Việt Cơ

Chương 45: Mi đại gia



Việt Cơ – Q2. Chương 45

Đăng bởi Tiểu Thử

Tháng Hai 27, 2015

Chương 45: Mi đại gia

Việt Cơ

Tác giả: Lâm Gia Thành

Edit: Tiểu Thử

===

Vọng Chử nói nhiệm vụ của hai người là hầu nước trà các vũ công, đây chính là công tác hậu cần, Vệ Lạc đã sớm quen thuộc, do đó chỉ chốc lát nàng đã tìm tới ba thiếu niên hầu trà diện mạo chỉ đoan chính, cùng bọn họ đến phòng bếp bận việc. Ba thiếu niên này hầu hạ chúng thiếu niên phòng thứ năm, không cùng đường với hai người Vệ Lạc.

Việc hầu trà rất dễ, có chút không tốt thì đó là bọn họ phải theo cạnh các thiếu niên tập múa, sẵn sàng hầu hạ bất cứ lúc nào.

Hai người Vệ Lạc và Tố, một kẻ quá đen, một người quá đẹp, đều rất dễ chú ý. Tuy rằng Vệ Lạc lặng lẽ làm mình trắng ra một chút, song làn da đen thô của nàng trong đội ngũ rất nhiều người biết, nàng cũng không nên lập tức phải giống người thường.

Hai người đứng trong góc nhỏ, Tố vì không muốn làm người khác chú ý, cố ý dùng nhọ nồi bôi một tầng hoá trang lên mặt, tuy nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra, nhưng hắn làm như thế xong, thái độ những mỹ thiếu niên tập múa kia với hắn liền khá hơn một chút. Mà Vọng Chử khi nhìn hắn, cũng không còn vẻ mặt không cam.

“Tốt!” Vọng Chử vỗ tay một cái, đứng lên, hắn đi tới trước mặt các thiếu niên khiêu vũ, lớn tiếng nói: “Từ tối nay sẽ bắt đầu những ngày chúng ta hiến vũ vì công tử Kính Lăng. Lúc đó, quý nhân thành Tân Điền đều sẽ tới, những người này tự các ngươi biết rõ. Ta muốn nói chính là, chúng ta phải khiến công tử tôn quý nhất nước Tấn vui vẻ mới được! Lần này các ngươi biểu hiện tốt, có thể giành được sự chú ý chân tâm của vị quý nhân nào đó, không chừng còn được mang về phủ coi trọng sủng ái, ít nhất cũng được tiền tài đáng kể, không cần lo lắng lúc về già. Song! Nếu như xảy ra lỗi, giờ chết chớp mắt cũng đến!

Hắn nói đến mấy chữ cuối cùng thì giọng chuyển âm u mang theo lạnh lẽo. Lúc này, không chỉ hắn, các mỹ thiếu niên cũng cùng nhau rùng mình.

Vọng Chử quét qua mọi người, bây giờ là sáng sớm, các quý nhân vẫn chưa tới, do đó Vọng Chử có thể nói năng thoải mái.

Hắn nhìn đám đông đã trở nên nghiêm túc, hài lòng gật đầu. Mắt chuyển một cái, Vọng Chử nhìn thấy Tố mặt bôi nhọ nồi, đang đứng trong góc nhỏ cúi đầu không hé răng thì giọng hơi cao lên, nhìn chằm chằm hắn nói: “Tố?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: 16: Giả Heo Ăn Thịt Hổ

“A? Vâng.”

Vọng Chử nhìn Tố ngập ngừng một lúc mới phản ứng, cũng không hề tức giận, nói rằng: “Ngươi đã không phải người chúng ta, đêm nay cẩn thận ẩn đi.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Nhọ nồi rất tốt, bôi lên đứng trong góc tối về đêm, có lẽ sẽ hữu dụng.”

Lần này, Vệ Lạc và Tố đều hơi giật mình, bọn họ không hề nghĩ Vọng Chử này sẽ trực tiếp tán thành cách bôi nhọ nồi lên mặt của Tố. Sau khi hai người liếc mình nhìn nhau, Tố chắp hai tay, thấp giọng đáp: “Vâng.”

Vọng Chử không nhìn hai người nữa, hắn lại lên giọng, nói vang vang: “Từ giờ khắc này, các ngươi đều đến trong phòng lớn cùng múa, Mi chủ cần thử luyện.”

Các thiếu niên đồng thời khom người, đáp: “Vâng.”

Mi đại gia muốn xuất hiện?

Trong lòng Vệ Lạc không khỏi hơi chờ mong. Lăn lộn trong đoàn xe mấy tháng, nàng cũng chỉ ở lúc vào thành ngày ấy, hai mắt ngắm được bóng lưng của Mi đại gia, đối với mỹ nhân nổi danh thiên hạ, là nhân vật trung tâm của toàn bộ đoàn xe ca cơ này, nàng vẫn ngưỡng mộ từ lâu.

Các thiếu niên theo sự dẫn dắt của Vọng Chử, lần lượt ra ngoài. Khi hai người Vệ Lạc cũng ra khỏi phòng thì phát hiện mỗi phòng bên trong đều có thiếu niên thiếu nữ đi ra, tất cả mọi người đều tiến gần lại gian phòng trung tâm lớn nhất.

Chỉ chốc lát, mấy trăm ca vũ cơ đã vào trong gian phòng lớn nhất kia. Những thiếu niên thiếu nữ này mỗi người đều xinh đẹp trẻ tuổi, mấy trăm người như thế tụ tập cùng một chỗ, vô cùng khiến người hoa mắt.

Có điều Vệ Lạc cũng biết, những thiếu niên thiếu nữ này, có không ít là xử nữ đồng nam thu được trên đường, bọn họ cuối cùng sẽ bị đưa đi hoặc bị người yêu cầu, cho đến khi rời khỏi Tân Điền, thì chỉ còn mấy chục người chỗ Mi đại gia.

Mấy trăm thiếu niên thiếu nữ đứng chung một chỗ, bọn họ một là mặc áo đơn bằng lụa mỏng manh, thấp thoáng lộ ra da thịt bên trong, hai là mặc xiêm y cực kỳ hoa lệ nhiều màu sắc, nhìn xa tựa như từng con chim công đang đi tới. Giờ khắc này, những thiếu niên thiếu nữ đều không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng hầu nơi đó, chờ Mi đại gia xuất hiện.

Vệ Lạc và Tố đợi một hồi không thấy Mi đại gia đâu, không khỏi hơi thất vọng, bọn họ còn phải quét sạch phòng thứ ba bừa bộn, còn phải chuẩn bị trà cho các thiếu niên, đã chẳng còn thời gian lề mề chiêm ngưỡng mỹ nhân nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Khi Vệ Lạc và Tố đã quét sạch gian phòng, chuẩn bị nước trà đàng hoàng xong trở lại thì trong phòng lớn bên cạnh truyền đến nhạc sênh, tiếng vu và chuông nhạc không ngừng cùng vang lên, nghe xa xa quả là một cảnh sắc phồn hoa náo nhiệt.

Hai người Vệ Lạc đi vào, liền thấy Mi đại gia giữa các thiếu nam thiếu nữ, chúng tinh phủng nguyệt. Đáng tiếc chính là, trên mặt Mi đại gia mang một mạng che rất dày, chỉ lộ từ đôi mắt trở lên. Da thịt Mi đại gia cực kỳ trắng mịn, sáng óng ánh như trân châu, hết sức chói mắt. Vóc người nàng vô cùng đầy đặn, trước ngực cao vút, mỗi một lần nhảy lên nhảy xuống thì hai viên tròn đều rung rung không ngớt, dường như muốn từ trong xiêm y bật tung ra ngoài.

Trong phòng cũng có thêm mấy quý nhân, vài người họ bụng lớn, tỏ rõ vẻ bóng loáng tuổi trung niên. Vệ Lạc liếc một cái, phát hiện trong đám quý nhân, có một quý nhân khoảng ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi, khuôn mặt vót dài, ngũ quan ngược lại có hai phần tuấn lãng đang nửa tựa nửa ngồi.

Quý nhân này để tóc xoã trên vai, xiêm y cũng không hoa lệ, nhưng Vệ Lạc chỉ nhìn một cái đã thấy, hết thảy những quý nhân vây quanh người nọ đều khoác một bộ mặt tươi cười lấy lòng.

Lúc này, Vọng Chử nắm tay một thiếu niên dáng dấp như nữ tử, đi tới trước mặt quý nhân kia, hắn chắp hai tay, khom lưng nịnh hót: “Hầu gia thấy người này thế nào?”

Người gọi Hầu gia kia lười biếng liếc thiếu niên nọ, từ tốn nói: “Xoay người.”

“Dạ.”

Thiếu niên đáp một tiếng, xoay người quay lưng với Hầu gia.

Hầu gia xem xét chỗ eo mông của hắn, lắc đầu nói: “Tuy giống xử nữ, nhưng thiếu thanh khí, eo tuy nhỏ lại quá yếu, mông tuy tròn nhưng không săn chắc.”

Hầu gia kia chậm rãi bình luận, bản mặt cười ton hót của Vọng Chử đã hơi trắng bệch.

Sau khi Hầu gia nói xong, bưng tửu châm lên chậm rãi thưởng thức một ngụm, từ tốn nói: “Hàng cỡ này, sau này không cần dâng cho ta.”

“Dạ.”

Vọng Chử vội vã đáp một tiếng, phất tay ra hiệu thiếu niên kia rời đi. Ánh mắt hắn thoáng nhìn, chú ý tới Tố, lập tức hai mắt sáng rỡ. Chẳng qua, tia sáng kia chỉ thoáng qua một cái rồi vụt tắt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1095: Liên minh - Vệ kiêu và phó doanh t m

Hai người Vệ Lạc không chú ý tới tình hình bên này, cả hai cặp mắt bọn họ đều đang đặt trên người Mi đại gia.

Một tiếng trống vừa dứt, Mi đại gia đang xoay tròn vung ống tay áo lên, thân thể khựng lại. Các thiếu niên thiếu nữ theo bước nhảy của nàng cũng ngừng lại.

Vẫy vẫy ống áo, giọng nói yêu kiều ngọt ngấy của Mi đại gia truyền ra, “Nghỉ ngơi chốc lát đi.”

Các thiếu niên thiếu nữ cùng nhau khom người, y lời lui ra.

Mi đại gia lắc lư vòng eo, đi về phía người gọi Hầu gia. Nàng vừa tới gần, mấy người Vọng Chử liền vội vã lui về một bên, Hầu gia nhìn thấy nàng đi tới, hít một hơi thật sâu, cười nói: “Mồ hôi mỹ nhân lại cũng thơm đến thế!”

Mi đại gia nở nụ cười xinh đẹp, phong tình vạn chủng liếc người kia một cái, nàng dịu dàng thướt tha ngồi lên tháp bên cạnh Hầu gia, ngân nga hỏi: “Hầu gia thấy điệu múa này thế nào?”

Hầu gia lắc đầu, tay phải gõ mặt kỷ, nói: “Nhìn chẳng khác gì những năm qua.”

Mi đại gia nhất thời khổ não, dưới mạng che mặt, mày đẹp khẽ nhíu, thở dài nói: “Thiếp sẽ thưởng mười cân vàng, chỉ cầu có người chỉ giáo cho thiếp. Ôi -, lần này Nguyệt cơ cũng tới Tân Điền, thiếp sợ là thua mất rồi.”

Nàng nói tới đây, giọng điệu đầy bất đắc dĩ.

Tố lấy khuỷu tay chọc chọc Vệ Lạc, sáp lại gần nàng thấp giọng nói: “Nghe không? Hiến một kế có thể được mười cân vàng! Mười cân đó, có nó ta có thể thả trâu núi Nam, du thuyền sông Bắc, vui sướng với ruộng đồng mấy năm. Quả là khiến người thèm muốn.”

Vệ Lạc nghe đến đó, không khỏi cười cười. Mười cân đồng thau thật sự là một con số không nhỏ. Nếu như mình có nó, cũng có thể rời khỏi phủ công tử Kính Lăng. Hơn nữa, với hai đời kinh nghiệm làm người, trong bụng nàng có hơn mấy trăm ngàn biện pháp. Bất kỳ biện pháp nào cũng có thể khiến Mi đại gia ban thưởng cho nàng mười cân đồng thau.

Thế nhưng, nàng lại không thể.

Tố vẫn còn quá ngây thơ, đây chính là thời loạn lạc, nếu tiểu nhi tay trói gà không chặt như họ mang trong người nhiều tiền tài như thế, hậu quả sẽ rất đáng sợ.

(1) Chúng tinh phủng nguyệt: sao sáng vây quanh trăng, ý nói các thiếu niên nam nữ vây quanh Mi đại gia, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.