*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3�ng ta lạnh mặt, khẽ gằn lên: “Đứng lại!” “…” Thượng Hảo Hảo khựng lại, sau đó rảo bước đi về phía quản gia, hỏi thăm: “Nhạc Phong đang ở đâu?” Sắc mặt của quản gia lại càng đen hơn, không hề trả lời Thượng Hảo Hảo mà cảnh cáo: “Còn chưa tới thời gian dùng bữa của cô, cô xuống đây làm cái gì?” “Tôi muốn gặp Nhạc Phong!”
“Tên của boss là thứ cô có thể gọi sao?” Thượng Hảo Hảo không hề để ý tới lời cảnh cáo của quản gia, trái tim cô đang đập dồn dập vì lo lắng
“Nhạc Phong ở đâu? Tôi muốn gặp Nhạc Phong!” Nếu Nhạc Phong phát hiện Thượng Tiểu Ca là con trai của anh thì nhất định anh sẽ không chịu thả Tiểu Ca đi.
Thế nên, hiện giờ cô nhất định phải đưa2con trai đi.
Dứt lời, Thượng Hảo Hảo giống như con thỏ không tìm được đường, cứ như vậy mà chạy loạn trong biệt thự.
Quản gia đuổi theo phía sau, không ngăn được
Mặc kệ quản gia nổi giận như thế nào, Thượng Hảo Hảo vẫn không hề để ý, giờ phút này, cô giống như bị lửa cháy tới chân mày vậy, hơi đâu để ý tới lời uy hiếp và cảnh cáo của quản gia chứ
Thượng Hảo Hảo đột nhiên đẩy cửa chính của phòng ăn ra thì thấy trong phòng, trên chiếc bàn rộng và dài khoảng năm mét, Nhạc Phong đang lạnh lùng ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh là con trai Thượng Tiểu Ca của cô đang ngồi trên ghế chân cao dành cho trẻ em, trước mặt là bộ dụng cụ ăn uống cho trẻ em, trong đĩa7là thịt bò đã được cắt nhỏ
Bên dưới khuôn mặt mũm mĩm của con trai được buộc một chiếc khăn ăn trắng sáng, cậu bé mặc một bộ âu phục nhỏ.
Vừa rồi ở trong phòng, cậu bé vẫn còn mặc một bộ quần áo thoải mái, nhưng lúc ăn cơm lại đổi sang trang phục nghiêm chỉnh.
Dáng vẻ của con trai cô giống như một quý ông nhỏ vậy.
Quản gia hoảng hốt đi vào, vội vàng nói xin lỗi với Nhạc Phong: “Thưa boss, người đàn bà điên rồ này chạy loạn khắp nơi, hiện giờ tôi sẽ dẫn cô ta ra ngoài.”
Nói rồi, Robert giơ tay lên định kéo Thượng Hảo Hảo, nhưng chưa kịp đụng tới thì Thượng Hảo Hảo đã rụt tay lại để tránh né
“Ông lui xuống đi!” Nhạc Phong đặt dao trong tay xuống, mắt vẫn không chớp,9thản nhiên nói
Quản gia cúi người, cung kính lùi ra khỏi phòng ăn, đồng thời trừng mắt nhìn Thượng Hảo Hảo cảnh cáo, ý bảo cô mà còn lỗ mãng thì sẽ cho cô đẹp mặt
Sau đó, ông ta đóng cửa phòng ăn lại.
Thượng Hảo Hảo đi từng bước tới trước bàn ăn, tầm mắt chuyển từ trên người Nhạc Phong sang Tiểu Ca, sau đó lại nhìn về phía Nhạc Phong, thản nhiên nói: “Mấy ngày hôm nay, con trai tôi đã quấy rầy nơi này rồi, cảm ơn sự chăm sóc của anh
Làm phiền anh nhiều ngày như vậy rồi, tôi nên đón con trai tôi về.”
“…” Nhạc Phong rũ mắt xuống, thản nhiên nhìn mặt bàn, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.
“…” Thấy Nhạc Phong mãi vẫn không nói gì, Thượng Hảo Hảo khẩn trương dịch5bước tới bên cạnh con trai, muốn bế con mình từ ghế trẻ em xuống.
Nhưng cô còn chưa kịp giơ tay ra thì Nhạc Phong vốn vẫn đang yên lặng lại từ từ ngước mắt lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Thượng Hảo Hảo, hờ hững mở miệng: “Làm phiền? Làm cha ruột, chăm sóc con trai không phải là chuyện dĩ nhiên sao?” “…” Nghe vậy, Thượng Hảo Hảo chợt ngẩn ra, một chút bối rối xẹt qua trong mắt
Cô lúng túng cười: “Anh Nhạc đây thật biết nói đùa, anh có thích Tiểu Ca thì thằng bé vẫn là con của tôi, sao có thể biến thành con trai của anh được?”