Ông ta luôn ghi nhớ ơn nghĩa này.
“Còn gì nữa không? Trừ điều này thì còn nguyên nhân gì khiến không dám ra ngoài?”, Trần Mộc lạnh nhạt nói.
“Ngươi… ngươi… ngươi muốn nói gì?”
Thụ yêu ngẩng đầu, nhìn Trần Mộc đầy quỷ dị, trong đôi mắt đó loé lên tia sợ hãi.
Sự sợ hãi nhiều hơn trước gấp mấy lần,
Là sự đe doạ từ tử vong!
“Theo ta biết, Ngọc Linh Thụ là cây hiếm của trời đất, ngươi được tinh hoa nhật nguyệt tẩy rửa thì càng thêm quý giái”
“Trăm năm kết một quả, một quả bằng mười đan, trái cây này là trung tâm tinh hoa sinh mệnh của Ngọc Linh Thụ, ăn nó thì có thể làm vỏ giả tăng thực lực gấp bội, không có tác dụng phụ, giá trị không thể tính toán!”
“Nhưng ngươi đã biến thành người, tinh hoa sinh mệnh chắc cất giữ trong người nên không thể kết trái!”
Trần Mộc lạnh nhạt nói.
Thụ yêu Hồng Châu nghe Trần Mộc nói thì thở phào trong lòng, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng Trần Mộc bỗng đổi lời, nói tiếp: “Nhưng nếu đã không có trái, trong người ngươi còn cất chứa một cái gọi là thụ đan! Tuy nói là đan nhưng lại chẳng liên quan gì đan dược mà đó là trung tâm tinh hoa sinh mệnh của ngươi!”
“Ngọc Linh Thụ Đan này có tinh hoa sinh mệnh, ít nhất có thể sánh bằng trăm quả Ngọc Linh nhỉ…”
“Ngươi trốn trong Linh Lầu thượng cổ nhiều mê trận và ảo cảnh như vậy là sợ đại lục Thiên Võ có cường giả biết ngươi trốn ở đây!”
Hồng Châu nghe tới đó thì trong mắt đã tràn đầy sự sợ hãi, không thể che giấu được cảm xúc.
Vừa sợ hãi vừa giật mình nhìn chăm chăm Trần Mộc.
Đối phương biết hết mọi bí mật của Ngọc Linh Thụ, ngay cả thụ đan cũng biết.
Nên biết là thụ đan này giống như yêu đan trong cơ thể yêu thú, là nguồn gốc sinh mệnh của họ, thứ này mà bị lấy đi thì họ cũng mất mạng.
“Ngươi… Ngươi…”, Hồng Châu run giọng, người run lẩy bẩy, tay chân lạnh buốt, tim như rơi vào vực sâu.
“Ta nghĩ… đây mới là nguyên nhân thật làm ngươi không dám lộ diện?”
Con ngươi đen nhánh của Trần Mộc loé lên ý cười sâu xa, sau đó là ánh sáng lấp loé.
Thụ yêu này sống tới giờ đã hơn năm nghìn năm. Thụ đan trong người đã lắng đọng rất nhiều tinh hoa sinh mệnh, đừng nói là cảnh giới Bất Diệt, dù là cường giả mạnh hơn thấy thì cũng thèm thuồng.
Một khi thụ yêu này bị phát hiện, e là sẽ lập tức khiến vô số cường giả thi nhau tới đây…
“Nhóc con, ngươi muốn sao?”
Hồng Châu bình tĩnh lại, cản răng, ánh mắt dữ tợn kiêng ky nhìn Trần Mộc.
Linh lực đã lén vận chuyển chuẩn bị liều chết.
Thụ đan này là cội nguồn sống của thụ yêu họ, ông ta tuyệt đối không để Trần Mộc cướp đi!
“Lão phu sống năm nghìn năm, biết được vài bí pháp, thực lực cũng đã là Vạn Pháp, một khi dùng hết sức, ngươi cũng chẳng được lợi lộc gì, đừng ép ta”, Hồng Châu lạnh lùng nói.
“Lời này của ngươi nói với người khác thì có sức uy hiếp chứ với ta thì vô dụng!”
Trần Mộc cười, cong tay phải, trong mắt loé tia sáng lạnh: “Như thụ yêu các ngươi thì mọi sức mạnh đều tới từ tinh thần lực, mà thứ khiến tỉnh thần lực sợ hãi nhất không phải là hồn hoả trong tay ta sao? Vậy nên thực lực Vạn Pháp của ngươi có tác dụng đếch gì?”
Bị Trần Mộc mắng như thế, sắc mặt Hồng Châu đỏ bừng nhưng không nói ra lời để phản bác.
Thụ yêu đều sợ hồn hoả, ông ta cũng vậy, còn sợ nhiều hơn.