Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 140: Pháo hoa



Thích Phỉ Vân nhận lời mời ngủ lại qua đêm của bạn, nhưng hắn xin miễn xem đêm hội giao thừa, một mình tiến vào phòng cho khách.

Bạn hắn cũng sống một mình như hắn, phòng cho khách lạnh tanh, giường dựa vào vách tường, chăn ga nhạt màu không có một chút độ ấm. Thích Phỉ Vân đứng trước cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài.

Trong bóng đêm mênh mông, không thấy con đường phía trước.

Một năm rồi lại một năm, cứ trôi đi thật mau.

Khi suy nghĩ này nảy lên, Thích Phỉ Vân đã thầm cười nhạo có phải mình cũng già rồi không, vậy mà lại sinh ra loại cảm xúc này. Hắn rút điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay, vì đang ở nhà người ta nên không châm lửa. Mùi cây thuốc lá thong thả đi đến chóp mũi hắn, chỉ có một sợi rất mỏng, lâu dài trong trẻo, nhưng cũng rất thoải mái.

Thích Phỉ Vân không biết mình đã đứng đó bao lâu, khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo hoa nổ mơ hồ.

Những chùm pháo hoa rực rỡ sáng lạn nở rộ trong đêm tối, một thế giới đầy màu sắc phản chiếu trong con ngươi màu xám.

Thế giới bên ngoài hẳn là vô cùng náo nhiệt.

“Bịch ——”

Dường như có một tiếng động rất nhỏ.

Nhưng có vẻ không phát ra từ ngoài cửa sổ.

Lại tiếp tục như ẩn như hiện vang lên vài tiếng nữa, Thích Phỉ Vân khẽ nhíu mày, quay mặt theo hướng âm thanh, đôi mắt xám khói liếc nhìn về phía vách tường kề đầu giường.

Ngoài cửa sổ lại vang lên hai tiếng pháo hoa nổ tung, những mảnh vụn sáng rơi xuống soi rõ hình dạng sườn mặt Thích Phỉ Vân.

Hắn đứng lặng một lúc rồi bước từng bước tới, đứng quay mặt vào tường.

Khoảng cách gần hơn khiến âm thanh vốn khó nắm bắt trở nên rõ ràng hơn.

“Bạch bạch bạch ——”

Giống như có ai đó đang va vào thứ gì ở phía bên kia bức tường, tần suất nhanh và mãnh liệt, nhịp nhàng liên tục.

1

Thích Phỉ Vân trầm mặc đứng một lát, rồi chậm rãi đưa điếu thuốc trên tay lên môi.

Pháo hoa thật đẹp, tiếc là…… không phải bắn cho hắn xem.

1

*

Khi Thịnh Quang Minh tỉnh lại, hắn đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà rồi đầu hắn vẫn còn choáng váng, thư thể say rượu cả đêm vậy. Hắn quay mặt lại, đối mặt với một khuôn mặt trắng trẻo trong sáng, lông mi dày che đôi mắt, môi đỏ hơi chu lên, hơi sưng sưng, nhìn như đang muốn hôn vậy.

Trái tim hắn như bị đấm mạnh, nhịp tim tăng lên kịch liệt.

Những ký ức hỗn loạn của đêm qua ùa về đại não.

【 Trong phòng tắm, hắn bị ép lùi vào góc tường, vụng về ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.

Bỗng nhiên họ bắt đầu hôn nhau.

Tác phẩm: Toàn thế giới đều đang đợi người động tâm. Tác giả: Tố Tây

Sau đó thì…… càng không thể vãn hồi. 】

Thịnh Quang Minh yên lặng nhìn người đang gối lên cánh tay mình, tối hôm qua vì không có chuẩn bị, cho nên hắn cũng không thể đeo…… Đôi mắt liếc nhìn cái túi trên tủ đầu giường, lại một mảnh ký ức thoáng hiện lên.

【 “Anh Thịnh, có muốn…… dùng……”

“Không.” 】

Bởi vì gấp rút nên hắn đáp lại cực kỳ ngắn gọn, lúc tỉnh táo nhớ lại, Thịnh Quang Minh thật sự cảm thấy người đêm qua chắc chắn không phải hắn!

Tham Khảo Thêm:  Chương 185

Sao lại nóng vội như thế chứ.

Quả thực giống như hoàn toàn mất đi lý trí vậy.

Thịnh Quang Minh nhắm mắt lại, não nề quay mặt đi, vươn cánh tay còn lại ra khỏi chăn, khi bóp huyệt thái dương mới cảm giác được mu bàn tay hơi nhói nhói, lật lên thì thấy trên các khớp đỏ lên một mảng.

【 “Đau……”

Đỉnh đầu y đụng phải thành giường, khuôn mặt xinh đẹp lập tức nhăn lại.

Hắn hôn y, rồi săn sóc mà vươn cánh tay che lại, tránh để đỉnh đầu y bị thương lần nữa.

Vì thế, những sợi tóc mềm mại cứ liên tục đụng vào lòng bàn tay hắn, các khớp trên mu bàn tay không ngừng bị cọ xát, nhanh chóng sưng đỏ nóng lên……】

Thịnh Quang Minh nhìn chằm chằm vết sưng đỏ trên tay, mặt cũng chậm rãi đỏ lên.

Mạnh bạo quá.

Thịnh Quang Minh thầm chửi chính mình, quay mặt lại, đối diện với gương mặt đang ngủ trông hoàn toàn vô hại, ánh mắt dần dịu đi.

Đến bây giờ, dường như hắn mới có cảm giác chân thực —— rằng bọn họ đã thực sự ở bên nhau.

Đêm qua, hắn dùng thân phận bạn trai ôm y……

Thịnh Quang Minh hơi hơi cúi người, môi chạm lên đôi môi đỏ mọng đó, vừa chạm môi, càng có nhiều mảnh ký ức ùa vào mãnh liệt, một tiếng rên mang theo ý cười vang lên.

“Mới sáng sớm mà nhiều năng lượng vậy sao?”

Mặt Thịnh Quang Minh ửng đỏ, nhìn về phía người tựa như mới tỉnh ngủ.

Vẻ mặt Yến Song lười biếng mệt mỏi, lông mi khép hờ, khóe miệng cong lên, giọng mơ hồ nghe như nửa mơ nửa tỉnh, “Lợi hại quá.” Y dùng ngón tay móc nhẹ vành tai Thịnh Quang Minh, dịu ngoan hôn đáp lại.

Sáng tỉnh dậy, cùng người yêu đã trải qua một đêm tuyệt vời lại tiếp tục quấn quýt bên nhau. Ánh sáng trong căn phòng mờ ảo mông lung, tất cả đều như một giấc mơ trong mơ. Thịnh Quang Minh cảm thấy vô cùng mãn nguyện, ôm lấy cơ thể mềm mại trong vòng tay, trịnh trọng nói: “Song Song, anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Yến Song hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cong mắt cong môi cười nói: “Chịu trách nhiệm thế nào?”

“Anh cưới em.”

Khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ nghiêm túc.

Yến Song mỉm cười nhìn hắn chăm chú, ánh mắt dịu dàng đến gần như từ ái, giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện. Y nghiêng lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, “Lời đàn ông nói trên giường, em sẽ không coi là thật đâu.”

“Anh nghiêm túc đấy.” Thịnh Quang Minh vội vàng nói.

“Biết rồi,” Yến song vẫn có chút tùy ý lười biếng, áp trán vào trán hắn, nhỏ giọng nói, “Hứa với em, đối với người tiếp theo lên giường với anh, đừng nói tới chuyện cưới xin nhanh như vậy, được không?”

Thịnh Quang Minh gấp đến độ dùng trán đẩy người lên, mắt đối mắt, cặp mắt kiên định kia lộ rõ sự bướng bỉnh, “Không có người tiếp theo.”

Yến Song không cười.

Y tránh mắt hắn, duỗi tay ôm lấy bờ vai hắn, dựa mặt vào lồ.ng ngực, “Anh Thịnh.”

“Ừm.”

“Đừng thích người không thích mình nhiều quá, sẽ tổn thương.”

Thịnh Quang Minh trầm mặc rất lâu, hai tay nắm thật chặt, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu Yến Song, bình tĩnh nói: “Anh biết.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Yến Song dựa vào lồ.ng ngực hắn, yên tĩnh ngoan ngoãn, hơi thở phả lên da thịt hắn, Thịnh Quang Minh cảm thấy lúc này mình thật hạnh phúc.

“Anh bắt đầu đấm bốc từ năm mười một tuổi,” Hắn xoa mái tóc mềm mại của người trong lòng, nhỏ giọng nói, “Năm đầu tiên, anh chỉ học được một điều.”

“Cái gì?”

“Bị đánh.”

Yến Song bật cười.

“Sau đó thì sao? Năm thứ hai thì sao?”

“Anh lại học được một điều nữa.”

“Đánh người khác?”

“Không phải,” Thịnh Quang Minh cúi đầu, nhìn chăm chú vào xoáy tóc của Yến Song, nhẹ giọng nói, “Là làm sao để bị đánh một cách khoa học.”

Yến Song cười đến phát run trong lồ.ng ngực hắn.

Thịnh Quang Minh chờ y cười đủ rồi, mới cúi đầu hôn lên má y lần nữa, “Anh biết rất rõ về chuyện bị tổn thương này, cho nên em không cần lo lắng thay anh.”

Trên mặt Yến Song vẫn còn ý cười sót lại, ánh mắt có chút xúc động, “Anh Thịnh, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì chứ?”

“Cảm ơn vì đã thích em.”

1

Thịnh Quang Minh lặng yên nhìn y chăm chú, hắn nghĩ thầm khi nào Yến Song có thể biến “Cảm ơn” thành “Thích”, thì có lẽ đó sẽ là ngày hắn thật sự đạt được hạnh phúc.

“Không cần cảm ơn,” Thịnh Quang Minh cúi đầu hôn lên đôi mắt y, “Em xứng đáng.”

Hai người lại ở trên giường tỉ tê thêm một lát, nói một hồi thì có không khí, lại bắt đầu hôn nhau.

Giữa người yêu với nhau, dường như có nhiều điều đã trở thành lẽ đương nhiên.

Dịu dàng, triền miên, thân mật không thể tách rời, khiến người ta có cảm giác muốn ở bên người kia cả một ngày.

Đến lúc dậy thì đã gần trưa, sau khi hai người sửa soạn chỉnh tề, Thịnh Quang Minh đề nghị ra ngoài ăn, Yến Song vui vẻ đồng ý.

Tâm trạng Yến Song rất tốt, cày điểm cốt truyện cả đêm đầy ắp, đồng thời tuyến tình cảm của Thịnh Quang Minh cũng có bước tiến lớn, thậm chí còn đề cập đến hôn nhân. Theo tiến độ này, đến Tết chắc là kết thúc tuyến của Thịnh Quang Minh được rồi. 

Khi hai người nắm tay xuống lầu, thật không khéo, hay đúng hơn là thật trùng hợp, Thích Phỉ Vân đang đứng cạnh xe ở tầng dưới. Hắn nhìn hai người vừa nắm tay vừa đi tới với vẻ mặt khó đoán.

Thịnh Quang Minh thấy hắn, cũng không buồn bực như tối hôm qua nữa, thái độ của Yến Song khiến hắn tự tin.

Đúng, Thích Phỉ Vân từng gần gũi với Yến Song một khoảng thời gian, nhưng người ở bên y lúc này là hắn, chỉ cần giữ vững điểm trụ này, hắn sẽ không rụt rè nữa. Đánh còn chưa đánh, sao có  thể đầu hàng trước khi chiến chứ?

Thịnh Quang Minh cổ vũ chính mình, tự nhiên nói: “Bác sĩ Thích, về nhà sao?”

Thích Phỉ Vân khẽ gật đầu, “Đúng vậy.”

“Chúc mừng năm mới,” Thịnh Quang Minh kéo tay Yến Song, khách sáo nói, “Tôi và Song Song định đến ăn trưa ở quán bạn bè, anh muốn đi cùng luôn không?”

Thích Phỉ Vân bình tĩnh nhìn qua khuôn mặt bình tĩnh của Thịnh Quang Minh và bàn tay đang nắm chặt của hai người, khóe miệng cong lên, “Có tiện không?”

Thịnh Quang Minh đang định trả lời thì Yến Song kéo nhẹ tay hắn, Thịnh Quang Minh im miệng, quay mặt qua nhìn người bên cạnh, vẻ mặt Yến Song hời hợt, nhẹ nhàng nói: “Không tiện lắm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 83: 83: Vui Vẻ Thủy Khởi Mười Bốn

Bầu không khí đông cứng lại trong phút chốc.

Thịnh Quang Minh bỗng hơi lo, còn Thích Phỉ Vân bị  từ chối thì vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, “Vậy sao, thế thôi vậy.”

Yến Song nói: “Thầy Thích, tôi có lời muốn nói với anh.”

Y vừa nói, tay Thịnh Quang Minh đang nắm tay y hơi run lên, Yến Song không phản ứng lại.

Thích Phỉ Vân kéo cửa xe, làm động tác mời.

Yến Song đứng yên, “Cứ nói ở đây đi.”

Vẻ mặt hai người đàn ông đồng thời thay đổi, Thịnh Quang Minh ngạc nhiên không chắc chắn, Thích Phỉ Vân lại thu hồi tư thế thành thạo kia lại.

“Thầy Thích, đúng là lúc trước tôi có làm bạn giường với anh một thời gian.”

Y vừa mở miệng, bàn tay đang nắm tay y càng run hơn, người đàn ông cao lớn bên cạnh cúi đầu không nói gì, nhưng Yến Song có thể cảm giác được áp suất bên người hắn giảm xuống một cách đáng thương.

Thích Phỉ Vân tay vịn cửa xe, lẳng lặng nhìn người mang vẻ mặt lạnh nhạt, trực giác hắn đang phát tín hiệu nguy hiểm, nhưng bước chân lại cố chấp đứng yên.

Yến Song tiếp tục dùng giọng điệu bình thản nói: “Tình huống lúc đó như thế nào, trong lòng anh cũng rõ ràng, đoạn thời gian đó đối với tôi mà nói……” Y dừng một chút, nắm chặt tay người bên cạnh, rồi mới tiếp tục nói: “…… là vô nghĩa.”

Thịnh Quang Minh đang cúi đầu yên lặng nghe chợt ngẩng mặt lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Yến Song, mà Yến Song như không hề phát hiện, tiếp tục nói.

“Vốn dĩ tôi cho rằng chúng ta có cùng ý tưởng, nên đêm qua mới ngồi xe anh không chút kiêng dè.”

“Nhưng hình như đã có gì đó lệch lạc, vậy tôi nói rõ ràng một chút.”

Tuy rằng y hơi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nhưng thái độ lại rất kiêu ngạo lạnh nhạt.

Thích Phỉ Vân vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt không thay đổi chút nào, khiến người ta nghi ngờ hắn có đang nghe hay không.

“Bây giờ tôi đã có bạn trai rồi.”

Yến Song giơ đôi bàn tay đan nhau lên, nhìn thẳng vào người đàn ông của mình, trịnh trọng nói: “Tôi dự định sẽ nghiêm túc phát triển mối quan hệ này với anh ấy.”

“Cho nên sau này xin anh hãy giữ khoảng cách với tôi và bạn trai tôi, tôi không muốn bạn trai hiểu lầm hoặc không vui về mối qua hệ giữa chúng ta.”

“Nếu anh không có ý đó, vậy thì tôi xin lỗi anh.”

Yến Song không nhanh không chậm nói xong, hai người đàn ông đều trầm mặc như bị lấy đi âm thanh.

Thịnh Quang Minh nhìn Yến Song như mất hồn, trong đầu như nồi nước sôi ùng ục, tất cả đều rối rung rối mù, hắn đắm chìm trong niềm vui sướng tột độ, giống như một con đề dò số rồi phát hiện tờ vé số nằm trong tay mình, rồi lại không thể tin nổi —— mà người thua đề thì ở ngay trước mặt hắn.

5

“Tôi muốn đi hẹn hò với bạn trai.”

Giọng điệu Yến Song nhẹ nhàng, y buông tay xuống, hơi cúi người với Thích Phỉ Vân.

“Năm mới vui vẻ, tạm biệt.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.