Trên bầu trời, gió lạnh vù vù.
Cố Khinh Yên nắm Trường Thương Huyết Kỳ thật chặt, trong mắt tràn đầy lửa giận, trong lòng xoắn xuýt tới cực điểm.
Nàng đột nhiên phát hiện, lực lượng của mình vẫn còn quá yếu, lúc gặp chuyện vẫn vô lực như thế. Lúc trước, hắc ám náo động tiến đến, nàng vô lực hồi thiên, dù liều mạng cũng không thể thay đổi kết cục. Nếu không phải Thiên Bảo cung chủ đột nhiên xuất hiện thì hậu quả khó mà lường được.
Hiện tại, chỉ bảo hộ một mình Tịch Thiên Dạ mà cũng không nổi, chuyện này khiến nàng không biết phải làm sao.
Nếu nàng mang theo Tịch Thiên Dạ chạy trốn, như vậy hết thảy thành viên của học viện trong nội thành đều phải chết. Còn nếu không mang hẳn đi, như vậy thì Tịch Thiên Dạ chắc chắn sẽ chết.
Nhưng mà, nàng không thể từ bỏ Tịch Thiên Dạ, bởi vì nàng rõ ràng trong lòng sư tôn thì Tịch Thiên Dạ trọng yếu bực nào. Thế nhưng, hiện tại đã không có đường để đi, chẳng lẽ nàng phải hi sinh hết thảy học viên của học viện sao?
“Cố Khinh Yên, trở thành Thiên Tôn không phải vô địch thiên hạ, có vài tồn tại, ngươi không thế trêu vào được. Ta khuyên ngươi chớ xen vào việc của người khác, dù bây giờ ngươi có thể mang theo Tịch Thiên Dạ chạy trốn, nhưng cũng tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay của vị đại nhân kia.”
Hà thánh nhân cười lạnh nói.
Vị đại nhân kia, ai?
Lời vừa nói ra, toàn thành khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn lên trời, đến cùng là tồn tại như nào, lại có tư cách khiến tuyệt thế thánh nhân cũng phải xưng là đại nhân.
Thánh Nhân là thiên địa Quân Chủ, áp đảo cửu thiên chỉ thượng, chí cao chí đại.
‘Đến cùng là người nào, so với tuyệt thế thánh nhân lại càng thêm tôn quý.
rong lòng dân chúng bình thường thành Lô Hề, căn bản là không thể tưởng tượng, trên thế gian sẽ có tồn tại như thế.
Trong tiềm thức của bọn hắn thì Thánh Nhân. chính là chí cao vô thượng.
Cố Khinh Yên nghe vậy cũng co rút con ngươi lại, nàng đã sớm nghĩ tới, Xích Hà thánh nhân, Yến Ngư thánh nhân, mấy tên hạ vị Thánh Nhân này có thể đến di tích Thiên Lan, thì nhiều khả năng là có người chống đỡ sau lưng bọn họ. Quá nhiên…
Chuẩn thánh của sáu đại thế lực đều vô cùng hưng phấn, sự tình phát triển đến tình trạng này thì kết cục đã định.
Tịch Thiên Dạ chết chắc không nghi ngờ, chắp cánh khó thoát.
Bọn hẳn không giết được Tịch Thiên Dạ, nhưng luôn có người có thể gi ết chết hắn.
Ngươi mạnh hơn đi chăng nữa thì trong mắt Thánh Nhân cũng chỉ là sâu kiến mà thôi
Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trong hư không, nhắm mắt lại không để ý đến bất kỳ thứ gì, vận chuyển Thái Thượng Trường Sinh Quyết, điên cuồng trị liệu thương thế trong cơ thể. Hắn căn bản chẳng thèm nhìn năm vị Thánh Nhân lấy một cái, phảng phất như bọn hắn không tồn tại.
“Tiểu Chu, làm sao bây giờ a.”
Hà Tú Nương không ngừng đi tới lui, hận không thế bay lên trời ngẫn trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Mặc dù nàng không phải tu sĩ, nhưng cũng biết Thánh Nhân đại biểu ý nghĩa như thế nào.
“Phu nhân đừng lo lắng. Chỉ là mấy tên hạ vị sơ kỳ Thánh Nhân bình thường nhất mà thôi, không đáng để lo.”
Chu Khánh Diêm an ủi.
Có lẽ trong toàn bộ Uyển Thủ lâu chỉ có Hà Tú Nương không biết, đến cùng thì chủ nhân là hạng tồn tại kinh thiên động địa gì.
Năm tên hạ vị sơ kỳ Thánh Nhân cũng dám tới càn rỡ?
Mấy tên hạ vị Thánh Nhân mà thôi… Truyện Linh Dị
Trần Tuyết và một ít Uyển Xu lâu thị nữ cùng hộ vệ đều kinh ngạc, tại sao trong lời nói của vị kia thần bí đại nhân lại tràn đầy khinh thường.
“Trốn, vì sao phải trốn?”
Ngay tại thời điểm mà tất cả mọi người còn đang kinh ngạc, một thanh âm băng lãnh bỗng vang lên bên trong Uyển Thù lâu.
Thanh âm kia vừa xuất hiện, thì toàn bộ Uyển Thù lâu liền hào quang sáng choang
Một cỗ thánh uy nồng đậm chợt hiện, từ trong Uyển Xu lâu bồng bềnh mà ra.
Trong khoảnh khắc, uy áp phô thiên cái địa, bao phủ toàn bộ thành Lô Hề.
Lưỡng thánh uy kia, thần thánh hạo nhiên tới cực điểm, như có như không xuất trăn, phảng phất như là chúa tể.
Vừa xuất hiện liền ngăn chặn khí tức của năm vị Thánh Nhân, phảng phất như tất cả mọi người trong thiên địa đều phải tránh lui, dù là thánh nhân cũng không ngoại lệ, hẳn mới thật sự là Chí Tôn.
Thánh Nhân!
Năm vị thánh nhân đều thần tình kịch biến, lập tức nhìn về phía Uyển Xu lâu, chỉ thấy nơi đó có một vị lão giả áo xám đang chậm rãi đi ra, mỗi khi lão nhân cất bước thì bầu trời đều hoảng động một cái, vô tận hoa văn thánh đạo ẩn hiện trong hư không, phẳng phất như Thiên Địa Pháp Tắc bị giam căm cũng bị buông lỏng.
“Ngươi là người phương nào?”
Ánh mắt Thương thánh ngưng trọng tới cực điểm, nhìn chằm chằm vào lão giả áo xám, trong mắt tràn đây đề phòng.
Bốn vị Thánh Nhân khác cũng nhìn về phía lão giả áo xám, ánh mắt vô cùng kiêng kỵ.
Cùng là Thánh Nhân, cảm ứng của bọn hắn đều vô cùng nhạy cảm, rất dễ dàng cảm nhận được, lão giả áo xám kia rất không bình thường, ít nhất là trên khí tức thì bọn hẳn không thể so sánh, so với bọn hắn càng mạnh mẽ, đáng sợ hơn nhiều.
Con ngươi Cố Khinh Yên co rụt lại, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Trước đó không lâu, vị kia đột phá làm Thánh Nhân Thiên Bảo cung, nàng há lại không biết.
Chỉ là nàng không ngờ rằng, Thiên Bảo cung Hoa thánh nhân lại đi ra từ trong Uyển Thủ lâu.
Không chỉ có Cố Khinh Yên, rất nhiều thế lực của Lan Lăng quốc cũng lăn lượt nhận ra Hoa thánh nhân. Đây chính là một vị dược trung thánh nhân, toàn bộ. Lan Lăng quốc không ai là không biết.
Thế nhưng, vì sao hắn lại đi ra từ trong Uyển Thù lâu, đây là nghỉ hoặc của tất cả mọi người
“Ta chỉ là một lão bộc mà thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên. Mấy người các ngươi muốn động vào ông chủ, đã hỏi qua ta chưa”
Hoa Nhất Nhiên bước ra từng bước một, đứng vững bên người Tịch Thiên Dạ, phẳng phất như một gốc cổ tùng đứng ở đó, cứng cáp thẳng tắp, không thể rung chuyển.
Ông chủ!
Cái gì ông chủ!
Trong lòng mọi người kinh ngạc, nhưng mà bọn hắn còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, ngay sau đó lại có một thanh âm vang lên bên trong Uyển Thù lâu.
“Một đám ngu xuẩn, dám đến Thiên Bảo cung giương oai, đơn giản là muốn chết”
Thanh âm kia vừa dứt, chỉ thấy bên trong Uyển Thù lâu như núi lửa bùng nổ, một cỗ khí tức cưỡng bạo hung lệ tới cực điểm ầm ầm nổ tung.
Phảng phất như có một đầu viễn cổ man Ngưu cuồng bạo thức tỉnh, oanh một tiếng thật lớn giữa thiên địa.
Một đại hán khôi ngô khổng lồ, cao hơn một trượng, cánh tay to thô ráp có thể so với vòng eo người bình thường đột nhiên xuất hiện trên không trung.
Hắn khiêng một cây côn sắt to lớn trên vai, cây côn sắt kia loang lổ thô ráp, tản ra một cỗ khí tức nặng nề như núi lớn.
“Dám đến Thiên Bảo cung càn rỡ, toàn bộ cút cho ta.”
Đại hán khôi ngô vừa xuất hiện liền giơ lên côn sắt lên hung hăng đập xuống, bất chấp tất cả, trực tiếp hành động, không hề nói nhảm câu nào.
Ầm ầm!
Toàn bộ thiên địa đều lay động, có cảm giác như bầu trời cũng bị chấn rơi xuống.
Xích Hà thánh nhân gần đại hán khôi ngô nhất, trực tiếp bị một côn sắt gõ bay ra ngoài, hung hăng đâm vào tường thành, kém chút nữa thì tường thành kiên cố cũng bị va sụp.
Bốn vị Thánh Nhân khác dù không thê thảm như Xích Hà thánh nhân, nhưng cũng không dễ chịu, toàn bộ bị một gậy quét tới, hết thảy đều bị chấn không, ngừng bay ngược về sau, căn bản là không đỡ được lực lượng của một côn đó, phẳng phất như thái sơn đập xuống.
Cái gì!
Tất cả mọi người đều vô cùng chấn động nhìn lên trời, đại hán thô kệch khôi ngô kia đến cùng là ai, vì sao lại hung tàn đến tình trạng như thế.
Một gậy gõ bay năm vị Thánh Nhân, thế gian lại có tồn tại tuyệt thế như vậy.
Tất cả mọi người nhìn lên bầu trời, ánh mắt đều cực kỳ rung động, trong mắt tất cả đều là hình ảnh cưỡng dã, dữ dẫn, thô ráp, hung tàn… của vị đại hán kia.