“Nhóc con, tuy ta không biết ngươi là thần thánh phương nào, nhưng ta đã sống được năm ngàn năm, cũng đã đủ lâu rồi. Nếu ngươi muốn lấy được thụ đan của ta, dù có phải liều chết, lão phu cũng sẽ khiến cho ngươi phải trọng thương.”
Mặc dù trong tay Trần Mộc có hồn hỏa, một bí thuật có thể khắc chế ông ta.
Tuy nhiên, ánh mắt của Hồng Châu vẫn nghiêm nghị nhìn chằm chằm Trần Mộc, cho dù có chết, ông ta cũng sẽ không bao giờ để Trần Mộc dễ dàng thành công.
Trần Mộc cười nhạt, không để ý đến lời đe dọa của ông ta.
“Đừng lo, mặc dù thụ đan của ông rất hấp dẫn đối với các võ giả, nhưng ta thì… không quan tâm cho lắm…”
Trần Mộc bình thản nói.
So với Hồng Châu toàn thân căng thẳng thì hẳn vô cùng bình tĩnh.
Hắn đã ăn được Thánh Đạo Quả cả trăm ngàn năm tuổi, vậy nên một viên thụ đan năm ngàn năm tuổi cũng không đến mức khiến Trần Mộc phải kiên trì có cho bằng được.
Hơn nữa, hẳn có thể nhìn ra, ý đồ của thụ yêu này thực ra không hề xấu. Ít nhất, cho đến nay, ông ta chỉ muốn bảo vệ chính mình, không hề làm tổn hại đến bất kỳ đệ tử Linh Tiêu tông nào.
Trần Mộc đứng dậy, phủi bụi trên quần áo.
“Nói xong rồi, đã đến lúc ta phải đi đây.”
“Sau này, nếu có cơ hội gặp được Nguyên Minh tôn thượng, ta sẽ thay ông nói với ông ấy rằng, nơi này còn có một thụ yêu đang đợi ông ấy.”
Đôi mắt đen của Trần Mộc nhìn ông ta, mang theo ý cười, sau đó xoay người rời đi.
Hồng Châu sững sờ tại chỗ.
Bởi vì mặc dù Trần Mộc đã nói ra hết bí mật của ông ta, nhưng vì lý do nào đó, từ đầu đến cuối, ông ra chưa hề cảm nhận được sát khí nào trên người Trần Mộc.
Từ nấy đến giờ, tên nhóc này vẫn đang đùa giỡn với ông. †a ư?
Hồng Châu nhìn bóng lưng Trần Mộc rời đi, läc đầu mỉm cười.
“Nguyên Minh tôn thượng là người mạnh nhất thiên hạ, bá chủ thế giới, một tên nhóc đang ở cảnh giới Thần Tàng tầng thứ ba như ngươi, làm sao có thể gặp được ông ấy chứ?”
Trần Mộc quay đầu nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nếu ông không tin thì cứ coi như ta chưa nói nói gì, tạm biệt.”
Hồng Châu nhìn hẳn, trầm ngâm một lát.
“Nếu như những võ giả cảnh giới Thần Tàng khác tới nói lời này, lão phu sẽ cho rằng bọn họ đang mơ tưởng hão huyền”
“Nhưng nếu người đó là ngươi… ta sẽ tin.”
Đôi mắt bi thương của Hồng Châu đã lộ ra một tia sáng.
Lần này, đến phiên Trần Mộc lấy làm ngạc nhiên.
Tính cách của ông già nhỏ bé này thực sự có hơi kỳ quái.
Hồng Châu do dự một lát, cuối cùng nghiến răng, xòe bàn tay ra, chỉ thấy một tia sáng lập lòe, một chiếc bút lông màu đen dài khoảng một thước xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.
Khoảnh khäc chiếc bút đen xuất hiện, một cơn gió mạnh thổi qua quảng trường, linh khí trời đất dâng trào bị khuấy động từ mọi hướng, tạo thành một vòng xoáy khí mơ hồ bao xung quanh.
“Đây là… Đồng tử Trần Mộc chợt giãn ra.
Toàn bộ chiếc bút lông này có màu vàng đen lấp lánh, hình dáng đơn giản và tối màu, trên đó còn lốm đốm một số hoa văn cổ xưa, như thể đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng.
Tuy nhiên, loại thời gian và lắng đọng này không những không làm cho linh khí của chiếc bút đen tiêu tán mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Khi Hồng Châu lấy chiếc bút đen ra, ánh mắt của Trân Mộc đã dán chặt vào nó.
Đây là một linh khí thượng cổ thực thụ.
Hồng Châu vuốt v e chiếc bút đen, lưu luyến ngắm nhìn những hoa văn ánh sáng màu đen vàng, khuôn mặt già nua của ông ta dường như đang đảm chìm trong ký ức.