Cảnh Y Nhân cảm thấy như vậy cũng có vài phần đạo lý. Cho dù Lục Minh không có bối cảnh xuất thân, thì chỉ với danh hiệu tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, anh cũng đáng để mọi người tôn trọng rồi.
Công ty truyền hình Lưu thị của Lưu tổng. Mấy ngày trước, sau khi nhận được2tài liệu mà Lục Minh gửi cho, việc đầu tiên ông ta làm là đưa tài liệu cho đội quay phim tốt nhất công ty, để họ lập tức vạch ra phương án tiến hành. Bận bịu mất mấy ngày, sau đó Lưu tổng gửi một bức hình quảng cáo tuyên truyền được thiết kế bằng đồ họa máy5tính cho Lục Minh. Trên hình là một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy cưới đỏ rực, nhưng tay cô ấy chỉ còn trơ lại cương trắng, đang được một người đàn ông tuấn tú phi phàm ôm trong ngực.
Bên dưới áp phích còn chèn một câu thơ đã được bọn họ sửa lại.
“Chỉ xích thiên nhai mạc6lộ
Yêu nhập tâm, hận nhập xương, sinh tử tái tương phó. Ba nghìn năm, đời đời kiếp kiếp bảo vệ.” Lưu tổng nói để có giá trị thương mại thì đổi thành như vậy sẽ càng mang theo vẻ đẹp đau buồn làm người ta phải cảm động. Lục Minh cũng thấy không có vấn đề gì, chỉ cần5triều đại lịch sử và những nội dung chính không thay đổi là được.
Toàn bộ câu chuyện nói về mối tình đẹp đẽ đầy đau khổ của vị hoàng đế và cô gái này, nhưng trong lịch sử lại không hề ghi chép người phụ nữ này là ai.
Tất cả gần như là do biên kịch cải biến lại…
Lục3Minh không biết có phải là vì gần đây bận hợp tác làm phim với Lưu tổng và thường xuyên tiếp xúc với những tư liệu về nước Lộc Nguyên hay không, mà giấc mơ đã lâu anh không mơ thấy lại quay về. Tối hôm qua anh lại nằm mơ.
Cảnh trong mơ là buổi lễ phong phi. Hậu cung đã có ba ngàn mỹ nhân, vậy mà còn muốn phong phi nữa. Từ trước tới nay, để vương đều là kẻ vô tình, đúng là sự thật không hề giả dối.
Khi Lục Minh nằm mơ tới đó thì anh nghĩ như vậy, nhưng khi giấc mơ kết thúc, anh lại bị chấn động sâu sắc một lần nữa.
Tầng mây màu xám xịt nặng nề phủ kín trên bầu trời, làm mọi thứ trở nên âm u tới mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Đi đùng” tiếng sấm rền vang lên. Từng hạt mưa như những hạt đậu tương rơi xuống, mưa như trút nước tạo thành một màn mưa mờ ảo. Bên trong bức tường cung cao mấy chục mét, giờ phút này đang xảy ra một trận biến đổi đột ngột. Từng đoạn tay, chân rụng rời phơi trên mặt đất. Trong hoàng cung, máu trào ra không ngừng từ những thi thể rải rác khắp nơi đã nhuộm con đường chính lát đá ngọc trắng thành màu đen đỏ. Mùi máu tanh nồng nặc làm người ta thấy buồn nôn.
Đám cung nhân cúi đầu xuống thật thấp, hoảng loạn dọn dẹp nơi này thật sạch sẽ giống như không hề có cảm giác gì vậy. Buốt lạnh thấu xương, bộ y phục trong cung bị ướt dính sát lên người. Họ cũng không để ý tới những chuyện này, mà hoàn toàn tê liệt, lối thi thể, kéo xe đi rồi rửa sạch máu. Bàn tay bọn họ vốn tím tái vì lạnh giờ đã nhuốm đầy máu tươi. Ông trời như có mắt, một trận mưa đột ngột đổ xuống đã giới rửa hết máu đen trên mặt đất. Tất cả các cung nhân đều biết chuyện gì đã phát sinh nhưng không ai dám nhắc tới. Trong triều, quan viên cắt cổ tự vẫn, lấy cái chết để ép hoàng đế giết yêu nữ đã gieo vạ cho dân chúng, nếu không đất nước Lộc Nguyên sẽ bị tiêu diệt. Nơi biên cương của đất nước đang bị xâm lược, yêu nữ chưa chết thì chúng tướng sĩ sống chết không chịu xuất binh. Hết thảy dân chúng kêu la ai oán, rơi vào cảnh lầm than. Hoàng đế nổi giận, rút kiếm lao ra khỏi cung điện, giết sạch những thị vệ, thậm chí cả đám quan lại đó nữa.
Long bào nhuộm đỏ máu, người đàn ông anh tuấn phi phàm đứng trong màn mưa, thanh kiếm trong tay vô lực kéo lê trên mặt đất…
Theo từng bước chân thất thểu của hắn, tiếng kim loại ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, sau đó lại bị tiếng nước mưa rào rào át đi, chỉ còn nghe được đứt quãng.
Hắn có thể không cần giang sơn này, cũng có thể không quan tâm tới đám quan lại kia, nhưng thân là vua của một nước, hắn không thể không quan tâm tới dân chúng trong thiên hạ được.
Sinh ra trong gia đình đế vương, số mệnh không phải do hắn tự quyết định.