Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 141: Khai trương



Một tuần sau năm mới, Yến Song thuận lợi kết thúc tất cả các bài kiểm tra. Sau khi thi xong môn cuối cùng, cười tạm biệt các bạn cùng lớp xong, y đeo cặp rồi lên xe buýt.

Hôm nay Thịnh Quang Minh khai trương cửa hàng mới.

Vốn tính ra Tết mới khai trương, nhưng hắn nói “Nếu thế thì nhân viên nhàn rỗi quá lâu, mở cửa hàng vào tháng cuối năm thì chúng ta có thể thưởng Tết cho họ.”

Ông chủ tốt như vậy, không có gì lạ khi sau khi cửa hàng cũ đóng cửa, các nhân viên vẫn tình nguyện ở lại chờ hắn khai trương chứ không tìm việc mới.

Đúng là người tốt.

Yên Song vui vẻ nhìn ngoài cửa sổ.

Cốt truyện của người tốt đơn giản dễ làm, y thích người tốt nhất.

Cả thành phố mùa đông được nhuộm một lớp màu xám kỳ lạ, nhưng cửa hàng bánh ngọt lại toả màu xanh dịu sáng ngời, trước cửa có rất nhiều lẵng hoa, tủ kính trưng bày đồ ngọt tinh xảo, Yến Song vừa xuống xe buýt đã ngửi thấy vị ngọt rồi.

Tiệm bánh mở cửa trở lại còn đông khách hơn ở trung tâm thương mại, thậm chí còn phải dựng rào chắn tạm thời để kiểm soát dòng người bên trong cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng cầm bánh quy nhỏ phân phát cho những người xếp hàng, khi nhìn trong hàng người có Yến Song thì không khỏi trợn mắt kinh ngạc, “Sao em lại tới đây? Không phải anh chủ nói hôm nay em phải thi sao?

Khi cửa tiệm đang được trang trí, Yến Song đã qua đây góp ý kiến, Thịnh Quang Minh trực tiếp giới thiệu với nhân viên, “Đây là bạn trai anh.” Cứ nói một cách rất tự nhiên như vậy, cho nên tất cả mọi người trong tiệm đều đã biết sếp của mình đang trong quan hệ nghiêm túc với một cậu bạn trai.

“Thi xong rồi, em tới cho anh ấy một bất ngờ.” Yến Song cười tủm tỉm nói.

Nhân viên cửa hàng nói: “Vậy em cứ vào đi, không phải xếp hàng đâu, bên ngoài lạnh lắm.”

Hàng người trước sau nghe nội dung cuộc trò chuyện thì ánh mắt có hơi bất mãn, Yến Song mỉm cười nói: “Không sao, em xếp hàng ở đây là được, cũng sắp đến lượt em rồi.”

Nhân viên cửa hàng không lay chuyển được y, chia xong bánh cũng đành phải vào trong trước.

Yến Song yên lặng đứng xếp hàng, đôi tay đút trong túi tránh lạnh. Chẳng được bao lâu sau, chuông gió treo trên cửa vang lên, một người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay trong mùa đông giá rét vội vàng đi ra.

Thịnh Quang Minh nhìn nhanh trong hàng người, ngay sau đó vui mừng gọi: “Song Song.”

Yến Song nghiêng mặt trong đám đông, mỉm cười vẫy tay nhẹ với hắn.

Thịnh Quang Minh ba bước làm hai vội vàng bước qua, vừa tới thì kéo tay Yến Song trước. Thân nhiệt người mặc phong phanh còn ấm hơn người mặc áo phao dày nhiều, lập tức sưởi ấm đôi tay lạnh giá của Yến Song, Thịnh Quang Minh cau mày nói: “Tay lạnh quá.”

“Chúc mừng khai trương.” Yến Song mỉm cười nói.

“Vào trong rồi nói,” Thịnh Quang Minh vòng tay qua vai y, cúi người với những người đang xếp hàng, “Ngại quá, đây là người nhà tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 78: Bắt Đầu Quay Chụp

Yến Song được ôm vào trong tiệm, Thịnh Quang Minh dẫn y đi thẳng vào trong bếp rồi mới dừng lại.

Nhiệt độ trong cửa hàng rất dễ chịu, mặt Yến Song hơi ửng hồng lên, Thịnh Quang Minh nắm tay y, trên mặt vẫn không khỏi lộ ra vẻ đau lòng, “Sao tới rồi lại phải chờ bên ngoài, bị cảm lạnh thì biết làm sao bây giờ?” Hắn nâng tay y lên, hà mấy hơi cho ấm.

Yến Song mỉm cười nói: “Em không yếu đuối vậy đâu.”

Kể từ ngày vạch rõ giới hạn với Thích Phỉ Vân, thái độ của Thịnh Quang Minh đối với y là che chở như một chiếc bình hoa dễ vỡ.

Vốn dĩ mối quan hệ này ra đời trên tiền đề “Một bên không thích.”

Người được yêu hơn không có gì để sợ, thì được chiều mà kiêu là mới là bình thường.

Nhưng Yến Song lại hành động như một người yêu hoàn hảo nhất.

Lúc nào nụ cười và ánh mắt của y cũng rất chuyên chú và dịu dàng.

Thịnh Quang Minh quả thực được yêu mà sợ.

Dần dần, hắn hiểu ra, Yến Song đang thực hiện lời hứa của mình —— cố gắng hết mình để thích hắn.

Nếu như vậy, hắn nên nỗ lực nhiều hơn Yến Song mới được.

Tình yêu có được nhờ cả hai cùng nỗ lực khiến hắn cảm thấy ngọt ngào vui sướng. Mỗi một ngày trôi qua, hắn càng chắc chắn rằng mình muốn đi tiếp với Yến Song, đi đến nơi xa hơn, tốt đẹp hơn.

“Hôm nay làm bài thế nào?”

“Cũng tốt.”

“Qua đây bằng gì vậy?”

“Ngồi xe bus.”

“Sao không gọi xe? Hoặc gọi cho anh, anh có thể đi đón em mà.”

Hai người nhỏ giọng nói những lời thường nhật, không khí trong góc dần trở nên mờ ám, khi đôi má nóng lòng muốn gần nhau, nhân viên cửa hàng bỗng nhiên tìm tới, nhìn thấy hai người thân mật thì đột ngột phanh lại, rồi nhắm mắt hét lớn: “Em chưa nhìn thấy gì hết…..” Sau đó nhớ lại chuyện chính, anh vội nói: “Sếp, xảy ra chuyện rồi!”

Khách hàng vốn chật cứng trong cửa hàng đã biến mất.

Hàng dài người xếp hàng ngoài cửa cũng không thấy đâu nữa.

Cứ như thể ai đó đã làm phép, lấy đi toàn bộ sự sống trong cửa hàng chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

“….. Sau khi anh vào trong không lâu, bỗng nhiên có một đám người kéo đến, đuổi tất cả khách đi.”

Nghe vô lý thật sự, Thịnh Quang Minh nhíu mày, “Những ai?”

Nhân viên cửa hàng sợ hãi chỉ tay ra bên ngoài cửa kính.

Thịnh Quang Minh xoay mặt qua.

Bên kia đường có một hàng người mặc đồ đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt đoan chính, nhưng cứ khi có ai muốn vào cửa hàng bánh ngọt thì họ lập tức vây lấy, không cần nói lời nào cũng có thể dọa người sợ hãi bỏ chạy.

Người trong tiệm nhìn chuyện đang diễn ra với vẻ tức giận xen lẫn sợ hãi, hành vi trông có vẻ cạnh tranh ác ý này cũng chỉ có thể mời ông chủ ra mặt giải quyết.

“Anh ra xem sao.” Thịnh Quang Minh trầm mặt nói.

“Cùng đi đi.” Yến Song kéo tay hắn.

Thịnh Quang Minh nói: “Không sao, em cứ ở đây đi, bên ngoài lạnh lắm.” Hắn vỗ nhẹ vào mu bàn tay y để trấn an, sau đó bước ra ngoài trong ánh mắt mong chờ của mọi người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 152

Yến Song cũng đi theo tới trước tủ kính.

Thịnh Quang Minh nhanh chóng đi sang bên kia đường.

Dựa theo phán đoán của Yến Song về thực lực của Thịnh Quang Minh, đám người đồ đen hẳn là có thể đấu 50-50 với Thịnh Quang Minh. Nhưng dù sao cũng đối đầu với nhiều người như vậy, lại còn là trên đường, giữa ban ngày ban mặt, chắc là sẽ không động thủ.

Quả nhiên, hai bên có vẻ chỉ đang đàm phán mà thôi.

Nhưng hình như đàm phán không thuận lợi.

Qua tủ kính, Yến Song nhìn thấy sắc mặt Thịnh Quang Minh xám xịt, tay rũ bên người đã yên lặng nắm thành quyền.

“Em ra ngoài xem sao.”

Yến Song để lại một câu, rồi thong dong đẩy cửa ra ngoài.

“…… Rốt cuộc các người là ai phái tới?”

Thịnh Quang Minh kiềm chế ý muốn vung quyền, lại truy hỏi lần nữa.

Người đàn ông thủ lĩnh mang vẻ mặt khinh thường, giọng nói cố ý khiêu khích, “Chính anh đắc tội ai, trong lòng anh không rõ sao?”

“Anh ấy đắc tội ai?”

Yến Song từ phía sau Thịnh Quang Minh đi tới, cằm rúc trong áo khoác, vẻ mặt lạnh nhạt, Thịnh Quang Minh vội nói: “Song Song, em ra đây làm gì, mau vào đi.”

Người dẫn đầu lại bỗng nhiên thu hồi thái độ khinh thường, cung kính nói: “Yến thiếu gia.”

Thịnh Quang Minh đang muốn nhấc tay Yến Song lên thì bỗng nhiên cứng đờ.

“Tần Vũ Bạch đâu?” Yến Song hỏi thẳng.

“Ngài Tần ở công ty.”

“Người thì trốn ở công ty, kêu các người ra ngoài gây sự à? Đúng là đủ hèn hạ.” Yến Song lạnh lùng nói.

Người dẫn đầu không dám phản bác, khom lưng cúi đầu không nói lời nào.

“Đi đi, đừng ở đây nữa.”

“Xin lỗi……”, Người dẫn đầu ngập ngừng nói “Nhiệm vụ của chúng tôi hôm nay là đợi cho đến khi cửa hàng đóng cửa mới thôi.”

“Tôi bảo các người đi cũng không có tác dụng, phải không?”

“…… Xin lỗi, đây là ý của ngài Tần.”

“Xe ở đâu, tôi đi với các người.”

“Song Song ——” Thịnh Quang Minh im lặng hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được mà siết chặt cổ tay Yến Song, hắn chau mày, “Bên ngoài lạnh, anh đưa em vào.”

Yến Song nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên, “Không có gì, em qua đó nói chuyện.”

“Tay đông cứng rồi, nhanh vào đi.” Thịnh Quang Minh mắt điếc tai ngơ, kéo người vào lòng rồi đi về hướng cửa tiệm. Yến Song bị hắn ôm đi về phía trước, ngữ khí lạnh lùng nói: “Anh Thịnh, đây là chuyện do em gây ra, nên để em đi giải quyết.”

Thịnh Quang Minh không nói lời nào mà ôm người vào trong tiệm, nói với nhân viên cửa hàng: “Tan làm đi, hôm nay nghỉ nửa ngày, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, vất vả rồi.”

Mọi người được nghỉ nhưng không hề vui mừng, tất cả đều mang vẻ mặt lo sợ bất an.

“Yên tâm đi, anh sẽ giải quyết chuyện này.”

Người đàn ông cao to đứng trong cửa hàng như đội trời đạp đất, nhìn có vẻ rất có sức thuyết phục. Những nhân viên từng trải qua việc tương tự có chút run rẩy, nhưng họ chỉ có thể giả vờ bình tĩnh làm theo sắp xếp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 148

Cửa hàng đang khai trương nhộn nhịp đột nhiên trở nên vắng vẻ, các nhân viên lần lượt rời đi, ai cũng đều mang vẻ mặt lo lắng.

Khi mọi người đi hết, chỉ còn hai người Thịnh Quang Minh và Yến Song, cùng hương bánh kem ngọt ngào tràn ngập.

Thịnh Quang Minh liếc nhìn ra con đường đối diện xuyên qua tủ kính.

Những người mặc đồ đen vẫn không rời đi.

“Để em đi đi.” Yến Song nhẹ giọng nói.

Thịnh Quang Minh đột nhiên quay mặt lại, nói như đinh đóng cột: “Không được.”

“Không sao đâu, có lẽ lần trước em nói khó nghe quá, nên anh ta cố ý dằn mặt. Em qua xin lỗi chịu thua, chuyện sẽ kết thúc thôi.” Yến Song nhẹ nhàng bâng quơ ôm hết chuyện này vào người mình.

“Người anh ta nhắm vào là anh.” Thịnh Quang Minh nói.

“Vậy cũng là vì em.”

“Không phải vấn đề của em,” Thịnh Quang Minh nắm lấy bờ vai của y, “Anh sẽ giải quyết chuyện này, tin anh, được không?”

Ánh mắt Yến Song có chút buồn bã, trầm mặc hồi lâu mới nói: “…… Vâng.”

Thịnh Quang Minh ôm y vào lòng, “Yên tâm, sẽ không sao đâu.”

Mọi chuyện xảy ra đột ngột mà cũng không đột nhiên.

Yêu đương với Yến Song quá suôn sẻ, khiến Thịnh Quang Minh vô thức bỏ qua đá ngầm dưới mặt nước.

Thích Phỉ Vân tới, là Yến Song đuổi người đi.

Bây giờ Tần Vũ Bạch tới, chẳng lẽ vẫn còn cần Yến Song ra mặt sao?

Nếu hắn đã làm bạn trai của Yến Song, thì phải sẵn sàng đối mặt với chuyện này.

Thịnh Quang Minh đưa y về nhà, dặn dò: “Ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, tối anh về nấu cơm cho em.”

Yến Song ngồi trên sô pha, chớp chớp mắt, vẻ mặt do dự, dưới ánh mắt tha thiết của Thịnh Quang Minh, vẫn miễn cưỡng gật đầu.

Y nhìn theo Thịnh Quang Minh ra cửa, ngồi yên một lát, rồi nhấc điện thoại di động bên cạnh lên.

“Alo? Là tôi.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, khẽ thở dài, giọng điệu mang sự bất đắc dĩ phức tạp, “Đương nhiên anh biết là em.”

“Anh ấy đang qua đó, anh cẩn thận một chút, đừng để bị đánh.”

“…… Biết rồi.”

“Ngại quá, làm phiền anh rồi.”

Đầu bên kia lại là một hồi yên lặng, người đàn ông thở nhẹ, lại một lúc lâu sau mới cười khổ nói: “Song Song, anh ta chọc em không vui à?”

“Anh ấy không làm tôi không vui.”

Yến Song nằm xuống sô pha, vểnh chân lên, “Anh ấy không làm sai bất cứ chuyện gì, chỉ là tôi muốn tạo ra một vài chướng ngại vật cho ảnh, để ảnh nhanh chóng nhận ra có được tôi là chuyện vinh hạnh và may mắn nhường nào.”

Bên kia điện thoại lại im lặng thật lâu, Yến Song không cúp máy, y nhờ người ta làm việc, đương nhiên phải khách khí một chút.

“…… Buổi tối có rảnh không?”

“Không rảnh,” Yến Song lười biếng nói, “Đừng đi xa quá, Tần Vũ Bạch, đến bây giờ anh vẫn chưa học ngoan được à?”

Tần Vũ Bạch nắm chặt bút máy, rũ hàng mi dài, ánh mắt dịu dàng như có như không, “Em bảo anh làm gì, anh liền làm cái đó, chẳng lẽ còn không đủ ngoan sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.