*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ha của thằng bé chết rồi!” Thượng Hảo Hảo không cần nghĩ ngợi đã trả lời
“Tôi đang hỏi cha của thằng bé là ai?” Nhạc Phong hỏi lại một lần nữa, sự kiên nhẫn trong giọng nói cũng dần tiêu hao hết
“..” Thượng Hảo Hảo sợ tới mức bàn tay nhỏ nhắn giấu sau lưng nắm chặt lại thành quyền, trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi
Cô âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó giả vờ bình tĩnh mở miệng nói: “Là Cẩm Mặc Nhiên.” “Cẩm Mặc Nhiên?” Nhạc Phong lặp lại lời của cô, nhướng mày lên.
Người đàn ông này, Nhạc Phong vô cùng có ấn tượng, anh ta chính là người đàn ông đầu tiên chủ động theo đuổi Thượng Hảo Hảo.
“Đúng!”
“Anh ta chết rồi?”
“…” Thượng Hảo Hảo do dự một lúc mới2cắn răng, dùng sức gật đầu: “Đúng!” Trong lòng Thượng Hảo Hảo thầm A di đà phật, hy vọng Nhạc Phong đừng đi điều tra về Cẩm Mặc Nhiên
Nhạc Phong đưa mắt qua nhìn Thượng Tiểu Ca có đôi mắt phượng giống anh như đúc.
Hồi lâu sau, Nhạc Phong không nói nữa mà coi Thượng Hảo Hảo như không khí.
Anh thản nhiên ngồi xuống ghế, nhìn khuôn mặt đẹp trai, nhỏ nhắn, đáng yêu của Tiểu Ca, bàn tay mũm mĩm đang cầm cái dĩa ăn nhỏ, xiên từng miếng, từng miếng thịt bò trên đĩa đưa vào miệng ăn sạch.
Chờ Thượng Tiểu Ca ăn xong, Nhạc Phong duỗi tay ra, lau nước tương trên khóe miệng của cậu bé, hỏi cậu bé: “Ăn có ngon không?” Thượng Tiểu Ca dùng sức gật đầu: “Ngon ạ, từ7trước tới giờ, con chưa từng ăn thịt nào ngon như vậy.”
Nghe vậy, Thượng Hảo Hảo thấy trong lòng chua xót
Những thứ này là những thứ mà với điều kiện của mình, cô không thể cho con trai được.
“Sau này còn muốn ăn không?” Nhạc Phong lại hỏi.
Thượng Tiểu Ca gật đầu
“Có muốn mẹ cũng được ăn những thứ ngon như vậy không?”
“Muốn ạ! Mẹ nuôi con rất khổ
Con cũng muốn mẹ có thể ăn những thứ ngon như vậy.” Khóe miệng Nhạc Phong cong lên, đưa tay vuốt ve đầu của Thượng Tiểu Ca
“Đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn!” Dứt lời, Nhạc Phong đứng dậy, đồng thời bể Thượng Tiểu Ca đang ngồi trong ghế trẻ em lên, nói với Thượng Hảo Hảo: “Cô nghe thấy rồi đấy, cậu bé không muốn đi một chút9nào.”
Dứt lời, bước chân của Nhạc Phong cũng không hề dừng lại mà đi ra khỏi phòng ăn
“Nhạc Phong!” Thượng Hảo Hảo đột nhiên quay đầu lại khẽ gằn lên: “Thằng bé là con trai của tôi, anh dựa vào cái gì mà cưỡng ép giữ thằng bé bên mình chứ?”
“…” Nhạc Phong không hề trả lời, bước chân cũng không dừng lại
“Tôi đã đáp ứng anh vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, anh lại giữ con trai của tôi là có ý gì?” “…” Cửa phòng ăn bị đẩy ra, bóng người của Nhạc Phong biến mất ở ngoài cửa
Thượng Hảo Hảo bình tĩnh đứng tại chỗ, trong lòng dấy lên một sự sợ hãi
Cô không hiểu rốt cuộc Nhạc Phong muốn làm gì? Lẽ nào anh vẫn còn đang oán giận có chuyện năm5đó nên muốn trả thù cô sao? Sao trên thế giới này lại có người đàn ông nhỏ mọn như vậy chứ?
Sau bữa tối, Thượng Hảo Hảo muốn nói chuyện một mình với Nhạc Phong
Nhưng cô còn chưa kịp đi tìm anh thì anh đã tới tìm cô.
Thượng Hảo Hảo đang ở trong phòng ăn dành cho người hầu, cùng đám người hầu quây quần quanh một cái bàn để dùng bữa tối thì quản gia Robert đẩy cửa đi vào
Đám người hầu vội vàng dừng động tác trên tay, lau miệng, đứng dậy rồi đồng loạt cung kính cúi chào
Chỉ có Thượng Hảo Hảo cầm cái thìa trong tay, mờ mịt nhìn bọn họ, sau đó quay đầu lại nhìn về nơi khởi nguồn của mọi chuyện..
Cô thấy quản gia Robert đang đi tới.