Hắn ta nghĩ mãi không ra, sau khi ra tay từ xa, lão cung chủ lại lộ vẻ mặt hoang mang rối loạn như thế.
Lần cuối cùng hẳn ta lộ vẻ mặt này, là lúc Bắc Huyền Kiếm Đế một người một kiếm giết sạch Thiên Ma Cung.
Đây, là lần thứ hai!
“Không… không có việc gì!”
Lão cung chủ bình tĩnh lại, xua tay, trên khuôn mặt nhăn nheo mơ hồ lộ ra vẻ bối rối.
Hản không thể hiểu nổi, rõ ràng Bắc Huyền Kiếm Đế đã rời khỏi lục địa Thiên Vũ rồi, nguồn linh lực kh ủng bố kia là của ai?
Ban nãy hắn cảm nhận được, luồng uy áp linh lực thần bí kia cũng là ra tay từ xa, hơn nữa còn không phóng ra bất cứ tia linh lực nào, chỉ là một chút uy áp đã đủ nghiền nát thế công của hắn. Người này nhất định ít nhất cũng là một cường giả cảnh giới Bất Diệt.
Từ bao giờ trong Nam Châu lại xuất hiện một cường giả cảnh giới Bất Diệt thứ hai vậy?
Trên thực tế, hẳn ta nào biết đâu rắng, đây không chỉ là cảnh giới Bất Diệt, mà còn là cảnh giới Thánh Hiền hơn xa Bất Diệt không biết bao nhiêu lần!
Tất nhiên, với thực lực hiện tại của hắn ta, hiển nhiên sẽ không tra ra được chỉ tiết của cường giả thần bí kia!
“Thôi, ngươi phân phó xuống, bảo các trưởng lão Thiên Ma Cung khác cẩn thận một chút!” Lão cung chủ xua tay nói.
Nói xong, hẳn ta nhìn về phía Hoàng Côn đang hấp hối trước mặt, vẻ mặt âm trầm như nước.
Hắn ta không thể ngờ rắng, dù đã phái ra một cường giả Vạn Pháp, kèm thêm hai cường giả cảnh giới Thần Tàng, vẫn không lấy được gương Thiên Ma Long về.
“Đúng là đồ phế vật!”
Lão cung chủ tức giận mắng.
Tuy nhiên, hắn ta cũng biết tất cả không thể trách Hoàng Côn hoàn toàn được, bởi vì chẳng ai đoán được rằng lần này lại có nhiều biến cố trong chuyến đến di tích Thương Long Tông như thế.
“Lão cung chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Ngày đó gương Thiên Ma Long bị kiếm của tên nhãi kia nuốt mất, ma kiếm cũng rơi vào tay hắn ta. Chúng ta có cần phái người cải trang, lẻn vào Linh Tiêu Tông cướp lại về không?”
Một trưởng lão lên tiếng hỏi.
“Hừ, cải trang ư? Cải trang kiểu gì, ngươi nói cho bổn tọa nghe thử?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
Lão cung chủ lạnh lùng nhìn hẳn.
“Cái đó…” Trưởng lão kia cúi đầu, không nói nên lời.
“Đã không thông minh thì đừng lượn lờ quanh đây!” Lão cung chủ lạnh lùng nói.
Linh Tiêu Tông là một trong ba đại tông môn đất Nam Châu, có vài vị cường giả cảnh giới Vạn Pháp, mà tông chủ Linh Tiêu Tông cũng không phải kẻ hiền lành gì, muốn lẻn vào. đó còn khó hơn lên trời.
Thế nhưng bọn họ nhất định phải lấy lại thanh kiếm trong tay Trần Mộc về, vì nó đã cắn nuốt gương Thiên Ma Long.
Nếu không có gương Thiên Ma Long, kế hoạch xưng bá Nam Châu của họ không thể triển khai tiếp được.
Lúc này, lão cung chủ nghĩ tới gì đó, trầm giọng hỏi: “Bổn tọa nhớ, hai tháng sau là ngày Tam Tông Tranh Tài đúng không!”
Trưởng lão gật đầu nói: “Đúng vậy, hai tháng nữa sẽ là ngày diễn ra Tam Tông Tranh Tài hàng năm ở Nam Châu.
Đến lúc đó, Linh Tiêu Tông, Thất Huyền Tông và Thiên Ảnh Tông sẽ tụ tập lại, tổ chức một buổi thi đấu quy mô lớn! Lão cung chủ, ngài hỏi cái này làm gì?”
Lão cung chủ cười lạnh nói: “Mặc dù chúng ta không thể lẻn vào Linh Tiêu Tông, nhưng chúng ta có thể động tay động chân trong buổi Tam Tông Tranh Tài. Chỉ cần Trần Mộc tham gia vào ngày đó, Thiên Ma Cung chúng ta không sợ không lấy được Ma Kiếm về!”
“Lão cung chủ anh minh thần võ!”
Trưởng lão vội vàng cung kính bái lạy, trầm giọng nói.
“Dẫn Hoàng Côn đi dưỡng thương đi!”
Lão cung chủ khoát tay, không thèm nghe tên kia nịnh nọt.
Nhưng nhớ đến thiếu niên mới chỉ mười bảy tuổi kia, trong lòng lão ta có chút bất an.