Việt Cơ

Chương 130: Hôn



Yên tĩnh!

Cực kỳ yên tĩnh!

Trong thư phòng dường như ngay cả tiếng hít thở cũng không còn.

Còn, chỉ là ánh mắt sáng quắc đang rọi chòng chọc kia mà thôi!

Vệ Lạc vẫn hơi cúi đầu, hàng mi rũ xuống, nàng không dám đối diện với ánh mắt của công tử Kính Lăng.

Nửa ngày, giọng công tử Kính Lăng mới từ từ truyền đến, “Còn gì giấu nữa?”

Hắn đang hỏi, có phải là còn chỗ giấu giếm!

Vệ Lạc chậm rãi nằm phục xuống, dập đầu, nhẹ đáp: “Vâng.”

Vệ Lạc thẳng thắn thừa nhận mình vẫn còn chỗ giấu diếm khiến công tử Kính Lăng ngẩn ra. Hắn cười gằn một tiếng: “Tẩy đi!”

“Dạ.”

Vệ Lạc chậm rãi đứng lên, bắt gặp nàng đứng dậy, công tử Kính Lăng gầm lớn: “Người đâu!”

Hai thị tỳ vừa mới lui tới cửa thư phòng nghe lệnh liền xuất hiện. Công tử Kính Lăng nhìn Vệ Lạc, lạnh lùng nói: “Theo lệnh.”

Vệ Lạc khẽ nói ra hai món đồ. Thứ nàng cần đều cực kỳ đơn giản dễ thấy. Không lâu sau, hai thị tỳ đã mang đến. Ngay cả khăn mặt nước sạch cũng đều chuẩn bị sẵn sàng.

Vệ Lạc không trốn tránh nữa.

Nàng làm hết thảy những việc này đã không còn ý nghĩa. Nàng có thể nghĩ đến chính là, diện mạo thật của mình cũng rất khá, vô cùng tuyệt mỹ, nếu đã lộ mất phân nửa, chẳng bằng dứt khoát lộ hết cho xong.

Nay nàng có che cằm và môi thì cũng ích lợi gì đâu? Đã vậy, chi bằng để lộ toàn bộ. Mỹ sắc như thế, chí ít có thể đảm bảo hắn tuyệt đối sẽ không động sát tâm.

Dưới ánh mắt như thiêu đốt của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc sai đám thị tỳ giã nhuyễn hai loại thuốc bột cùng nhau, sau đó nàng canh lượng phần, theo tỷ lệ nhất định đổ thuốc bột vào chén gốm đựng nước trong, khuấy đều, ngửa đầu mở miệng.

Sau khi súc miệng vài lần, Vệ Lạc nhổ toàn bộ nước trong miệng vào chậu.

Súc miệng bốn năm lần như thế, toàn bộ nứu răng bị sưng phù của nàng liền trở lại bình thường.

Tiếp đó, Vệ Lạc đến gần một chậu gốm đựng nước sạch khác, thả tay ngọc vào trong đó, chuẩn bị tẩy làn da lộ ra ngoài ở bàn tay và cần cổ.

Tay nàng vừa mới thả vào chậu, liền nghe thấy công tử Kính Lăng âm u quát: “Lui ra.”

“Vâng.”

Đám thị tỳ khom người lui đi.

Một loạt tiếng bước chân vang lên.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Chỉ chốc lát, một luồng khí ấm áp áp dựa khít lưng Vệ Lạc, khiến bắp thịt nàng căng cứng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 317: Cái giá phải trả cho sự ngạo mạn

Nàng cúi đầu, không nhúc nhích, một đôi cánh tay rắn chắc đang quàng qua hông nàng.

Cả người nàng bị đặt trong một lồ ng ngực ấm áp.

Công tử Kính Lăng ôm nàng từ sau lưng, đưa tay để lên bàn tay nhỏ nhắn trong chậu nước, trầm thấp, khàn khàn nói: “Quả nhiên.”

Khi hắn nói hơi thở phun ra, ấm nóng xộc vào vành tai nàng, khiến lớp lông măng li ti vô hình trên đó rung lên.

Khàn khàn buông một câu ấy rồi, hắn nắm chặt hai vai nàng, xoay người nàng lại.

Vừa xoay nàng, công tử Kính Lăng vừa trầm giọng than thở: “Mỹ diễm nhường này, đủ làm khuynh thành. Chẳng trách tiểu nhi đủ điều che giấu, trăm kế trốn tránh. Trước đây đã từng bị quân tử chạm vào chưa?”

Lúc hắn nói thì Vệ Lạc đã bị xoay lại mặt đối mặt với hắn. Vệ Lạc vẫn cúi đầu, nàng cảm giác rõ hương nam tính nồng say, nóng rực từ trên người đối phương truyền đến. Hơi thở mãnh liệt bỏng rát áp sát như vậy, khiến Vệ Lạc nếm trải tường tận một sự ngượng ngùng, khẩn trương và hoảng loạn không chỗ trốn tránh.

Ngượng ngùng và hoảng loạn làm nàng không dám ngẩng đầu.

Nàng nghe thấy công tử Kính Lăng hỏi, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng run rẩy: “Không.”

“Tốt!”

Giọng của hắn, thật sự rất khàn.

Nhả ra một chữ xong, âm thanh của công tử Kính Lăng lần thứ hai vang lên, “Tốt! May mà tiểu nhi rất giảo hoạt.”

Lúc này hắn còn nói may mà nàng giảo hoạt.

Sau khi công tử Kính Lăng thốt ra mấy chữ này, ngón tay nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn mình. Vệ Lạc vừa ngước mặt, liền sa vào đôi mắt nóng bỏng như lửa thiêu của hắn.

Công tử Kính Lăng bắt gặp ánh mặt xấu hổ mang khiếp, hoảng loạn bất an của Vệ Lạc thì cười khẽ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nét thỏa mãn, hắn khàn khàn nói: “Để làm tan d*c vọng của ta lại dùng cả tướng mạo của trượng phu. Cho đến bây giờ, ngay cả tên họ của tiểu nhi cũng không thể tin.”

Dứt lời, vui vẻ bật cười khùng khục, “Tốt, niệm tình nàng nếu không giảo hoạt như vậy, cũng sẽ chẳng giữ được tấm thân xử nữ rơi vào tay ta. Tiểu nhi, chuyện dĩ vãng đều bỏ đi, từ nay về sau, nàng chính là phụ nhân của ta.”

Hắn nói tới đây, âm thanh có vài phần thúc bách. Nhìn chằm chằm khuôn mặt minh diễm, trắng đến gần như trong suốt ngay trước mắt, ngắm đôi môi anh đào diễm lệ căng mọng, công tử Kính Lăng không khỏi thở dài, “Quốc sắc dường này, xứng làm phụ nhân của ta!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

Trong tiếng thở dài, hắn cúi đầu, đôi môi mỏng đặt lên chiếc miệng nhỏ của nàng.

Theo cánh môi ấm áp phủ lên, đại não của Vệ Lạc đã hoàn toàn ngơ ngác. Nàng chỉ cảm thấy hương nam tính tỏa ra nồng đậm của nam nhân này đã trằn trọc trên khuôn miệng của nàng, nàng chỉ cảm thấy, hắn nặng nề tách đóa môi anh đào của nàng ra, chen về phía hàm răng của nàng.

Vệ Lạc theo bản năng cắn chặt môi.

Nhưng môi vừa khép, bàn tay to đang nâng cằm nàng liền siết lại, một cảm giác đau nhức tràn tới. Vệ Lạc không khỏi há miệng kêu đau.

Miệng vừa há, một vật đột ngột vọt vào. Điên cuồng quyện xoắn đôi môi thơm hương của nàng, li3m hàm răng của nàng, truy đuổi chiếc lưỡi của nàng.

Hơi thở nam tính ồ ạt kéo tới. Đây là hơi thở thuộc về Kính Lăng, nàng đang bị bao vây bởi hơi thở trên người nam nhân này.

Cũng không biết vì sao, ý niệm chỉ thoảng qua ấy lại làm thân thể Vệ Lạc mềm nhũn. Nàng không tự chủ được trượt xuống dưới. May mà có cánh tay rắn chắc siết lại, cố định nàng trong ngực.

Một nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt, đầu lưỡi hắn truy cản lưỡi nàng, khiến nàng không đường thối lui. Không cẩn thận bị bắt được, hắn liền m út thật mạnh. Hơi thở nam nhân thanh mát, độc nhất vô nhị kia đã nuốt trọn đầu óc của nàng, tâm thần của nàng, hô hấp của nàng.

Qua một hồi lâu, hắn mới thả nàng ra.

Hắn hơi ngửa về sau, để nàng hít sâu giây lát. Ngắm gương mặt tuyệt mỹ của nàng trong gang tấc, thưởng thức phong tình trong cặp mắt mặc ngọc giảo hoạt thanh lạnh ánh lên vẻ mơ màng e thẹn đầy quyến rũ khó tả, hắn gầm nhẹ một tiếng, lần thứ hai ôm nàng vào lòng, sau đó, môi hắn lại đậu lên mắt nàng, hút lấy hàng mi thật dài.

Vệ Lạc cảm giác rõ có một vật hình trụ cứng ngắc nặng nề chọc vào bụng nàng, nóng hừng hực lại còn mơ hồ nhảy lên. Cảm thấy tín hiệu mãnh liệt kia, tâm nàng hoảng loạn ngượng ngùng không thôi. Nàng muốn giãy dụa, nhưng tay chân mềm oặt vô lực. Nàng vừa động, cánh tay vững chắc trói lấy thân thể nàng lại riết lấy, khóa chặt thêm mấy phần.

Bấy giờ, đầu hắn hơi cúi, nhẹ nhàng gặm gặm chiếc cằm trơn bóng của Vệ Lạc, hắn phát ra một tiếng r3n rỉ thỏa mãn, đưa tay cầm tay nhỏ bé của nàng chuyển xuống dưới hông mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 144: C144: 162

Cảm nhận được động tác của hắn, Vệ Lạc cực ngượng, tay nàng nắm chặt lại, thế nào cũng không chịu di chuyển.

Hắn khàn khàn cười nhẹ, “Đừng xấu hổ, nàng là phụ nhân của ta, ta là trượng phu của nàng, ngày ngày chung tháp, hoan hảo vô hạn. Phải thả lỏng mới đúng.”

Nói tới đây, nụ hôn của hắn chuyển lên trên, cánh môi ướt át che đi vành tai ngọc. Hắn thè lưỡi, li3m li3m ốc tai mẫn cảm của nàng. Hắn vừa làm vậy, thân thể Vệ Lạc lại mềm nhũn, nàng vô lực ngã vào lòng hắn, bất lực cầu xin: “Đừng, đừng…”

Âm thanh se sẽ yếu ớt, trong bất lực lại ẩn chứa r3n rỉ, khiến hắn hơi bật cười.

Ôm chặt Vệ Lạc thêm mấy phần, bụng dưới của Kính Lăng chọc vào bụng nàng, dùng vật hình trụ nóng rực kia ma sát thân thể nàng, âm thanh khàn khàn: “Tiểu nhi, ta sốt ruột lắm rồi. Tắm ch ung đi.”

Ngữ khí mang theo một sự thương lượng, mặc dù nó là một sự thương lượng đầy tính mệnh lệnh.

Lời vừa ra khỏi miệng, công tử Kính Lăng liền ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, Kính Lăng hắn khi nào muốn một phụ nhân còn phải thận trọng như thế?

Có điều trong tích tắc, hắn liền bị vẻ mỹ diễm của ánh mắt mê ly, môi anh đào khẽ nhếch trước mặt hấp dẫn. Hắn cúi đầu, lần thứ hai ngậm lấy đôi môi anh đào xinh xắn căng đầy.

Trong cơn nồng nhiệt, sốt ruột, công tử Kính Lăng chỉ cho rằng tiểu nhi trước mắt hãy còn là một xử nữ, với dung sắc khuynh thành như vậy, nhưng vòng quanh đến giờ nàng vẫn chưa rơi vào tay trượng phu nào. Mình muốn nàng thì không thể quá mức qua loa.

Do đó, cho dù phía dưới hắn căng đến phát đau, cho dù rất muốn cứ như trước kia thuận tay xé rách y phục phụ nhân, lập tức lên giường hoan hảo. Nhưng không biết tại sao, hắn lại đang khắc chế, mạnh mẽ khắc chế.

Môi mỏng phủ trên môi anh đào, chăm chú hút lấy mật hoa, cảm thụ hương thơm ngọt lành của nàng, còn có tư vị đặc biệt khiến hắn phải ôn nhu hái lấy kia.

Hắn lại cầm tay nhỏ bé, đè nó lên chỗ hừng hực của mình, Vệ Lạc giãy dụa, đẩy tay hắn ra. Hắn cũng không miễn cưỡng, buông tay nàng, quát to: “Người đâu!”

“Dạ.”

“Chuẩn bị nước nóng.”

“Vâng.”

Tiếng bước chân xa dần, công tử Kính Lăng chặn ngang ôm phắt Vệ Lạc dậy, nhanh chân đi ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.