Đi được hai bước, phân thân của hắn lại bật lên cương thẳng. Mà vách hoa đang bao bọc nó, lập tức cũng chào đón, giữ lấy thật chặt.
Đây là một cảm giác sung sướng cực độ
Công tử Kính Lăng thỏa mãn thở hắt ra, cúi đầu nhìn về phía bộ vị hai người đang tiếp xúc nhau, bắt gặp nơi tư m@t của nàng đã sưng đỏ cực kỳ, không khỏi thở dài một hơi, cắn răng thầm nghĩ: Tiểu nhi không chịu được h0an ái cũng đã hôn mê mất rồi, ta đành nhịn một chút thôi, dù sao tương lai hãy còn dài.
Hắn nghĩ đến đây, liền đưa tay đỡ phân thân ướt đẫm của mình chậm rãi rút ra.
Công tử Kính Lăng cầm lấy ngoại bào của hai người, sau khi che kín kẽ Vệ Lạc thì bản thân cũng khoác áo vào, ôm nàng tiến về tẩm phòng.
Dọc đường đi đều không gặp một ai.
Chỉ gặp được bốn mỹ nhân ở ngoài tẩm phòng.
Bốn mỹ nhân kia đều cúi thấp đầu nhìn mũi chân mình, căn bản chẳng dám ngẩng lên.
Công tử Kính Lăng thấy bọn họ toan đuổi theo, khàn giọng nói: “Lui ra.”
“Vâng.”
Bốn nữ tỳ lui xuống.
Hắn ôm Vệ Lạc tới trên tháp, sau khi ngã người lên đấy, lại lần nữa ôm nàng vào lòng.
Lúc này, khuôn mặt nàng vẫn đỏ bừng như trước, có điều thân thể may là đã không còn co giật nữa.
Công tử Kính Lăng nghiêng đầu, đưa tay vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn một lát, lại dời tay xuống phía dưới, quấn lấy eo nàng.
Sau khi áp nàng khít khao vào lòng, một tay hắn giữ ngọc nhũ, đầu dựa vào gối ngọc, thiếp đi.
Một ngày một đêm xử lý chuyện Tấn cung bị cháy khiến hắn mệt mỏi vô cùng. Phải biết rằng, hắn thân là thái tử, đã sớm nắm giữ toàn bộ phòng ngự Tân Điền. Tuy rằng phòng ngự trong hoàng cung không thuộc quyền quản lý của hắn, song để tặc nhân vào thành Tân Điền, phụ hầu hắn liền được dịp mà nổi giận, liên tục chỉ trích. Dù hắn không ngại những lời chỉ trích ấy, nhưng nếu không xử lý thích đáng, khó tránh khỏi miệng lưỡi thế gian.
Cùng tiểu nhi hoan hảo đối với người thường xuyên luyện võ như hắn mà nói, cũng không tính là mệt nhọc gì. Nhưng chẳng hiểu sao, hắn lại cảm thấy rất thả lỏng. Sự thả lỏng này, khiến cơn mỏi mệt nặng nề ập tới.
Vì vậy một đêm này hắn ngủ rất say. Một bàn tay của hắn nắm chặt ngọc nhũ của tiểu nhi, vững vàng đặt cả người nàng vào lồ ng ngực.
Vệ Lạc rất nhanh liền tỉnh lại.
Sau khi tỉnh táo, nàng phát hiện thân thể mình không một mảnh vải, dính sát vào thân thể cũng chẳng mặc gì kia.
Đoạn, nàng nhớ ra khoảnh khắc điên đảo vừa rồi.
Lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ phừng phừng, không chỉ mặt, cả người nàng đều biến thành một con tôm luộc.
Nam nhân phía sau hô hấp trầm ổn nhẹ nhàng, nàng lặng lẽ xoay đầu lại, đối diện với gương mặt thanh thản của hắn.
Hắn thật sự rất thanh thản, hàng mày đã không còn nhíu chặt, môi mỏng còn hơi bĩu, chẳng qua cái bĩu môi này lại khiến khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm nghị của hắn hiện ra mấy phần trẻ con, mấy phần lười nhác. Thẳng đến khi bắt gặp dáng vẻ này của hán, Vệ Lạc mới nhớ rằng, hóa ra hắn chỉ là một chàng trai hai mươi ba hai mươi bốn tuổi mà thôi.
Ở độ tuổi này, trong kiếp trước của nàng, rất nhiều người vẫn còn là đứa trẻ sống dựa vào cha mẹ.
Hô hấp hắn thở ra, âm ấm phả vào mặt nàng, thổi tóc nàng phất qua hai gò má, làm mặt nàng ngưa ngứa. Vệ Lạc nghiêng đầu tránh đi.
Mới hơi động người, nàng không khỏi hít khẽ một hơi.
Hạ th@n đau quá! Nàng cúi đầu nhìn, nơi đó đã đỏ tấy, trông còn hơi sưng.
Vệ Lạc vừa cúi xuống thì không chỉ trông thấy hạ th@n của mình, mà còn bắt gặp chỗ ấy của nam nhân.
Tích tắc, mặt nàng đỏ tới mang tai.
Vội vã thu tầm mắt, Vệ Lạc lại hơi động, muốn dời đi một chút, để bộ phận b3n dưới đang dính lấy nhau của hai người tách ra.
Nhưng nàng vừa giật người, liền phát hiện mình căn bản chẳng thể cử động. Dẫu hắn đang ngủ cũng ôm siết mình vào lòng, một cánh tay của hắn khóa lấy ngực, một tay khác quàng chặt hông. Một chân của hắn còn khoác lên hai chân của nàng.
Động tác đầy tính chiếm hữu của nam nhân làm Vệ Lạc vừa thẹn vừa loạn. Nàng nhắm hai mắt lại, muốn vờ như chuyện gì cũng không hay mà ngủ tiếp.
Song khi nàng nhắm mắt, xúc giác thính giác vốn mẫn cảm hơn rất nhiều so với người thường liền nhận rõ sự tồn tại của người kia, hô hấp của người kia, bàn tay ấm áp của người kia, còn có, nhiệt độ làn da và sự c ương cứng của hắn.
Trong cơn rối ren, nàng lại mở mắt. Lặng lẽ cầm lấy cánh tay đang nắm chặt bầu ng ực của mình, nàng tách năm ngón tay của hắn ra, nhẹ nhàng dời nó đi.
Nàng mới vừa làm thế, tiếng hít thở sau lưng đột nhiên ngưng lại, tiếp đó, âm giọng khàn khàn lười biếng của công tử Kính Lăng truyền đến: “Tỉnh rồi?”
Vệ Lạc lập tức cứng đờ, dừng lại toàn bộ động tác.
Công tử Kính Lăng ngẩn ra, hắn víu thân thể nàng, để nàng quay mặt về phía mình. Vừa làm vậy, hắn liền đối diện với khuôn mặt bé bỏng vì e thẹn mà đỏ như xuất huyết của nàng, còn có rặng mi thật dài đang nhấp nháy kia.
Nàng nhắm nghiền mắt, dường như cho rằng làm vậy là có thể giả đò ngủ.
Công tử Kính Lăng khẽ cười, cánh tay hắn vòng lại, khiến thân thể tr@n truồng của nàng dán sát vào ngực mình. Trong khoảnh khắc da thịt lõ a lồ chạm nhau, sắc mặt Vệ Lạc trắng nhợt: Phía dưới của hắn lại căng cứng, chọc vào người nàng.
Cảm giác nàng đang căng thẳng, hắn lại bật cười khùng khục.
Vừa cười hắn vừa kéo Vệ Lạc, sau đó lộn một vòng, khiến cả người nàng nằm trên người mình.
Cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương bao trùm toàn diện, hắn hài lòng mỉm cười. Tay vỗ về mái tóc của Vệ Lạc, hắn khàn giọng gọi: “Tiểu nhi”
…”Ừ.”
“Nàng khiến ta rất vui.”
Nàng khiến ta rất vui.
Vệ Lạc mặc kệ hắn, nàng cúi đầu, chôn mặt mình trong vòm ng ực tr@n trụi của hắn.
Nhưng vừa vùi mặt vào nàng mới phát hiện nơi đó dinh dính, hiển nhiên là đã ướt mồ hôi mấy lần.
Vệ Lạc mím mím môi, lầm bầm: “Thật khó ngửi.”
Công tử Kính Lăng cười ha ha, hắn đưa tay xoa tóc Vệ Lạc, than thở: “Trong đám phụ nhân chỉ có tiểu nhi dám nói lời ấy.”
Hắn nói đến đây, thả người nhảy xuống rời khỏi tháp. Vệ Lạc vừa thấy hắn tr@n truồng đứng đó, khuôn mặt nhỏ không khỏi lại đỏ bừng lên. Nàng kêu một tiếng, xoay người đi, mặt hướng vào trong.
Công tử Kính Lăng lại cười ha ha, hắn lớn tiếng quát: “Chuẩn bị nước nóng.”
“Vâng.”
Bốn mỹ nhân khẽ lên tiếng, tiếng bước chân xa dần.
Công tử Kính Lăng đến gần tháp một bước, một tay hắn chống lên mép tháp, nhìn Vệ Lạc đang co cụm người, bao chặt trong chăn, bật cười nói: “Cũng đã hoan hảo rồi, không cần ngượng vậy nữa.”
Vệ Lạc cũng không quay đầu lại, lầm bầm rằng: “Ngài tất nhiên là không ngượng rồi.”
Công tử Kính Lăng nghe vậy lại bật cười, hắn cúi đầu cắn tai ngọc của nàng, xấu xa thổi một hơi vào trong ốc tai, khiến Vệ Lạc thoáng run rẩy rồi, hắn mới khẽ đáp: “Tiểu nhi chê ta có mùi, hiện tại nước đã chuẩn bị xong, cùng tắm thôi.”
Hắn cũng chẳng trưng cầu ý kiến của Vệ Lạc, dứt lời liền đưa tay vòng qua, chớp mắt liền ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng.
Vệ Lạc cả kinh, từ đây đến Dục điện phải cách tới một hay hai dặm, lẽ nào cứ vầy mà đi?
Trong cơn kinh hoảng, nàng quýnh quáng xoay người lại, trừng mắt với hắn xẵng giọng: “Để ta thay y phục đã.”
Mặt nàng còn đang ửng hồng, một lời trách móc hiện đủ phong tình. Công tử Kính Lăng trông mà lòng vui vẻ, nhịn không được liền cúi đầu in một nụ hôn lên mắt nàng: “Được.”
Dù sao hắn cũng là một người nghiêm túc, không thể thật sự hoang đường mà ôm nàng một đường rêu rao như thế.
Hai người tùy tiện khoác trung y ngoại bào, chỉnh sửa tóc tai một chút, liền đi về phía Dục điện.
Vệ Lạc mới đi được một bước liền khựng lại. Nàng cắn răng, nhăn nhó không lên tiếng tiếp tục tiến về phía trước.
Công tử Kính Lăng sải bước ra đại môn, ngoảnh đầu nhìn về phía Vệ Lạc. Vừa nhìn hắn liền ngẩn ra, tiếp sau đó, ánh mắt hắn chuyển xuống hạ th@n nàng.
Thoáng ngẫm nghĩ, hắn liền tới bên cạnh nàng. Đưa tay ôm eo nhỏ, công tử Kính Lăng thấp giọng hỏi: “Còn đau sao?”
Vệ Lạc cắn răng cúi đầu, không thèm để ý đến hắn.
Công tử Kính Lăng đưa tay nâng cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu lên. Hắn ngắm khuôn mặt nàng, thấy dáng vẻ nàng cau mày, không khỏi cười ha ha. Cười rồi, hắn duỗi tay ra, ôm phắt lấy Vệ Lạc nhanh chân ra ngoài.
Cái ôm của hắn cũng không làm Vệ Lạc kinh động lắm, ngược lại đám kiếm khách đứng ở cửa viện đồng loạt ngơ ngác. Bọn họ kinh ngạc, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng, lại nhanh chóng đổ dồn mắt về phía Vệ Lạc.
Có điều lúc này Vệ Lạc đã vùi đầu mình sâu vào ngực hắn, bởi vậy chẳng ai thấy rõ.
Công tử Kính Lăng ôm một phụ nhân như vậy, thực là cảnh tượng hiếm thấy. Dọc theo đường đi, chúng kiếm khách và đám thị tỳ liên tiếp ngẩng đầu dõi theo họ. Cho dù bị bức bách bởi uy phong của công tử Kính Lăng, lúc bọn họ liếc qua đều vô cùng cẩn thận, song hắn chỉ vừa đi xa, tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên không dứt bên tai.
Trong tiếng xì xầm ấy, công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc, sải bước vào trong Dục điện.