“Điền Hạo, quay về đây, ở đây là Linh Tiêu Tông, ít nhất ngươi cũng phải để cho người ta chút thể diện chứ!”
“Rõ, thưa Hứa sư huynh!”, thanh niên cao gầy kia gật đầu, ngay lập tức lui vào trong đám đông.
Nhưng kế hoạch này của Thất Huyền Tông rõ ràng là đã thu được kết quả rất lớn, không ít các môn phái nhỏ đều nhìn chằm chằm đám người Liễu Mộ Thiên với ánh mắt khinh người như cỏ rác.
Linh Tiêu Tông của hiện tại thật sự là đang ngày càng sa sút, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa, Linh Tiêu Tông sẽ bị các thế lực vùng Nam Châu chia cắt và thâu tóm.
Sắc mặt của Cảnh Thương vô cùng nghiêm nghị, siết chặt nắm đấm tay, nhưng lại có chút bất lực, thực lực chăng bằng người ta thì nói gì cũng là vô ích cả.
“Chúng ta đi thôi!”, trưởng lão Thất Huyền Tông vẫy tay, mỉm cười đi sâu vào trong Linh Tiêu Tông.
Lúc này, Trần Mộc đứng ra, đi tới chắp tay trước mặt trưởng lão Thất Huyền Tông: “Đợi chút đã, trưởng lão, xin dừng bước đãi Tôi có một việc muốn nhờ, nếu đã là đấu đá xô xát, vậy thì ta có thể ở đây nhờ sư huynh Điền Hạo chỉ dạy vài chiêu được không?”
Giả vờ ngầu rồi định chuồn đi sao? Không dễ như thế đâu!
Trân Mộc vừa dứt lời, tất cả mọi người bỗng chốc im lặng, nhìn chằm chằm Trần Mộc với vẻ không dám tin.
Rõ ràng là bọn họ đều không ngờ được là, Trần Mộc lại dám đứng ra khiêu chiến ngay vào lúc này.
Cảnh Thương phấn khởi nhìn về phía Trần Mộc, ông ta biết biểu hiện dạo gần đây của Trần Mộc, nếu như là Trần Mộc đứng ra thì biết đâu lại có thể lấy lại thể diện cho Linh Tiêu Tông được thì sao!
“Ồ? Ngươi muốn khiêu chiến với ta sao?”, Điền Hạo nghe vậy cũng thầm vui trong lòng.
Hắn ta bước ra, nhìn chằm chằm Trần Mộc với vẻ vui mừng. Hắn ta có thể cảm nhận được sức mạnh trên người của Trần Mộc, chẳng qua cũng chỉ là ở cấp tầng thứ chín của cảnh giới Thông Thiên mà thôi. Chỉ là một tên nhóc chưa cả bước chân vào cảnh giới Thần Tàng mà lại dám đứng ra, đúng là tự tìm chỗ chết mài
“Nói chính xác hơn đó là quyết đấu sinh tử, ta không thích đấu đá xô xát, mà một khi đấu đá xô xát thì phải đổ máu, phân cao thấp và quyết sinh tử!”, Trần Mộc nhấn nhá từng chữ từng câu với giọng điệu đằm đằm sát khí, vẻ mặt vô cùng hung tợn.
“Ngươi dũng cảm đấy, nếu đã vậy thì ta đây cũng quyết chiến sống còn với nhà ngươi, chấm dứt mạng sống của ngươi ở đây thôi!”, Điền Hạo hung hăng lên tiếng.
Rồi ngay lập tức, hắn ta bước sải tiến lên một bước, khắp mặt đất xung quanh bắt đầu nút ra, dưới luồng linh lực bộc phát, những vết nứt trên mặt đất càng ngày càng nứt sâu và lan rộng ra.
Sự trấn áp của khí thế và linh lực bao quanh không gian xung quanh người hắn ta, thoáng hiện nét bị bóp méo.
“Tâng thứ năm cảnh giới Thần Tàng sao?”
Cảm nhận được dòng dao động này, nhiều đệ tử Linh Điện cũng trầm trồ thốt lên.
Bọn họ không ngờ được là, ngoài Hứa Hướng Thạc và Tần
Nguyệt Như ra, Thất Huyền Tông vẫn còn có cao thủ đỉnh cao như này.
Xoet. Cả người Điền Hạo lao thẳng về trước, linh lực màu xanh vô cùng cuồng bạo của hắn ta tụ lại ở giữa nắm đấm lòng bàn
tay, đấm thẳng về phía ngực của Trần Mộc.
Nhưng Trần Mộc vẫn đứng im bất động, mặc kệ cho nắm đấm đó đánh vào người.
Phịch
Một âm thanh nặng trịch vang lên, Trân Mộc đã hứng trọn cú đấm đó của Điền Hạo. Điền Hạo thấy thế tiến công của bản thân thuận lợi như vậy, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ chế giễu và đắc ý.
Nhưng hắn ta còn chưa đắc ý được bao lâu thì bỗng một cánh tay to lớn khoẻ mạnh duỗi ra, hệt như một cánh tay rồng, năm ngón tay biến thành móng rồng, bóp chặt vào cổ hắn ta.
“Ta còn tưởng ngươi mạnh tới mức nào chứ, hoá ra cũng chỉ có chút ít bản lĩnh này thôi, thế mà cũng dám hô mưa gọi gió trước mặt ta sao?”
Trần Mộc lạnh lùng thốt lên mấy lời đằm đằm sát khí này.