“Phật Tịch, ai cho phép nàng nuôi nhiều sủng vật trong vương phủ như thế?”
Lúc Phật Tịch đang ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện đời, bàn lý tưởng thì bị giật mình, quay người nhìn lại.
Đập vào mắt là nam tử đẹp như ngọc, mặc quân trang. Chỉ là lúc này gương mặt tuấn tú âm trầm, lạnh lẽo sắc bén, con ngươi hung ác nhìn nàng chằm chằm.
[Đây là đại boss phản diện à?]
Bắc Minh Thần nghe thấy giọng nói bất chợt vang lên, nhíu mày. Hắn không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng nữ nhân này không mở miệng nói chuyện.
Phật Tịch thấy sắc mặt của người đối diện càng lúc càng đen, vội vứt thức ăn cho mèo trong tay, hốt hoảng đứng lên. Hai tay nàng xoắn xuýt, sợ hãi nói: “Vương, vương, vương…”
“Gâu…”
“Meo…”
Husky chạy đến ngăn ở trước người Phật Tịch, mắt chó tức giận trừng to với Bắc Minh Thần: “Gâu, gâu… Dám bắt nạt Tịch tỷ của ta, trông dáng vẻ của ta rất lương thiện à?”
Phật Tịch liếc mắt, tức giận trừng Husky, nghiến răng nghiến lợi nói: “Qua một bên.”
[Đúng là không có ánh mắt, chọc giận đại boss phản diệt, lát nữa hắn sẽ làm thịt ngươi đấy.]
Bắc Minh Thần nhìn thấy Husky, hắn hoảng sợ rút kiếm ra, lại nghe thấy giọng nói không biết phát ra từ đâu. Hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn nhìn về phía Phật Tịch: “Nuôi chuột thì thôi, nàng lại dám nuôi sói.”
Phật Tịch vội vàng đi đến trước mặt Husky: “Vương gia, nó không phải sói, nó là Husky.”
Bắc Minh Thần nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Husky?”
Phật Tịch gật đầu, chỉ vào con Husky: “Nó có tên là Thúy Hoa.”
Thúy Hoa?
Phật Tịch lại chỉ vào góc khuất có chuột nói: “Gọi chuột khó nghe quá, con đực lên Micky, con cái tên Mini.”
Micky? Mini?
Bắc Minh Thần mở to mắt, hít sâu một hơi, kết quả chưa hít xong đã phun m.á.u tươi, sau đó hôn mê bất tỉnh.
“Vương gia…”
“Vương gia…”
Thị vệ đứng đầu vội sai người đi mời đại phu, sau đó nâng Bắc Minh Thần lên, đám người trùng trùng điệp điệp rời đi
Phật Tịch cúi đầu xuống, im lặng nhìn Husky, khẽ nói: “Thúy Hoa, xem chuyện tốt ngươi gây ra kìa, vừa đến đã khiến đại boss tức xỉu.”
Husky ấm ức gâu gâu mấy tiếng: “Gâu gâu… Sao ta cảm giác hắn bị mấy tên Thúy Hoa, Micky khiến cho ngất xỉu nhỉ?”
Phật Tịch cười khinh bỉ nói: “Vậy sau này đặt tên ngươi là Thiết Trụ.”
“Gâu gâu… Phản đối, phản đối, phản đối.”
Phật Tịch xắn tay áo của mình, lạnh lùng nói: “Phản đối vô hiệu.”
Quản gia đi vào viện tử, hơi cúi người: “Vương phi, xem ra vương gia không thích người nuôi những sủng vật này.”
Sắc mặt Phật Tịch không thay đổi, gật đầu, nàng biết.
Xuyên sách hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên nàng gặp Bắc Minh Thần. Hắn y hệt miêu tả trong sạch, ừm cũng ngang ngược như thế.
Quản gia nghĩ rằng Phật Tịch sợ hãi, khẽ nói: “Hay là tiễn….”
Phật Tịch nhíu mày, lắc đầu: “Sao có thể tiễn vương gia đi được, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta.”
Quản gia giật mình nhưng không dám hỏi thẳng, chỉ có thể nói: “Chuyện này… Trong lòng vương phi, vương gia không bằng những sủng vật này sao?”
Phật Tịch cười nói: “Yên tâm đi, tạm thời những thú cưng này sẽ chấp nhận vương gia. À không, tạm thời vương gia sẽ chấp nhận những thú cưng này.”
Phong cách làm việc của Bắc Minh Thần chính là trước khi hủy diệt một người thì phải để kẻ đó đắc ý, đắc ý đến mức bùng nổ cũng được.
Cuối cùng nguyên chủ hắc hóa như thế, có thể sống đến đêm cuối trước đại kết cục, có thể nhìn ra được Bắc Minh Thần rất kiên nhẫn.
Quản gia gật đầu đáp: “Vâng.”
Phật Tịch nhìn lướt qua thú cưng trong viện, khó hiểu nói: “Nhưng ta rất tò mò, vương gia vừa trở về từ chiến trường, sao lại chạy đến nơi này của ta trước chứ?”
Chẳng phải trong sách viết Bắc Minh Thần không hề yêu thương vương phi của mình à?
Sau khi thành thân ném nguyên chủ ở biệt viện này, mấy ngày sau lại đi biên cương. Đi một lần hai năm, không một tin tức, phong thư gửi về. Sao bây giờ vừa về lại chạy đến biệt viện của nàng rồi?