Vệ Lạc nghe đến đó, tâm như điện chuyển cố nghĩ lời giải thích, nàng vội vã ngẩng đầu, hai mắt chớp chớp đáng thương khôn tả nhìn hắn, môi mấp máy định mở miệng.
Công tử Kính Lăng không đoái hoài đến nàng, hắn ngẩng đầu, trầm giọng: “Người đâu!”
Tiếng quát vừa ra, một kiếm khách vù xuất hiện ngoài thư phòng.
Công tử Kính Lăng chậm rãi nói: “Truyền Dược công, Khí lão, mời họ mang toàn bộ thuốc nước có thể lau dịch dung đến đây, tiếp kiến ta trong thư phòng.”
“Dạ.”
Trong tiếng thưa sang sảng, kiếm khách nhanh chân rời khỏi.
Vệ Lạc mím môi, chậm rãi cúi thấp đầu.
Đã quá rõ, công tử Kính Lăng không hề định nghe bất kỳ lời giải thích, bất kỳ lý do gì cả, hắn muốn trực tiếp tẩy đi những lớp dịch dung của nàng.
Vệ Lạc thầm nghĩ: Cũng chẳng biết Dược công, Khí lão nọ nghiên cứu về thuật dịch dung sâu rộng bao nhiêu? Nếu quả thật họ có thể tẩy đi vật dịch dung trên mặt mình, vậy diện mạo thật sự của mình sẽ lộ khoảng bảy tám phần.
Hiện tại nàng chỉ dám chắc mấy phần với cách làm lợi sưng để biến đổi khuôn mặt mà thôi.
Tâm tư nàng chuyển vòng, tim bình bịch nhảy loạn, mặt song song sàn nhà, hai mắt đảo quanh.
Nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn không có kế sách nào thoát thân.
Nay chỉ trông vào thuốc tẩy dịch dung kia không có tác dụng.
Đang lúc Vệ Lạc mọi cách suy nghĩ, thì một bàn tay lớn đưa ra.
Bàn tay chuẩn xác nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải ngẩng đầu.
Vệ Lạc ngoan ngoãn thuận theo, cùng công tử Kính Lăng bốn mắt giao nhau.
Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn nàng, ngón tay chậm rãi lướt trên gò má nàng, nhẹ xoa.
Nửa ngày, hắn mới trầm giọng hỏi: “Kiếm Cữu dưới mắt không ai, Vệ Lạc, vì sao hắn ta lại hai phen tìm ngươi?”
Mắt hạnh Vệ Lạc chớp hai lần.
Công tử Kính Lăng chẳng chờ nàng đáp lời, thở dài, “Phụ nhân này, sao ngươi lại lắm bí mật vậy chứ?” Hắn nói tới đây, nhẹ buông tay, đứng dậy.
Bào phục màu đen lay động trước mắt Vệ Lạc, công tử Kính Lăng thong thả vài bước: “Tâm tư mọi nẻo, khó lòng phòng bị. Vệ Lạc, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi, làm sao dùng tài năng của ngươi?”
Hắn hiển nhiên cũng không định nghe câu trả lời của Vệ Lạc, dứt lời liền xoay người đi, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm Vệ Lạc, lại thở dài, “Ta bình sinh thấy qua nhiều người rồi, nhưng chưa từng có kẻ nào như ngươi, lươn lẹo khó nắm, không chỗ khống chế.”
Vệ Lạc nghe đến đây, cúi gằm mặt.
Nàng nghe ra trong ngữ khí công tử Kính Lăng có một sự sốt ruột, một sự sốt ruột vì vô phương chế ngự nàng, thâu nàng vào trong tay. Con ngươi của nàng đảo một vòng, lẩm bẩm: “Lòng người vốn khó lường, nào ai khống chế cho hết? Song dụng tài thì vẫn được mà.”
Công tử Kính Lăng liếc mắt qua, tự động lờ đi lời của nàng.
Vệ Lạc cũng chỉ là vô lực giải thích mà thôi, nàng biết hắn sẽ không thèm để ý, làm người bề trên, không thích nhất chính là không thể khống chế người và việc. Có lẽ rất nhiều quân hầu công tử sẽ an tâm chỉ dùng kỳ tài, có điều công tử Kính Lăng lại không giống họ, hắn có d*c vọng khống chế cực kỳ mãnh liệt. Hắn chưa bao giờ cho phép bất cứ chuyện gì thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Huống hồ, bản thân mình còn là một phụ nhân.
Giữa màn trầm mặc, bên ngoài dậy tiếng bước chân.
Một loạt tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, chỉ chốc lát, hai âm thanh già nua cùng lúc vang lên, “Gặp qua công tử.”
Công tử Kính Lăng quay người lại, mặt mang cười nhạt: “Hai lão mời vào.”
Hai lão nhân nhanh chân tiến vào, sau lưng họ còn theo mấy thị tỳ, trên tay mỗi người bưng các loại hộp gỗ rương hòm giỏ trúc.
Những người này vừa vào thư phòng, liền bày những thứ ấy trên đất.
Vệ Lạc bất động quỳ tại chỗ, chờ hai lão nhân bắt đầu phối dược.
Công tử Kính Lăng chậm rãi bước tới tháp ngồi xuống, hai mắt hắn khép hờ, cũng đang chờ.
Sự tình đã đến mức này, Vệ Lạc thật sự nghĩ không ra cách nữa.
Xem ra, tất cả chỉ nghe theo mệnh trời mà thôi.
Trong âm thanh huyên náo, sau nửa canh giờ, Khí lão cất lời: “Được rồi.” Tiếp sau đó, Dược công cũng lên tiếng: “Đã xong.”
Công tử Kính Lăng mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Tốt, mời hai lão tẩy dung cho Vệ Lạc.”
“Dạ.”
Trong tiếng thưa đáp, hai mắt Dược công thẳng tắp rọi về phía Vệ Lạc, vẻ mặt có nghi hoặc, cũng mang một tia xấu hổ. Sự xấu hổ và nghi hoặc này, lão vừa vào thư phòng đã lộ ra.
Người đương thời rất ít kẻ vô tri tự cho là mình siêu phàm, rằng mình thật sự hiểu rõ mọi điều huyền bí. Đặc biệt đến trình độ phương thuốc này, Dược công càng cảm thấy mình chưa đạt tới. Người này lần trước lão phán đoán không hề dịch dung, giờ đây lại bị yêu cầu tẩy dung lần nữa, lão cũng không thốt lấy nửa câu bực tức hay tranh luận.
Sau khi quan sát hai mắt Vệ Lạc, Dược công nói: “Công tử, ở đây có năm loại thuật tẩy dung.”
Công tử Kính Lăng hững hờ gật đầu: “Tốt.”
Đây chính là ra lệnh bắt đầu.
Dược công chỉ tay vào một chậu thuốc nước, phân phó hai thị tỳ: “Trước khởi đầu từ cái này.”
“Vâng.”
Hai thị tỳ bưng thuốc nước chậm rãi đi về phía Vệ Lạc.
Vệ Lạc vẫn bất động quỳ trên đất như cũ.
Hai tỳ nữ đặt thuốc nước trước mặt Vệ Lạc, lấy tay vốc nước, bắt đầu xoa lên mặt Vệ Lạc.
Vệ Lạc nhắm hai mắt, không nhúc nhích.
Một lát sau, giọng Dược công vang lên, “Dùng nước sạch rửa qua rồi lau thuốc này lên.”
“Vâng.”
Trong tiếng nước ào ào, mặt Vệ Lạc chợt mát lạnh. Tiếp theo, một loại thuốc nước có chút ấm áp được bôi lên mặt nàng.
Lại một lát sau, giọng Dược công lần nữa truyền đến, “Lấy nước rửa sạch, dùng thứ ấy.”
“Vâng.”
Cũng đã dùng đến loại thuốc nước thứ ba.
Đến loại thuốc nước thứ tư thì công tử Kính Lăng đã mở mắt, nhìn chòng chọc Vệ Lạc.
Chỉ chốc lát, năm loại thuốc nước đã dùng hết.
Vệ Lạc mở mắt, trông về phía chúng nhân đang yên lặng, rồi quay sang công tử Kính Lăng đang hơi thất vọng.
Dịch dung của mình không bị tẩy đi!
Vệ Lạc cố gắng kiềm nén vui mừng, nàng chỉ lo biểu cảm của mình sẽ để lộ manh mối, vội vã cúi đầu.
Lúc này, âm giọng trầm mà chậm của công tử Kính Lăng vang lên, “Chỉ có năm cách?”
Hai lão liếc lẫn nhau.
Khí lão tiến lên, hai tay lão chắp lại, thưa rằng: “Bẩm công tử, vẫn còn một vật có thể xóa đi.”
“Nói.”
“Vật đó lão đã mang đến. Song, dùng vật ấy sẽ khiến da đau như kim chích, e sẽ để lại thương tích.”
Nói cách khác, vật tẩy dung này sẽ gây tổn thương đến làn da của Vệ Lạc.
Công tử Kính Lăng chuyển qua Vệ Lạc, nhìn xoáy nàng, âm thanh lạnh lẽo: “Dùng!”
“Dạ.”
Lại một tràng tiếng nước chảy ào ào.
Chỉ chốc lát, giọng của Khí lão truyền đến, “Dùng thuốc này rửa sạch là được.”
“Vâng.”
Lại một loạt tiếng động, hai thị tỳ một lần nữa đi tới trước mặt Vệ Lạc. Bọn họ vắt khăn mặt từ trong thuốc nước, chậm rãi, nhẹ nhàng xoa mặt Vệ Lạc.
Dịu dàng xoa.
Đột nhiên, Vệ Lạc phát hiện trong phòng lặng ngắt! Ngay cả tiếng hít thở, cũng tích tắc ngưng bặt!
Vệ Lạc mím chặt môi, nhắm hai mắt, cay đắng thầm nghĩ: Xem ra cuối cùng cũng tẩy được rồi.
Khăn rời khỏi mặt nàng, tiếp theo, tiếng nước vang lên, hai thị tỳ tiếp tục dùng nước sạch giúp nàng tẩy rửa.
Trong yên tĩnh, trong tiếng nước, tiếng than thở của Dược công truyền đến, “Nghe danh thuật dịch dung Vô Danh Mặc Ẩn độc bộ thiên hạ đã lâu, hôm nay chứng kiến, mới biết lời ấy chẳng giả! Công tử, lão phu học nghệ không tinh, lại giảng sai cho công tử, kính xin trách phạt!”
Công tử Kính Lăng không hề trả lời.
Thẳng một hồi lâu, hắn mới chậm rãi đáp: “Tài nghệ vốn vô bờ, không cần để ý.”
“Công tử khoan hồng.”
Bấy giờ, giọng công tử Kính Lăng lại chuyển thành lạnh lẽo, “Chuyện hôm nay, nếu có kẻ tiết lộ, phanh thây!”
Chúng nhân kinh hoảng, bị âm hàn trong ngữ khí của hắn làm khiếp sợ. Chỉ nghe tiếng quỳ chân “Bịch” “Bịch” vang lên, chúng thị tỳ cùng run giọng: “Vạn lần không dám!”
Trong những tiếng thưa này, không có giọng của Dược công và Khí lão. Đã đến được địa vị của họ, những chuyện như lắm mồm nhiều lời ấy, tuyệt sẽ không làm.
Âm thanh công tử Kính Lăng lại từ từ truyền đến, “Lui đi.”
“Dạ.”
Sau một hồi bận rộn, đám thị tỳ thu gom các vật tẩy dịch dung, lui khỏi thư phòng.