Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 488



CHƯƠNG 488: LÀ NGƯỜI THÂN

Tiêu Mộc Diên nhìn tên hiển thị trên màn hình, là bọn trẻ gọi tới, chẳng lẽ Lưu Mỹ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tiêu Mộc Diên suy đoán như vậy sau đó nghe điện thoại.

“Mẹ ơi, bây giờ mẹ mau trở về đây đi.”

Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của Nguyệt Nguyệt, trong lòng Tiêu Mộc Diên lộp bộp, chẳng lẽ cô đã thật sự đoán đúng rồi sao.

“Con nói từ từ cho mẹ nghe, có phải cụ ngoại đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Nếu so với bọn trẻ thì Tiêu Mộc Diên bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có điều cô cảm thấy đầu của cô hơi căng hơn một chút.

“Không phải ạ, bây giờ cụ ngoại vẫn chưa trở về.”

Trong điện thoại lại truyền đến tiếng gấp gáp của Nguyệt Nguyệt.

“Bây giờ vẫn chưa trở về sao?” Tiêu Mộc Diên theo bản năng nhìn đồng hồ, bây giờ đang là khoảng bốn giờ chiều, trời vẫn chưa tối, Lưu Mỹ là một người rất thích đi dạo lung tung, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu. “Bây giờ vẫn còn sớm, các con không cần lo lắng cho cụ ngoại đâu.”

Tiêu Mộc Diên nghĩ rằng, coi như bình thường Nguyệt Nguyệt có rất thích Lưu Mỹ, cũng không tới mức khẩn trương như ngày hôm nay.

“Mẹ ơi, không phải là cụ ngoại đâu!” Giọng nói của Nguyệt Nguyệt có chút tức giận, chắc không phải là mẹ cô bé ngốc rồi đó chứ.

“Không phải cụ ngoại? Vậy là ai?” Tiêu Mộc Diên hỏi.

Nguyệt Nguyệt thở dài nói: “Là cô ạ.”

“Thịnh Thảo An sao?” Nghe thấy tên người này, đôi mắt của Tiêu Mộc Diên lập tức phát sáng, cô đã tìm người này một ngày rồi nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng: “Bây giờ cô con đang ở nhà mình à ?”

“Đương nhiên ạ, cô vẫn đang nằm trong vườn hoa, mặc kệ ai tới dìu cô cũng không bước vào cửa.” Lúc Nguyệt Nguyệt nói tới đây, cũng cảm thấy không còn gì mà nói.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Mộc Diên nhíu mày, có cảm giác giống như đã xảy ra chuyện gì đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 116: 118: Kết 2

“Nói tóm lại là mẹ mau trở về đây đi, bây giờ Tuấn Hạo và Viễn Đan đang đối thoại một cách không khả thi với cô, con nghe đến sắp phát điên rồi.” Nguyệt Nguyệt lại thở dài.

“Được rồi.”

Sau khi giao hẹn với con gái xong, Tiêu Mộc Diên lập tức ném công việc sang một bên, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.

Chỉ là Tiêu Mộc Diên vừa đi được mấy bước đã va vào một người.

“Bình thường không phải chưa tới giờ em sẽ không tan làm sao? Hôm nay em làm sao vậy?”

Đây rõ ràng là lời nói đùa, còn nói với một giọng rất đặc biệt, Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu, quả nhiên người trước mặt chính là chồng của cô, Thịnh Trình Việt.

Tiêu Mộc Diên nhớ tới tình huống lúc nãy của Nguyệt Nguyệt, lại nghĩ tới nếu là lời nói của mình, có thể Thịnh Thảo An cũng sẽ không nghe theo: “Anh đi theo em.”

Tiêu Mộc Diên nói xong, liền kéo tay của Thịnh Trình Việt đi ra ngoài.

Thịnh Trình Việt nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Tiêu Mộc Diên thì có chút khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Trở về nhà của chúng ta, các con nói Thảo An đã trở về nhà rồi.” Tiêu Mộc Diên giải thích, bước chân không hề ngừng lại.

So với Tiêu Mộc Diên thì Thịnh Trình Việt quả thực bình tĩnh hơn rất nhiều: “Không phải con bé đã xuất hiện rồi sao? Em còn gấp gáp làm gì?”

“Các con nói con bé xảy ra vấn đề rồi, muốn chúng ta mau chóng trở về xem một lát.” Tiêu Mộc Diên nói.

Lúc trở về nhà, Tiêu Mộc Diên lập tức đi tới vườn hoa nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy một người quần áo xộc xệch đang nằm ở đó, hình như cô ấy đã uống đến say mèm, Tiêu Mộc Diên đang muốn bước lên lại bị một người đứng ở đó dọa cho sợ hãi…

“Cô gái này là ai?”

Lưu Mỹ nhìn Thịnh Thảo An với ánh mắt ghét bỏ, trong mắt tràn đầy sự khinh thường, cũng thuận tiện nhấc chân đá Thịnh Thảo An một phát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 77: Ánh sáng ngày mai

Vào lúc này, ý thức của Thịnh Thảo An đã không còn tỉnh táo, cô đứng dậy ngẩng đầu híp mắt nhìn Lưu Mỹ, sau đó lại nằm xuống, thở hừ hừ rồi nói: “Ở đâu ra bà lão không có mắt này vậy? Lại dám đứng trong nhà của tôi đá tôi.”

Lưu Mỹ vốn đã khó chịu khi nhìn thấy Thịnh Thảo An rồi, bây giờ càng không thích, bà nhíu mày lại đá cô một phát nữa: “Cái gì mà đây là nhà của cô? Đây rõ ràng là nhà của cháu gái tôi.”

“Ây da, bà lão này thật phiền phức mà.” Thịnh Thảo An đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lưu Mỹ mơ màng: “Tôi đã ở đây lâu như vậy, bà không biết đi hỏi người khác sao? Nếu tôi không phải người trong ngôi nhà này, vậy tại sao bảo vệ lại cho tôi đi vào chứ? Mặc dù nói người già có thể sẽ trở nên lú lẫn, nhưng tôi cảm thấy bà căn bản là không có đầu óc.”

Lưu Mỹ nghe thấy như vậy thì cười lạnh, khoanh tay nhìn Thịnh Thảo An nói: “Tại sao tố chất của các cô gái ở trong nước lại trở nên kém như vậy, có phải do tôi đã lâu rồi không trở về nước? Quả thực đã thay đổi tam quan của tôi rồi.”

“Hừ, còn biết cả tam quan, bà lão này cũng biết theo trào lưu đó!” Sắc mặt của Thịnh Thảo An vẫn còn ửng đỏ, cô đứng dậy, với lợi thế chiều cao so với Lưu Mỹ cộng với dáng người thẳng tắp đã mang tới một cảm giác áp bức cho Lưu Mỹ, nhưng cảm giác áp bức này chưa duy trì được bao lâu, Thịnh Thảo An đã nghiêng người ngã xuống mặt đất bên cạnh.

Lúc Thịnh Thảo An lại quay trở về mặt đất một lần nữa, cô cảm thấy xương cốt của mình có chút rạn nứt rồi, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, một tay cô chống trên mặt đất thở dài: “Đây chính là kết quả của việc say rượu.”

Lúc nãy quả thực Lưu Mỹ đã bị Thịnh Thảo An dọa cho sợ, nhưng sau mấy giây đã khôi phục lại dáng vẻ như lúc trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lưu Mỹ đang muốn nói điều gì đó, cuối cùng Tiêu Mộc Diên đứng cách đó không xa, đã không nhịn được nữa đi tới đây.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Tiêu Mộc Diên giả vờ như không biết gì, đi tới trước mặt bọn họ.

“Con tới rất đúng lúc, con mau giải thích cho bà biết, cô gái này là ai? Vì sao lại ở trong nhà của chúng ta? Chồng con còn bao nhiêu cô vợ khác nữa?” Lưu Mỹ vừa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đi tới đã hỏi ngay lập tức.

Tiêu Mộc Diên bị một chuỗi các câu hỏi làm cho mơ màng, đang nghĩ nên bắt đầu giải thích từ chỗ nào, thì bị Thinh Thảo An đang ngồi ở bên cạnh ôm lấy chân.

Cô ấy bắt đầu khóc lóc: “Chị dâu, bà lão không biết xấu hổ này đã đá em, bà ấy nghĩ bà ấy là ai chứ!”

Bởi vì câu nói này của Thịnh Thảo An, mà cảnh tượng một lần nữa trở nên hết sức lúng túng.

Tiêu Mộc Diên nhìn sắc mặt của Thịnh Thảo An có chút không bình thường, chỉ là không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Mỹ. Bởi vì bây giờ ánh mắt của Lưu Mỹ quả thực có thể ăn thịt người khác.

“Cái đó, bà ngoại à, cô ấy chính là em gái của chồng con.” Sau khi Tiêu Mộc Diên giải thích thân phận của Thịnh Thảo An, nhìn thấy ảnh mắt nghi ngờ của Lưu Mỹ lại bổ sung thêm nửa câu: “em gái ruột ạ.”

“Em gái mà có cái tính như thế kia á…” Lưu Mỹ cau mày, nhếch miệng, trợn mắt lên, rõ ràng đây chính là biểu hiện mang tính xem thường.

Lưu Mỹ thể hiện vẻ mặt như vậy càng làm cho Tiêu Mộc Diên trở nên lúng túng.

“Bà ngoại, sao bà có thể nói như vậy chứ?”

Tiêu Mộc Diên chỉ là nhỏ giọng nhắc nhở một câu, kết quả là nhìn thấy Lưu Mỹ sắp bùng nổ.

“Bà nói điều gì sao? Lúc nãy con nghe thấy bà nói điều gì sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.