Ai là Hồ lão ngũ, cút ra đây cho ta.
Giọng nói cuồng bạo vang vọng thật lâu trên bầu trời, khiến không gian đều rung động, tựa như một mặt băng bị phá vỡ, mảnh vụn bay tán loạn.
Tiếng nói hóa thành sóng âm trùng kích xông thẳng đến chiến thuyền, sóng biển cũng bị kích thích mà dâng cao đến mấy trượng, khiến chiến thuyền bắt đầu lay động mãnh liệt.
Đứng trên đầu thuyền, Hồ Mạnh Nhiên bỗng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt biến thành trắng bệch, thân thể phải lui ra sau mấy bước mới đứng vững.
Phải biết, hắn bây giờ đã là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, chỉ đối mặt với khí thế của đối phương vậy mà còn đứng không vững, thì không biết thực lực của đối phương cường đại đến đâu?
Hắn không cần nghĩ cũng biết rõ, tu vi của những kẻ đối diện, nhất định là vượt qua cấp độ Chiến Thánh cảnh.
Hồ Mạnh Nhiên khẽ cắn môi, lau đi vết máu ở khóe miệng, nghe ngữ khí của kim bào nam tử này, hắn biết người này tới là để đối phó với hắn.
Chỉ là hắn hoàn toàn không nhớ bản thân từ lúc nào đã chọc vào nhân vật bâc này, hắn nhìn hồi lâu cũng không nhận ra được.
Lúc này, Hồ Mạnh Nhiên hít sâu một cái, rồi nói: “Vị tiền bối này, vãn bối Hồ Mạnh Nhiên, không biết tiền bối…”
Lời nói còn chưa dứt, một tia sáng từ sau lưng kim bào nam tử phát ra, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, chớp mắt đã đi tới trước người Hồ Mạnh Nhiên.
Thấy thế, Hồ Mạnh Nhiên phản ứng cũng cực nhanh. Mặc dù biết rằng dưới cỗ khí thế kia, hắn không có bất kỳ sức phản kháng nào, nhưng hắn cũng không lui lại mà đấm ra một quyền về phía tia sáng kia.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang, không đợi đám người trên thuyền kịp lấy lại tinh thần, thân thể Hồ Mạnh Nhiên như diều đứt dây, bay ngược lại, máu tươi trong miệng phun ra, xương cốt truyền đến từng tiếng nứt vỡ.
Chịu một chưởng này, Hồ Mạnh Nhiên không có chút sức phản kháng nào, thân thể hắn bị đánh xuyên qua chiến thuyền, hóa thành một vệt sáng rơi vào trong biển.
Tu sĩ trên thuyền khẽ hít một hơi khí lạnh, nhìn thảm trạng của Hộ Mạnh Nhiên, trong mắt họ đều tràn ngập sợ hãi.
Ở Lâm Hải Cảng này, còn có ai không biết ba chữ Hồ Mạnh Nhiên này đại biểu cho cái gì?
Đây chính là đại biểu của thực lực đấy, Hồ Mạnh Nhiên chính là một Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, thủ hạ có không ít là cường giả Chiến Thánh cảnh, tại Lâm Hải Cảng, cho dù là phủ Thành Chủ hay những đại gia tộc cũng không dám cùng hắn tranh phong.
Nhưng mà hiện tại, người kia vậy mà có thể dùng một chưởng đánh bay hắn, hơn nữa sống chết không rõ, thực lực này phải cường đại đến mức nào chứ?
Huống chi, người ra tay cũng chỉ là một tên thủ hạ mà thôi!
Một thoáng thời gian, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về kim bào nam tử, trên boong thuyền, dù trong lòng những tu sĩ kia không cam lòng, nhưng không có ai dám xông lên.
Kim bào nam tử lạnh lùng liếc qua mặt biển một cái, mặt biển đã khôi phục lại bình yên, nhưng bóng dáng của Hồ Mạnh Nhiên lại không thấy đâu.
“Muốn chạy sao?” Khóe miệng kim bào nam tử khẽ giương lên, khinh thường nói: “Đã ở trong tay Chiến Phi Dương ta, còn muốn chạy?”
Chỉ thấy tay hắn khẽ vung lên, mười tên thuộc hạ sau lưng hắn không chút do dự nhảy vào biển, rõ ràng là muốn truy sát Hồ Mạnh Nhiên.
Sâu dưới đáy biển, Hồ Mạnh Nhiên bị một chưởng của tên thủ hạ của Chiến Phi Dương đánh trọng thương, lục phủ ngũ tạng của hăn bị đánh vỡ không ít, nếu như không phải hắn có nghị lực mạnh mẽ, chắc đã sớm lâm hôn mê.
“Những người này là ai, sao có thể mạnh như vậy?” Sắc mặt Hồ Mạnh Nhiên trắng bệch, trong đầu thầm suy nghĩ.
Lấy thực lực của hắn, tuyệt đối sẽ không chọc đến cường giả Chiến Thần cảnh, dù sao Lâm Hải Cảng chỉ là một tòa thành bình thường, hơn nữa hắn vẫn luôn khiêm tốn làm người.
Bỗng nhiên, hai mắt Hồ Mạnh Nhiên lóe lên, hắn trầm tư, nói: “Chẳng lẽ là kẻ thù của công tử?”
Công tử trong lời nói của hắn tất nhiên là Tiêu Phàm, hắn nghĩ, chỉ có Tiêu Phàm mới có thể có địch nhân cường đại như vậy, hơn nữa Tiêu Phàm chính là Tu La điện chủ trong truyền thuyết, kẻ muốn Tiêu Phàm chết có không ít.
Đối phương không ra tay giết được Tiêu Phàm, cho nên mới tìm tới những người có quan hệ với Tiêu Phàm.
Chỉ là Hồ Mạnh Nhiên nghĩ không ra, quan hệ của hắn cùng với Tiêu Phàm vốn cực kỳ bí ẩn, trừ nhóm người đi cùng hắn, không thể có người khác biết rõ được.
“Phản đồ?” Hồ Mạnh Nhiên như nghĩ ra được điều gì, ánh mắt biến thành lạnh lẽo.
Hắn rất tin tưởng huynh đệ của mình, sự việc xảy ra hắn tuyệt đối không muốn nghi ngờ những huynh đệ đã cùng hắn vào sinh ra tử, nhưng nghĩ lại thì đây là lý do duy nhất để giải thích việc hắn bị người tìm tới cửa.
“Mặc kệ có phải có phản đồ thật hay không, những huynh đệ kia đều không thể chết!” Hồ Mạnh Nhiên cắn răng nói.
Nếu là những người khác, có lẽ đã sớm chạy trốn, nhưng Hồ Mạnh Nhiên không nghĩ sẽ bỏ chạy, hắn biết nếu hắn nếu chạy, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những huynh đệ đi theo hắn trên kia.
Nghĩ vậy, Hồ Mạnh Nhiên cắn răng ngoi lên trên mặt nước, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện truyền âm ngọc phù, hắn mới kịp rót vào đó một tia hồn lực thì đột nhiên có mười luồng khí tức tràn đầy lao tới hắn.
Cảm thụ được ba động phát ra từ mười luồng khí tức cường đại kia, Hồ Mạnh Nhiên đại khái biết được tu vi của những kẻ này, tất cả đều là cường giả Chiến Thánh cảnh hậu kỳ trở lên.
“Kẻ kia vậy mà lại phái mười cường giả Chiến Thánh tới để đối phó ta?” Sắc mặt Hồ Mạnh Nhiên có chút khó coi, hắn không biết mình nên cảm thấy là tự hào hay bất hạnh nữa.
Hít sâu một cái, Hồ Mạnh Nhiên lại vội vàng chạy về sâu trong đáy biển, trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn.
“Ngươi chạy không thoát!”
“Nếu ngươi có thể chạy mất, lão tử sẽ tự chặt đầu cho ngươi làm bóng đá!”
“Đã lâu không có trò mèo vờn chuột, thật không biết đại nhân nghĩ thế nào, một tu sĩ Chiến Thánh Cảnh mà thôi, vậy mà lại đánh chống khua chiêng như thế!”
“Nghe nói tên này cùng Tu La điện chủ có chút quan hệ, đại nhân hẳn là muốn bắt hắn lại, từ trên người hắn moi chút tin tức về Tu La điện chủ.”
Mười chiến Thánh Cảnh cường giả, có kẻ quát mắng, nhưng phần lớn người lại tràn ngập khinh thường, không kiêng nể gì mà nghị luận, tiếng bàn tán của bọn chúng đều truyền vào tai Hồ Mộng Nhiên.
Dưới áp lực của hồn lực hùng hậu, nước biển bốn phía đều bị gạt sang chỗ khác, khiến tốc độ của bọn hắn không chậm hơn so với trên đất liền bao nhiêu.
Truy đuổi đã vượt qua khoảng cách mười dặm, thương thế trên người Hồ Mộng Nhiên bắt đầu tăng thêm, tốc độ của hắn cuối cùng cũng giảm xuống.
Mười chiến Thánh Cảnh cường giả thấy thế, liền tăng nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã bao vây quanh Hồ Mộng Nhiên.
“Ngươi tiếp tục chạy đi, sao không chạy?” Một tên tu sĩ cười lạnh nhìn Hồ Mạnh Nhiên, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm tràn đầy sát khí.
Nhìn bộ dáng suy yếu của Hồ Mạnh Nhiên, chín tên Chiến Thánh cảnh cường giả còn lại cũng cười rộ lên, tiếng cười vô cùng tà ác, bọn hắn đều ưa thích trò chơi mèo vờn chuột.
Lúc này, sắc mặt Hồ Mạnh Nhiên vốn trắng bệch, trên mặt đột nhiên lại hiện lên một nụ cười, nụ cười này so với mười tên kia thì càng thêm tà ác nói: “Bởi vì không cần thiết.”
“Đúng vậy, dù sao cũng là một lần chết, chạy hay không chạy kết quả đều giống nhau, xem ra ngươi cũng tự mình hiểu được.” Lại một tên cường giả Chiến Thánh cảnh mặc áo bào trắng nhe răng cười nói.
“Nhanh bắt lấy hắn, đại nhân còn đang chờ chúng ta đây.” Một tên mặc hắc bào lại mở miệng, khi tiếng nói rơi xuống, hắn trực tiếp ra tay đánh về phía Hồ Mạnh Nhiên.
“Cẩn thận một chút, đừng giết chết hắn, đại nhân muốn hắn sống…” Tên mặc áo bào trắng thấy thế lại kêu to, nhưng hắn không có ý xuất thủ, hắn thấy, chỉ một mình hắc bào nam tử đã đủ để bắt sống Hồ Mạnh Nhiên.
Phụt! Phụt! Phụt!
Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên từng âm thanh thanh thúy vang lên, chín người, bao gồm cả tên Chiến Thánh cảnh áo bào trắng kia, ở ngực mỗi tên đều bị lôi điện xuyên thủng, máu tươi thẩm thấu mà ra, khiến nước biển quanh đó biến thành màu máu.
.Từ hướng Hồ Mạnh Nhiên chạy, hắc bào nam tử cảm giác có chút không thích hợp, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, hắn thấy, phía sau lưng đám người áo bào trắng xuất hiện từng thân ảnh màu tím to lớn.
Nhìn kỹ, đó là từng con Tử Văn Lôi Man, mỗi một con đều phát ra khí tức cường đại hơn so với hắn.
Mà trừ hắn ra, chín người kia đều đã bị lôi điện màu tím giết chết, chết đến không thể chết thêm lần nữa.
Sau một khắc, những Tử Văn Lôi Man đó lại giết về phía hắn, hắc bào nam tử cảm giác toàn thân rét run, hai chân hắn bắt đầu run lên.
Lúc này hắn mới hiểu được ý của Hồ Mạnh Nhiên, hắn không cần thiết chạy, bởi vì bọn hắn đều phải chết!