt Đao công tử trầm xuống, trông thật khó coi. Nhưng hắn không biết nên phản bác Lâm Phong thế nào, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Lâm Phong rất mạnh, hắn phải cẩn thận đối phó.
– Chỉ một câu đơn giản đã lấy đao uy hiếp bọn ta, ở trước mặt ta, ngươi có tư cách gì mà dùng đao!
Lâm Phong sải bước, sát ý vô hình gào thét, kiếm khí ùn ùn kéo tới Lãnh Nguyệt như vạn kiếm cùng đánh ra, kiếm thế vô cùng khủng bố.
Kiếm thế này còn bá đạo hơn, sắc bén hơn cả đao thế của Lãnh Nguyệt.
Kiếm mới là vua của binh khí!