Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 536: C536: Sao lại thế được chứ



“Sao lại thế được chứ?”

Điền Hạo trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chăm Trần Mộc với vẻ không dám tin, thực lực chỉ ở cấp tâng thứ chín của cảnh giới Thông Thiên mà lại dám coi thường thế tiến công của hắn ta sao?

Ngay lập tức, linh lực quanh người Điền Hạo bắt đầu dịch chuyển, hệt như đang ra sức vùng vẫy thoát ra khỏi sự trói buộc của Trần Mộc, nhưng hắn ta bỗng kinh hãi phát hiện ra rằng cánh tay to cường tráng ấy của Trần Mộc giống như một cái kìm giữ chặt lấy cổ của hắn ta, mặc cho hắn ta giấy dụa đến mấy cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Trần Mộc nhếch mép cười khẩy, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm vào con mồi trong tay.

Ở phía xa, tất cả đệ tử của Thất Huyền Tông đang định rời đi, ngay lập tức cảm thấy khiếp sợ.

Điền Hạo có sức mạnh cấp tầng thứ năm của cảnh giới Thần Tàng, vậy mà lại không có chút lực phản kháng nào trước đối phương là võ giả cấp tâng thứ chín của cảnh giới Thông Thiên, chuyện hoang đường này sao lại có thể xảy ra được chứ?

“Điền sư đệ!”, vẻ mặt Hứa Hướng Thạc chợt biến sắc, ánh mắt lạnh như băng, sải bước tới với khí thế ngút trời.

Nhưng sinh mạng của Điền Hạo đang năm trong tay của Trần Mộc, vậy nên hắn ta cũng không dám manh động xông lên, chỉ đành lạnh lùng nhìn chăm chằm Trần Mộc, nghiến răng nghiến lợi, uy nghiêm nói: “Thả Điền sư đệ ra đi, nếu không, ta…

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: 12: Trò Chơi Trốn Tìm

Còn chưa để Hứa Hướng Thạc nói hết mấy lời đe doạ, Trân Mộc đã lắc đầu khinh thường: “Lại là kiểu đe doạ này, đúng là nhàm chán!”

Xuỳ xuỳ!!

Một âm thanh xé nát máu thịt thót tim vang lên, và một cái đầu bị Trần Mộc bẻ xuống dính đầy máu.

Đầu lìa khỏi thân, máu tươi văng tung toé.

Một đòn chí mạng!

Ngay cả thời khắc ở ngay trên bờ vực của cái chết, Điền Hạo vẫn mở to hai mắt, có lẽ hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới chàng thanh niên này lại là một kẻ điên không chơi theo luật, nói giết là giết, hoàn toàn không cho người khác cơ hội ra điều kiện!

Các lãnh đạo cấp cao và đệ tử của các môn phái khác đều sững sờ.

Cuộc thi còn chưa bắt đầu vậy mà một đệ tử của Thất Huyền Tông đã chết dưới tay của Linh Tiêu Tông sao?

“Ta nói rồi, ta không thích xô xát đấu đá, một khi đánh thì phải chuẩn bị trước tâm thế phải liều mạng!”

Trần Mộc quăng cái đầu đẫm máu, trắng bợt ra thẳng về phía đám đệ tử của Thất Huyền Tông.

Tất cả đệ tử của Thất Huyền Tông đều tối sâm mặt mày lại!

Nếu như ban nãy Điền Hạo chỉ buông lời lăng mạ Linh Tiêu Tông!

Thì hiện tại, Trần Mộc lại giãm đạp lên liêm sỉ của toàn bộ Thất Huyền Tông, tính tình hung ác như vậy quả thực khiến người ta rất phẫn nội!

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

“Tên nhóc này ngang tàn thật đấy, lão ta còn ở đây mà lại dám làm càn, gi ết chết đệ tử môn phái của ta như vậy! Nếu ngươi làm mà không nghĩ tới hậu quả như vậy thì ta sẽ tiên đệ tử ở môn phái các ngươi xuống địa ngục!”

Trưởng lão của Thất Huyền Tông trợn trừng mắt, cả người cuồn cuộn tà khí, hừ lạnh một cái rồi cả người vút lên, bộc phát sức mạnh cấp cảnh giới Vạn Pháp.

Mây đen ùn ùn kéo đến, một sức mạnh trấn áp linh lực ghê gớm khó tả cuộn trào ra khiến cả bầu trời như bị xé rách ra.

Cảnh Thương với tư cách là trưởng lão bảo vệ môn phái, cũng đã đề phòng ông già này từ trước, ngay lúc ông ta ra tay, cả người trưởng lão Cảnh Thương cũng xông tới, phất tay áo một cái, toả ra một thứ linh lực mạnh như lũ bão, lao thẳng về phía trưởng lão của Thất Huyền Tông.

“Thất Huyền Tông các ngươi có ý gì? Định cậy lớn bắt nạt bé sao? Nếu đã không đủ năng lực thì đừng thi đấu nữa, mau cút về đi!”, Cảnh Thương quát lớn.

“Hừ, Thất Huyền Tông bọn ta đặt chân đến Linh Tiêu Tông là để giữ thể diện cho các ngươi, vậy mà không ngờ các ngươi lại tiếp đón bất lịch sự như vậy, cuộc thi tranh tài võ thuật của ba môn phái còn chưa bắt đầu mà các ngươi đã gi ết chết đệ tử của bọn ta, cũng không có bất kỳ lời giải thích nào sao””, trưởng lão của Thất Huyền Tông chất vấn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2109

“Đúng là nhảm nhí, nếu như không phải Thất Huyền Tông các ngươi khiêu khích trước thì đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh này, đệ tử đó có chết cũng không đền hết tội!”, Cảnh Thương lạnh lùng quát.

Trước sự va chạm mạnh của linh lực, đất trời lập tức biến sắc.

Rất nhiều đệ tử của các môn phái khác đi theo tới đây cũng lùi hết về phía sau, chỉ còn mấy trưởng lão đứng ở phía trước, bảo vệ cho đệ tử của môn phái mình.

Ánh mắt của bọn họ dồn hết về phía ngọn núi lớn đó, vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ khó coi, ai cũng không ngờ được là cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái còn chưa bắt đầu mà các trưởng lão đã bắt đầu không kìm được mà đánh nhau rồi.

“Cảnh Thương!”, lúc này, một tiếng hét lớn bỗng vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.