Việt Cơ

Chương 44: Ca vũ cơ (2)



Tay Tố vẫn rất lạnh, Vệ Lạc lại cũng không buông ra.

Hai người đi theo đại hán kia một hồi tới mặt sau cung điện bằng đá tảng, đi qua một con đường cát đá, là có thể nhìn thấy mặt sau cung điện, có một lâu các rất cao, lâu các này xây bằng gỗ, so với những nhà khác cũng cao hơn, chỉ là hơi thấp so với điện đá phía trước.

Lâu này tổng cộng chia làm năm nhà, căn to nhất có thể chứa mấy trăm người, nhỏ nhất cũng có thể chứa ba, bốn chục người. Hai người Vệ Lạc vẫn chưa tới gần đã nghe bên trong truyền đến từng tràng cười nói huyên náo.

Vòng qua đường cát đá, đi tới trước lâu các cao nhất, thình lình lại xuất hiện một quảng trường nhỏ, quảng trường này có thể cho bốn xe ngựa chạy cùng lúc, mặt sân có thể chứa bốn đến năm mươi xe ngựa. Hai bên quảng trường là quân sĩ mặc khôi giáp và kiếm khách đang đứng.

Vệ Lạc chỉ nhìn một cái liền thấy Cao Dật trong đám người đó.

Cao Dật đứng nghiêm, tay xoa trường kiếm, mặt không cảm xúc dựa vào một gốc cây liễu, hơi cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Vệ Lạc kinh ngạc nhìn y, lần nữa gặp y, nàng cũng không phát hiện ra mình rất nhớ đối phương. Thế nhưng, sự động tâm khác thường kia vẫn tồn tại y nguyên.

Có lẽ cảm giác được ánh mắt của Vệ Lạc, Cao Dật ngẩng đầu nhìn lại nàng. Trong một thoáng bốn mắt gặp nhau, tim Vệ Lạc đánh “thịch” một cái, nàng liền vội vàng cúi đầu.

Nàng không kiềm được đưa tay đặt trước ngực, cố lờ đi sự rung động nhỏ bé kia.

Lúc này, đại hán đã bước vào trong lâu các.

Vệ Lạc và Tố vừa vào liền đồng thời bị chói mắt. Bọn họ vào từ cửa chính, hiện ra trước mắt là gian phòng lớn nhất có thể cho mấy trăm người cùng múa. Trong phòng lúc này có năm mươi sáu ca vũ cơ đang uyển chuyển nhảy múa.

Những ca vũ cơ này ăn mặc diễm lệ, vòng eo buộc chặt lắc lư, gợi lên cho người một dụng vọng nguyên thuỷ. Mà ống tay áo của các nàng vung một cái vẫy một cái đều mang theo một loại phiêu dật nước chảy mây trôi.

Đối diện các ca vũ cơ là một vài nam tử đang ngồi hoặc đứng, đa phần những nam tử này mang ngọc quan, hiển nhiên đều là quý nhân. Bọn họ người ôm mỹ nhân vào ngực, người lại đang cùng mỹ nhân ngồi quỳ phía đối diện mớm rượu bằng miệng. Trước mặt họ rượu thịt chồng chất như núi, tiếng mỹ nhân cười duyên không dứt bên tai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 62: PN 1: Phương pháp trị lưu manh

Đại hán kia vừa bước vào trong phòng này, cái đầu đang ngẩng cao liền thấp xuống, trên mặt cũng đầy tươi cười lấy lòng, nhìn thấy ai cũng toe toét, đương nhiên, không có lấy một người nào để ý tới hắn.

Hắn đi thẳng tới trước một tháp, một mỹ phụ nhân đang dựa vào trong lòng một quý nhân, thấp mày cười nũng nịu. môi anh đào dẫn rượu, khuôn ngực trắng như tuyết lộ một mảng lớn lúc này đang nằm trong lòng bàn tay của quý nhân kia, vừa nắn vừa xoa một cái liền nhìn thấy hai điểm anh đào đỏ mọng hiện rõ. Đại hán nhìn họ, chần chờ một chút, liền cách họ chừng năm sáu thước thì dừng lại, cúi đầu chắp tay đứng cung kính.

Vệ Lạc và Tố đi tới phía sau đại hán, học dáng vẻ cúi đầu chắp tay đứng cung kính của hắn.

Trong một loạt tiếng cười quyến rũ, mắt mỹ phụ thoáng nhìn chú ý tới đại hán kia, nàng cười cợt đẩy bàn tay quý nhân đang xoa ngực ra, uyển chuyển đứng lên, chỉnh lại tóc và xiêm y hai lần, mỹ thiếu phụ mới tới gần bọn họ một bước.

Nhìn thấy mỹ thiếu phụ này đến gần, đại hán vội vã cười lấy lòng đi tới trước mặt nàng, hắn chỉ tay về phía Vệ Lạc và Tố, cười nói: “Cửu cô nương, hai tiểu nhi này vốn là người trong đoàn của Mi chủ.”

Trên mặt mỹ thiếu phụ lúc này đã không thấy tươi cười đâu nữa, cái mũi tinh xảo hếch lên, nàng lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, nhìn qua Vệ Lạc và Tố một cái, ánh mắt quét đến Tố thì không khỏi dừng lại.

Nàng tỉ mỉ đánh giá Tố một lát, cũng không hỏi gì, quay đầu qua đại hán kia nói: “Đã là hai tiểu nhi, tạm thời để chỗ Vọng Chử đi.”

“Dạ, dạ.”

Trong tiếng đáp cung kính của đại hán, mỹ thiếu phụ xoay người lại cười yểu điệu, lại ngã vào trong lòng quý nhân kia.

Đại hán quay đầu nhìn về phía Vệ Lạc và Tố, hắn hất cằm, ngạo mạn chỉ tay sang phía bên phải, ” Nghe đây! Tới gian thứ ba của phủ đệ chính là đội của Vọng Chử, các ngươi tự mình đi đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Cộng sự

“Vâng.”

Hai người Vệ Lạc thấp giọng đáp một tiếng, chậm rãi lui về phía sau, xoay người rời đi. Sau lưng bọn họ, đại hán kia đã xoa tay cười thoả mãn đầy d@m đãng chạy ra bên ngoài.

Hai người Vệ Lạc đi tới gian phòng thứ ba phía bên phải phủ đệ, chưa tới gần mà từng hồi tiếng vu đã bồng bềnh bay tới. Hai người tới phía ngoài căn phòng kia, nhìn một cái đã thấy mỹ thiếu niên khắp phòng.

Bảy, tám mươi mỹ thiếu niên đang tập múa theo một thiếu phụ chừng ba mươi, cả người mềm mại không xương. Mà đối diện gian phòng lại đặt mười mấy tháp kỷ, vẫn như cũ trên kỷ rượu thịt như núi, trên tháp từng đôi từng cặp. Từng quý nhân đầu mang ngọc quan ôm lấy mỹ thiếu niên hợp ý đang uống rượu mua vui.

Tố chỉ liếc nhìn bên trong một cái, liền đứng tại chỗ nửa bước cũng không chịu di chuyển. Vệ Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch của hắn, thì cũng không kiên trì kéo hắn đi cùng. Nàng nhẹ bước đi tới cửa phòng, xem xét bên trong, liền cất bước đi vào.

Bên trong cũng có chừng mười người nhìn lại nàng, có thể Vệ Lạc thực sự quá không bắt mắt, những người kia đều liếc mắt một cái liền dời đi.

Vệ Lạc trực tiếp đi tới trước mặt một thanh niên chừng hai bảy hai tám, da dẻ trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, chỉ là phấn trắng trên mặt bôi hơi dày, hiện ra mấy phần ý vị phong trần. Nàng hơi khom người, chắp tay cúi đầu, “Công là Vọng Chử? Tôi đến đây làm nô bộc trợ lực.”

Thanh niên tuấn mỹ nghiêng đầu nhìn nhóm vũ cơ, nghe thế thì xoay đầu lại. Hắn thoáng nhìn Vệ Lạc, lông mày liền nhíu thành một đường, “Đen xấu thế?”

Vệ Lạc cúi đầu không nói.

Thanh niên tuấn mỹ Vọng Chử có chút chán ghét nhăn mày, “Sao chỉ có một người?”

Vệ Lạc thấp giọng đáp: “Còn một người nữa, hắn đang đứng ngoài chịu quý nhân xét hỏi.” Nói thế là do Vệ Lạc đang đề phòng Vọng Chử vì Tố không xuất hiện mà nổi giận.

Nói tới chỗ này, khoé mắt Vệ Lạc nhìn ra cửa, đúng lúc thấy một góc áo của Tố, giọng nàng nhỏ lại, thanh thanh kêu: “Tố?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: Vậy nên phải miễn cưỡng chia tay

Vệ Lạc vừa mở miệng, Vọng Chử vội vã phất tay ngăn cản, “Phàm có quý nhân, chớ quấy rầy! Chớ quấy rầy!”

Tiếng hắn vừa ra, Tố đã cúi đầu đi vào.

Vọng Chử trong chớp mắt nhìn Tố, nhất thời ánh mắt sáng ba phần, hắn đứng lên, phất tay nói: “Lại gần đây, lại gần đây.”

Sắc mặt Tố lại trắng thêm một phần, hắn không tự chủ được nhìn về phía Vệ Lạc, thấy nàng cúi đầu khép tay cũng không thèm nhìn tới mình, chỉ đành theo lời tới gần.

Tố vừa đến, Vọng Chử liền tỉ mỉ đánh giá hắn, trên mặt hắn(Vọng Chử) đầy tươi cười thoả mãn. Đánh giá một hồi lâu, Vọng Chử gật đầu nói: “Tốt! Tốt lắm! Dạng Bình Vũ hầu xưa nay ưa thích, chính là diện mạo như ngươi thế này, tốt!”

Lời vừa ra, sắc mặt Tố trắng bệch như tờ giấy, hắn không nhịn được về phía Vệ Lạc.

Vệ Lạc vẫn cúi mày thấp mi như cũ, nghe Vọng Chử nói xong, nàng ở một bên nhẹ giọng nói: “Người này tên Tố, ngày đó từng tự tiến cử với công tử Kính Lăng, công tử đã hứa cho hắn làm sai vặt thư phòng, nếu học hữu sở thành có thể thành thực khách.”

Vọng Chử còn đang thoả mãn nhìn khắp người Tố, Vệ Lạc vừa xen ngang, khuôn mặt thoa đầy phấn trắng của hắn liền tràn đầy tức giận. Nhưng vừa nổi đoá thì Vệ Lạc đã nhắc tới bốn chữ “công tử Kính Lăng”, tức thì, vui mừng đầy mặt hắn không còn, mà tức giận cũng biết mất, chỉ là không cam lòng nhìn Tố, bất mãn phất tay, “Tạm thời hầu nước trà các vũ công đi.”

“Vâng.”

Hai người đồng thời đồng ý, giọng Tố còn đặc biệt vang rõ. Sau đó khom người lui ra.

Một đường thối lui đến ngoài cửa phòng, hai chân Tố mềm nhũn, suýt ngã xuống đất. Vệ Lạc vội vã đưa tay đỡ hắn.

Tố cầm cánh tay Vệ Lạc thật chặt, nghiêm túc nhìn nàng, môi đỏ run rẩy, trầm thấp nói: “Nếu như phú quý, có chết cũng không quên ân tình của Vệ Lạc.”

Vệ Lạc mặc hắn nắm chặt cánh tay mình, vẫn cúi mặt như cũ, cười nhạt, “Công tử Kính Lăng là ai chứ? Ngài ấy vừa thừa nhận ngươi, tất nhiên bất luận kẻ nào cũng không dám khinh động. Về sau dũng khí ngươi cần lớn hơn mới được.”

“Ừ, đúng đúng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.